Chương 2: Tới Nhật Bản
Đợi cho anh lải nhải xong cô mới lên tiếng:
“Anh hai, em đã biết, sau này sẽ không như thế nữa “ Nói xong còn rất tri kỉ với tay lên bàn cạnh giường bệnh rót cho anh một cốc nước để nhuận giọng.
Tiêu Dật máy móc nhận cốc nước từ tay em gái, khó hiểu vì sao hôm nay con bé lại nhu thuận như vậy. Không phải mọi khi nó đều hận không thể một ngày 24 tiếng chạy theo tên đó sao, bây giờ anh chỉ nói vài câu liền đáp ứng không tìm hắn nữa.
Nhận thấy sự nghi ngờ của anh, cô nhẹ giọng giải thích:
“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ là đột nhiên nhận ra hắn không đáng để em trả giá nhiều như vậy. Trên đời này đâu phải chỉ có mình hắn là đàn ông, em không tin mình lại không thể tìm được một người tốt hơn hắn vạn lần”
“Em không thích hắn nữa?”
Cô gật đầu chắc chắn: “ Đúng vậy “
Có lẽ là do ánh mắt của cô quá mức chân thành, giọng nói kiên định không cho phép người ta nghi ngờ, anh lần đầu tiên cảm thấy trên người em gái có một loại khí chất bức người. Nhưng mà như vậy lại khiến anh rất vui mừng, cuối cùng thì em gái cũng trưởng thành rồi. Người đang bị vây trong cảm giác nhà có con gái lớn đã trưởng thành hoàn toàn quên mất một chuyện quan trọng. Đó là nếu yêu một người tới mức điên cuồng lâu như vậy bỗng nhiên thay đổi 180 độ không phải quá lạ sao?
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Tiêu Dật ngay lập tức đổi chủ đề:
“ Bác sĩ nói ngày mai là em có thể xuất viện rồi, anh đã đặt vé máy bay sang Nhật, 9h sáng mai em lập tức xuất phát đi “
“Khoan đã, em còn muốn...” ở bên cạnh anh mấy ngày mà. Đoạn sau chỉ là nói thầm trong bụng. Ai bảo cô vừa mới trùng sinh, được gặp lại anh khiến cô cảm thấy giống như mơ vậy, vậy mà lại phải rời đi sớm khiến cô rất khó chịu.
“ Không nhưng nhị gì hết, tuần sau có một buổi đấu giá bất động sản tổ chức ở tokyo. Anh đã điều tr.a qua rồi, trong đó có một miếng đất có điều kiện phát triển rất thuận lợi. Anh muốn xây dựng ở đó một chi nhánh mới, tiến quân vào thị trường Nhật. Anh thân là chủ tịch tập đoàn không thể đi được, giao việc này cho người khác lại không yên tâm, em không thể giúp anh được sao? “
Những điều này đương nhiên cô biết rất rõ, thậm chí còn nhớ rõ ràng người cuối cùng có được nó chính là Âu Dương Hàn. Miếng đất này giúp hắn có được trợ lực rất lớn trong cuộc chiến tranh đoạt gia sản. Chỉ là, lần này cô sẽ không để cho hắn thành công. Âu Dương Hàn, kiếp trước anh nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần!
“A, được rồi “
“Vậy thì tốt, hơn nữa thân thể em từ nhỏ đã không tốt, tới đó có thể đi ngâm suối nước nóng thuận tiện ngắm cảnh vui chơi cho thỏa thích. Cứ coi như là du lịch giải sầu đi. “ Biết là anh lo lắng tâm trạng cô không tốt ảnh hưởng tới thân thể, trong lòng rất cảm động, gật đầu thật mạnh một cái.
Giả bộ như lơ đãng nhớ tới điều gì, cô khẽ cong khóe miệng giống như vô tình hỏi:
“ Anh hai, ba không tới thăm em sao?”
Rõ ràng thân thể của anh bỗng nhiên cứng đờ, giọng nói không mặn không nhạt đầy vẻ châm biếm: “ Ông ta nói có cuộc họp quan trọng không tới được “
Sau khi tới bệnh viện, anh có gọi điện báo cho ông ta Dao nhi bị bệnh. Nhưng thái độ của ông ta thờ ơ lạnh nhạt, giọng điệu không kiên nhẫn đáp một câu: “Nó bệnh thì đưa đến bệnh viện, gọi điện tới cho ta làm gì “ Lúc đó anh ngay cả ý muốn giết người cũng có. Không muốn Dao nhi bị tổn thương nên anh không muốn nhắc tới, không ngờ vẫn không tránh được. Những biểu cảm trên mặt cô lại ngoài dự đoán của anh. Cô chỉ nhẹ nhàng nhếch miệng giống như không ngạc nhiên chút nào, một lúc sau mới nói:
“Bận rộn thế sao? Thật là nực cười. Lúc nào cũng có thời gian quan tâm hai ả, còn chúng ta thì không thèm để ý. Cũng không sao cả, em cũng chẳng thèm tình thương giống như bố thí đó. Cứ để ông ta quan tâm tới đứa con gái bảo bối kia đi “
Kiếp trước Tiêu Dao vẫn luôn coi ông ta như một người cha mà đối đãi, ngay cả khi mẹ cô mới mất hai tháng mà đã muốn đưa tiểu tam vào cửa cũng không để ý. Cô luôn cho rằng ông chỉ là nhất thời bị mê hoặc rồi sẽ tỉnh táo lại thôi. Nhưng mà một kẻ khi vợ mình đang mang thai mà ra ngoài tằng tịu với kẻ khác có thể tốt được sao? Cô thật ngây thơ khi cho rằng có thể lấy lại tình cảm lúc xưa. May mà trước khi mất mẹ cô đã kịp thời nhường lại hết cổ phần cho anh trai, ông ta cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Lúc đó vì anh hai phản đối kịch liệt cộng thêm uy hϊế͙p͙ nên bây giờ hai kẻ kia vẫn cứ danh không chính ngôn không thuận, chắc là đã hận ch.ết anh em co rồi. Nghĩ tới là lại cảm thấy sảng khoái cả người.
Tiêu Dật chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt của em gái, thấy cô không có vẻ gì là đau lòng mới yên tâm lại. Tuy vậy vẫn an ủi:
“Em không cần đau lòng, chúng ta hai người nương tựa vào nhau là tốt rồi, không cần quan tâm tới những người không cần thiết “
Đúng vậy, cô chỉ cần có anh hai yêu thương là đủ rồi, anh sẽ luôn vì cô mà chống đỡ cả khoảng trời, như thế là cô đã hạnh phúc rồi. Nghĩ vậy có vui vẻ cười:
“em hiểu mà”