Chương 10: Đính hôn
Không ngờ bà ngoại tốc độ thực mau, cô chỉ vừa mới đồng ý yêu cầu ngày hôm qua mà hôm nay đã bàn với cô chuyện kết hôn rồi. Không muốn phá hư hứng trí của bà nhưng cô vẫn buộc phải nhắc nhở:
"Bà ngoại, con năm nay mới có mười tám tuổi thôi ""
""Có vấn đề gì sao? Năm ta mười tám tuổi đã gả cho ông ngoại thằng bé rồi "
Đó là chuyện của thế kỉ trước rồi. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn cười lấy lòng:
""Chỉ là con không muốn kết hôn sớm như thế, với lại con còn đang đi học mà ""
""Con có thể tới Nhật sống, kết hôn cũng có thể đi học bình thường "
Tiêu Dao thật sự rất đau đầu a, đành phải lôi anh trai đại nhân ra làm bia đỡ đạn:
"Nhưng mà, anh trai con còn chưa biết chuyện này à, vì vậy mà không thể kết hôn ngay được ""
Lí do này vô cùng thỏa đáng, anh trai bây giờ cũng coi như người thân duy nhất của cô, chuyện chung thân đại sự đương nhiên phải được sự đồng ý của huynh trưởng rồi. Chỉ là, cô đã đánh giá thấp bà ngoại rồi. Hai mắt hồ ly híp lại, cười nói:
"" Ta đã thông báo chuyện này với anh trai con rồi, tên nhóc ấy sẽ tự mình tới đây giám định, chỉ cần qua cửa này không phải là được rồi sao, hay là con không tin vào thằng bé Ryo này?"
Bây giờ thì Tiêu Dao hết đường chối cãi rồi, cô đành nhìn sang kẻ đang im lặng nãy giờ cầu xin giúp đỡ. Ryo cũng cảm thấy như vậy là quá vội rồi, cần phải có thời gian cho cô ấy tiếp nhận mối quan hệ này đã chứ, vì vậy mà lên tiếng khuyên nhủ:
"Kết hôn hình như là hơi sớm rồi, chuyện này chúng ta lại bàn sau đi "
Thấy cháu trai cũng lên tiếng, bà ngoại thở dài một hơi, nhẹ giọng oán trách:
""Chưa gì đã hướng về vợ tương lai của cháu rồi, uổng công ta nuôi cháu lớn như vậy"
Ánh mắt kia phải nói là ai thán vạn phần, giống như muốn nói lão bà ta đây thật ủy khuất.
Tiêu Dao còn chưa kịp yên tâm, lại nghe hắn nói tiếp:
""Bất quá.... con cùng cô ấy sẽ đính hôn, như vậy bà vừa lòng rồi chứ?"" Hắn buồn cười lên tiếng, sau đó lại xem xét thái độ của cô.
Nhìn một già một trẻ ánh mắt lấp lánh hướng về phía cô, Tiêu Dao không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, chấp nhận:
-Được rồi, con chịu thua hai người rồi đó "
........................
Bởi vì quyết định là đính hôn, cho nên kế hoạch phải thay đổi một chút. Đáng lẽ là đêm trước buổi bán đấu giá sẽ tổ chức một bữa tiệc để tiếp đãi những người tham dự nay lại đổi thành tiệc đính hôn. Vì vậy mà khách mời phải tăng lên mấy lần, bao gồm cả đối tác làm ăn của Tatsuji gia nữa.
Hiệu suất làm việc của bà ngoại thật là đáng sợ. Chỉ tới buổi chiều hôm đó mà bọn họ đã phải đi thử lễ phục rồi. Tuy không phải là kết hôn nhưng nghi lễ vẫn chẳng khác là bao, có chăng là Tiêu Dao còn chưa phải mặc váy cưới. Bà ngoại rất hưng phấn, vì vậy mà tự động ôm việc vào người, khiến cho hai người trẻ bọn cô lại nhàn hạ. Chỉ tiếc cho hai ngày đi chơi không cánh mà bay.
............................................
Bởi vì không chịu được Tiêu Linh làm nũng, Âu Dương Hàn dẫn cô ta đi mua sắm. Hắn ta thật không ngờ, tại đây có thể gặp được Tiêu Dao cùng Ryo. Không phải là gặp, mà là nhìn thấy hai người họ thông qua cửa kính trong suốt. Khoảnh khắc Tiêu Dao bước ra từ phòng thay đồ, hai mắt hắn ta đều trừng lớn. Người kia, thực sự là kẻ chỉ có bề ngoài mà không có đầu óc hắn từng biết sao?
Tiêu Dao mặc một chiếc váy màu xanh dương dài tới gót chân. Làn váy mềm mại nhẹ nhàng lay động, dưới ánh chiều tà giống như một tinh linh lạc bước nhân gian. Dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết. Một đôi con ngươi linh động hàm chứa xuân thủy khiến người ta nhìn thấy mà tâm hồn nhộn nhạo. Mái tóc dài được búi cao lên để lộ ra cần cổ trắng ngần, một vài sợi tóc được thả xuống hai bên mang tai càng thêm vẻ dịu dàng. Cả người cô toát ra vẻ cao quý thánh khiết không thể xâm phạm. Trên môi luôn treo một nụ cười tươi tắn bừng bừng sức sống.
Ryo nhìn thấy cô mà ngẩn người. Trong mắt toát ra vẻ si mê không hề che giấu. Cô ngượng ngùng tránh né ánh mắt hắn, nhấc chân tiến lại gần. Giọng nói nhỏ nhẹ giống như hoàng anh xuất cốc:
""Thế nào? Có đẹp hay không?""
Anh đứng lên, dáng người cao lớn che lấp cả ánh nắng ngoài cửa kính, cúi đầu bên tai cô thì thầm:
""Vợ của anh thực sự rất xinh đẹp "
Hơi thở mát lạnh phả vào bên tai khiến cả người cô khẽ run. Trái tim bởi vì một câu nói của hắn mà nhảy lên kịch liệt. Cô bất mãn, giả vờ lườm hắn một cái để che giấu bối rối của mình. Ánh mắt này chẳng có chút lực sát thương nào, lại càng giống như đang làm nũng khiến tâm hồn ai kia nhộn nhạo, suýt nữa thì không kiềm chế được mà hóa thân thành sói. Chỉ là, hắn vẫn đủ kiên nhẫn, sớm thôi, cô sẽ là người phụ nữ của hắn.
Hắn trở lại chỗ ngồi, mở chiếc hộp vuông trên bàn ra. Bên trong là một bộ trang sức gồm vòng cổ, hoa tai, nhẫn. Mỗi một món đều được chế tác tinh xảo, bên trên khảm những viên pha lê hình giọt nước trong suốt. Hắn cẩn thận mà kiên nhẫn đeo từng thứ giúp cô.Tựa như tìm được chủ nhân, trang sức ở trên người cô tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cô giống như nữ thần khiến cho người ta đui mù, chỉ có thể ngẩng cổ mà ngước nhìn chứ không dám có bất kì ý nghĩ xấu xa nào.
Cao quý mà bất khả xâm phạm.
Âu Dương Hàn nhìn hai người thân mật mà trong lòng chua loét. Hắn bỗng dưng cảm thấy trống rỗng chưa từng có, giống như mất đi một thứ rất quan trọng. Trong lòng có một âm thanh không ngừng kêu gào hắn phải đi đoạt lại cô về.
Sau khi nói Tiêu Linh cứ tùy tiện, anh ta nhanh chóng nhấc chân hướng về phía hai người đang thân mật ở đằng xa.