Chương 7: Lời hứa năm xưa

Trong đời, ai chẳng ít nhất một lần được nghe những lời hứa hẹn...
Nhưng không phải lời hứa nào cũng được thực hiện...
Cuộc sống vốn nhiều bất trắc khó lường...
Rất nhiều giấc mơ dang dở...
Rất nhiều mộng ước vỡ tan...
Càng không ít những lời hứa chìm vào quên lãng hoặc không thể thực hiện...


Có thể...
Với người này...
Lời hứa cũng chỉ đơn giản là...
Lời nói gió bay...
Nhưng với người khác...
Lời hứa đôi khi lại mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc...
=======================
Cô nhi viện Thiên Vân.
- Chào cậu!


Một cậu bé khoảng 7, tuy người hơi lắm lem bùn đất nhưng cũng không làm che đi vẻ đẹp trai trong sáng của mình. Cậu nhìn vào một đứa con gái thân hình gầy gòm, trên mặt và tay có nhiều vết thương vẫn còn chảy máu, ngồi co ro trong một góc vườn, đôi vai gầy khẻ run lên.
- Hử?


Cô bé ấy nhìn cậu khó hiểu. Là cậu muốn làm quen với cô sao? Mọi người gọi cô là sao chổi, một ngôi sao chổi xui xẻo. Chính vì cô mà ba mẹ cô ch.ết, cũng vì cô mà cô Hoà (một người chăm sóc cô) xuýt bị tủ đè. Mấy đứa con nít trong đây ngày nào cũng đánh đập cô, hành hạ cô, có lần còn nhốt cô trong nhà củi tận 5 ngày làm cô xuýt mất mạng vì lạnh. Vậy mà cũng có người muốn làm quen với cô sao?


- Cậu sức cái này đi! Vết thương sẽ mau lành hơn đó!
Cậu đưa cho cô một tuýt thuốc nhỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, dùng khăn lau vết máu trên mặt cô.
- Cảm ơn!
Không chút rụt rè, không chút lo sợ mà nhận lấy tuýt thuốc từ tay cậu.
- Cậu tên gì?
- Cô Hòa gọi mình là Su!


- Sao cậu lại bị bọn họ đánh vậy?
- Cảm ơn cậu! Nhưng cậu đừng nói chuyện với mình nếu không cậu cũng sẽ bị bọn họ đánh đấy!
Su đứng dậy toan bỏ đi, nhưng trước khi đi không quên trả tuýt thuốc lại cho cậu.
- Mình không sợ bị đánh! Nên mình sẽ làm bạn của cậu! Được chứ? Mình là Sin!


available on google playdownload on app store


- Umk! Cảm ơn vì cậu muốn làm bạn của mình!
========================
- Sin! Cậu đứng lại đó!


Su chạy theo Sin, chả là lúc nãy Su đang ăn một cái bánh su kem rất rất là ngon luôn vậy mà cái cuối cùng định cho vào miệng thì liền bị Sin cướp lấy rồi chạy mất, Su bị cướp mất cái bánh su kem thì tức giận mà đuổi theo giành lại.
Bịch.


Vì bất cẩn mà khi chạy Su đã vấp phải một tảng đá khá to mà phải "hôn đất".
- Cậu sao vậy? Lại bị thương nữa rồi!
Sin thấy Su té thì vội vàng chạy lại đỡ cô, khuông mặt đầy lo lắng.
- Hìhì! Không sao mà!


Su cười hiền, đứng dậy phủi phủi bụi trên áo rồi thừa cơ chụp lấy cái bánh su kem trên tay Sin.
========================
- Sin! Cậu nhìn này!
Su ngồi vắt vẻo trên cây, tay cằm một chiếc lá có hình thù rất kì lạ.
- Cậu mau xuống đây đi! Nguy hiểm lắm!


Sin đứng dưới góc cây mà cứ lo lắng không thôi. Lỡ như mà Su có chuyện gì thì cậu ch.ết mất.
- Đợi tí....
Xoạt.
- A!
Lại một lần nữa vì cái tính hậu đậu của mình mà Su rơi tọt xuống đất. Tiếp tục nhiệm vụ cao cả là " hôn đất mẹ thân yêu".


- Thấy chưa! Tớ đã bảo rồi mà không nghe! Lại bị thương nữa rồi! Cậu hậu đậu quá! Khuông mặt dễ thương thế này thì không thể để bị thương được!
Sin đỡ Su dậy, dùng tay lau đi vết máu đang chảy dài trên má của cô mà nhắc nhỡ.
- Hìhì!


- Cậu phải bảo vệ khuông mặt này đấy! Không được để nó bị thương đâu biết chưa?
- Mình hứa sau này sẽ không để bị thương nữa!


Sin xoa đầu Su rồi hai đứa lại tiếp tục chạy nhảy khắp nơi. Tuổi thơ là một chuổi kí ức đẹp đẽ. Và những kí ức ấy sẽ còn mã trong tâm trí của những đứa trẻ.
========================


Một chiếc BMW màu đen vô cùng sang trọng đổ trước cổng cô nhi viện, một người phụ nữ bước ra ngoài, bà ấy khoát trên mình một bộ đồ rất mắt tiền, cơ thể như toát lên khí chất cao sang quyền quý của bà ấy. Bước thẳng vào phòng của viện trưởng rồi hai người họ nó cái gì đó rồi đi ra ngoài.


- Sin! - bà viện trưởng nhìn Sin đang chơi với Su thì lớn tiếng gọi.
Sin nghe thấy liền chạy lại, Su không biết chuyện gì cũng chạy theo.
- Sin! Từ nay con sẽ về sống chung với bà Trương đây! Con sẽ có gia đình và không cần sống ở đây nữa!


- Nhưng...con... - Sin nhìn Su không nói nên lời, thằng bé không muốn rời xa nó, nếu cằu đi thì chắc tôi nó sẽ lại bị mấy đứa trẻ kia tiếp tục ức hϊế͙p͙. Như hiểu được ý nghĩ của Sin nên Su tiếng lại gần Sin, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra.
- Sin cứ...đi đi và không cần lo cho...Su đâu...Su sẽ...ổn mà...


- Su đừng khóc! Khóc xấu lắm đấy! - Sin dùng tay lau nhẹ đi những giọt nước mắt kia của Su.
- Nhưng.....
- Sin sẽ quay trở lại mà!
- Thật...chứ...
- Ừ! Nhưng Su phải hứa là sẽ không khóc! Nếu Su khóc là Sin sẽ không trở về đâu! - Sin ôn nhu xoa đầu Su.
- Umk! Su hứa sẽ không khóc! - Su dùng tay quệt nước mắt, giọng chắc nịch.


- Đi thôi Sin! - bà Trương lên tiếng rồi cằm tay Sin dắt đi mà không quên cúi đầu chào viện trưởng.


Sin nhìn Su, thực sự cậu không muốn xa Su đâu, cậu đã từng nói sẽ bảo vệ Su đến hết cuộc đời vậy mà...nhưng cậu đã tự hứa với lòng mình rằng, chắc chắn cậu sẽ quay trở lại đón nó đi và sẽ tiếp tục bảo vệ nó như lời cậu đã hứa vì vậy...
"Su à! Đợi mình nhé!"






Truyện liên quan