Chương 47
Chiếc siêu xe lao vun vút trên đường, chạy thẳng lên 1 con đường mòn ngay chân núi vùng ngoại ô, phải, đó là nơi duy nhất hắn có thể nghĩ đến lúc này. Như những lần trước, hắn dừng xe ở lưng chừng ngọn núi. Sau 1 đêm mưa tầm tả, bầu trời đã trong xanh trở lại, như gột hết những bụi bẩn của trần thế, trên con đường trơn như đổ mỡ là dấu giày còn mới in sâu xuống nền đất. Trong lòng hắn thoáng mơ hồ rồi chuyển nhanh đến hạnh phúc. Chắc chắn nó đã lên đây, mặc đất cát dính đầy đôi giày adidas thể thao sành điệu, hắn cố chạy thật nhanh lên đỉnh núi, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
Và rồi, hắn lại sững người khi thấy bóng dáng nhỏ bé của nó. Bộ đồ thể thao màu đen ướt sũng, lấm đầy bùn đất, khuôn mặt trắng nhợt đầy mệt mỏi còn đọng lại những giọt nước trắng xóa, ánh mắt vô hồn đến đáng sợ. Nó đang ngồi phục xuống đất, đầu tựa vào 2 đầu gối, bàn tay trắng nõn mân mê từng bông hoa lưu ly tím.
Bàn tay hắn run lên, chân bước về phía rặng lưu ly, những ngón tay dài đặt nhẹ lên trán nó. Hắn như người mất hồn khi chính bàn tay mình bị trán nó làm nóng lên:
-"Hân, cậu sốt rồi, đừng ngồi đây nữa, đứng dậy đi."
Nó ngước mặt lên nhìn hắn, khẽ nhún vai:
-"Tôi còn tưởng đã thoát được mấy người kia chứ."
Mặt hắn xị ra:
-"Cậu không muốn gặp tôi đến vậy cơ à?"
Rồi không đợi nó trả lời, hắn cúi xuống bế nó lên. Nó nheo mày bực bội:
-"Bỏ ra, tôi đi được."
Hắn lườm nhẹ:
-"Im ngay. Nhìn cậu thảm hại thế này còn muốn tỏ vẻ anh hùng à?"
Nó đơ người vài giây nhìn hắn chằm chằm rồi im bặt luôn.
Đặt nó yên vị trong ghế xe, hắn lấy áo khoác trên ghế khoác lên người nó, nó quay mặt nhìn ra chỗ khác, chiếc siêu xe nhanh chóng rời khỏi ngọn núi .
Ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ, nó cất giọng rất nhỏ:
-"Khi còn bé, mỗi lần tôi khóc đòi bố, mẹ đều ôm tôi vào lòng, lần nào mẹ cũng nói:"Con nín đi, phải ngoan, bố đang ở rất xa, con như vậy bố buồn lắm... Lúc đó tôi ngốc lắm cứ nghĩ tại mình hư nên bố giận, bố không về..."
Hắn quay xuống bắt gặp ánh mắt đầy ưu buồn của nó, tim hắn hơi thắt lại:
-"Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, chuyện gì đã qua thì đừng níu giữ nữa."
Nó nở nụ cười yếu ớt rồi nói tiếp:
-"Lúc còn nhỏ, tôi được bạn bè gọi bằng nhiều tên lắm. Chúng gọi tôi là sao chổi, là đại xui xẻo, thậm chí còn nói tôi là đồ con hoang không có bố. Tôi không hiểu nổi sao chúng mới mấy tuổi đầu đã nói được mấy lời lẽ cay nghiệt vậy. Nhưng không sao, có lẽ chúng nói đúng, tôi đúng là hiện thân của sao chổi. Rồi 1 ngày, trường tổ chức buổi hoạt động cho các cặp bố con, tôi không có bố nên được phép đi cùng mẹ. Khi vào trong chuẩn bị đồ biểu diễn tôi bị mấy đứa cùng lớp chặn lại mắng chửi, chúng ghê gớm lắm. Chúng chửi tôi một hồi rồi giẫm cả lên đồ của tôi, tôi chẳng biết làm gì ngoài khóc, cứ trốn trong nhà vệ sinh khóc mãi, khóc đến nổi ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm ở giường, khuôn mặt mẹ đầm đìa nước mắt, khi ấy tôi còn đẩy mẹ ra, còn trách mẹ sao không gọi bố về với tôi, trách mẹ không cho tôi đi gặp bố nên bạn bè mới nói tôi là đồ không có bố, là rác rưởi...."
Giọng nó gần như lạc đi, hắn phanh xe dừng lại bên lề đường, quay xuống ôm nó vào lòng mình, bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng:
-"Đừng khóc, cậu khóc tôi khó chịu lắm."
-"Cậu biết sau đó thì sao không?" Nó ngước mặt lên hỏi hắn.
Hắn lắc đầu, ôm nó chặt hơn.
-"Mẹ nói bố tôi lên thiên đường rồi, bố muốn về nhưng không được nữa. Tôi biết thiên đường là đâu, cô giáo tôi nói đó là nơi mà những người tốt sẽ đến sau khi mất đi. Tôi nhớ bố, thật sự rất nhớ, tôi muốn gặp bố, 1 lần cũng được. Và trong đầu đứa nhóc 7 tuổi lúc đó lóe lên 1 ý nghĩ điên khùng, tôi muốn ch.ết, muốn lên thiên đường gặp bố. Khi bị bọn bạn trêu, tôi đã khóc òa lên rồi chạy ra cánh đồng lưu ly mà mẹ hay đưa tôi đến. Vốn dĩ tôi muốn nhảy xuống dòng sông ở đó nhưng lại không dám. Cảm thấy mình quá vô dụng, tôi chỉ biết ngồi khóc nức nở. Lúc đó mẹ tôi đến, mẹ cũng khóc, mẹ ôm tôi khóc nấc lên. Mẹ tôi yếu đuối lắm, mỗi lần nhớ bố mẹ lại ôm ảnh bố ngồi khóc..."
Lần này nước mắt đã đầm đìa khuôn mặt nhỏ, đưa tay gạt dòng lệ đang rơi, nó hơi cười hỏi hắn:
-"Chuyện của tôi nhàm chán lắm phải không?"
Hắn lại lắc đầu, khóe mắt cũng hơi cay. Nó thở dài rồi lại nói:
-"Từ lúc đó, tôi chấp nhận cuộc sống không có bố, phải, tôi có mẹ là đủ rồi.Thế nhưng tôi lại hại ch.ết mẹ, hại ch.ết người thân duy nhất trên đời này của mình. Khi mẹ mất, tôi được đưa vào Happy nhưng cuộc sống vô tư của tôi trước đây không còn nữa, tôi hoàn toàn tách biệt với mọi người. Cho đến ngày Minh Nhật đến, chính anh đã cho tôi thêm niềm tin rằng hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với tôi. Nhưng rốt cuộc cuối cùng thì sao? Gần 10 năm chờ đợi anh cái tôi nhận lại chỉ là sự đùa cợt, là sự giả dối. Tôi quả thật rất ngu ngốc, trên đời này làm gì có cái hạnh phúc mà tôi mơ ước, tất cả chỉ là do tôi quá mơ mộng."
-"Đừng bi quan như vậy, không phải điều gì cũng giống cậu nghĩ đâu."
Nó không nói gì, giọt lệ lại lăn dài trên má:
-"Đây là lần đầu tiên tôi khóc trong suốt 6 năm qua. Tôi còn tưởng mình đã mạnh mẽ lắm rồi nhưng không ngờ vẫn vô dụng như vậy."
Hắn và nó nhìn nhau mỉm cười, mi mắt nó trũng xuống, rất nhanh nó chìm vào giấc ngủ. Hắn cúi xuống nói khẽ vào ta nó:
-"Dù có chuyện gì, tôi vẫn luôn bảo vệ cậu, không cho phép cậu khóc thêm lần nào nữa."
**************************
Đặt nó nằm trên chiếc giường lớn, hắn lấy khăn lau những giọt nước trắng xóa còn đọng lại trên gương mặt nó, bàn tay bất giác vẽ theo từng góc cạnh trên khuôn mặt tiều tụy đó.
-"Dương Hoàng Tuấn, cháu xuống đây ngay." Giọng 1 người phụ nữ trung niên vang lên mang theo vẻ giận dữ.
Kéo chăn đắp cho nó, hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng đi xuống tầng.
-"Có chuyện gì không ạ?"
Người phụ nữ quay người nhìn hắn, cả người toát lên vẻ quý phái mê hoặc:
-"Nghe nói cháu dẫn 1 cô gái về đây?"
Hắn nhún vai rồi gật đầu. Người phụ nữ mặt đỏ rần quát lên:
-"Dám dẫn con nhỏ khác về. Vậy còn Hải Yến thì sao? Cháu không quan tâm cảm giác của nó à?"
Hắn nắm chặt tay đáp lại:
-"Cháu và Hải Yến chỉ là bạn bè, không có chuyện gì khác. Còn nữa cô gái mà bác nói là vị hôn thê của cháu, bác không được phép gọi cô ấy là con nhỏ này nọ, cháu không thích."
Người phụ nữ cứng họng nhìn hắn, nét mặt hắn rất nghiêm chỉnh, cả gian phòng im bặt, mọi ánh mắt nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa. Hải Yến đứng đó bất động, có lẽ đã nghe hết từng câu chữ. Khuôn mặt lộ rõ vẻ đau thương, ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn.
-"Hoàng Tuấn, xin lỗi Hải Yến ngay." Người phụ nữ ra lệnh.
Hắn xoay người, nói vọng lại:
-"Cháu không làm gì sai. Cháu đã nói rồi cháu và Yến hoàn toàn không thể."
3 con người, 3 sắc thái khác nhau làm gian phòng thêm căng thẳng. Nhưng bầu không khí đó nhanh chóng bị xe tan khi tiếng hét của nó vang lên:
-"Dương Hoàng Tuấn, rốt cuộc cậu muốn gì? Sao lại đưa tôi đến đây?"
Nó hầm hầm bước xuống, theo sau là 1 người giúp vụ đang lắp bắp:
-"Tiểu thư, xin cô lên lầu đợi, dưới đây nói chuyện không tiện."
Hải Yến trợn tròn mắt nhìn nó:
-"Khả Hân, sao lại là cậu ấy?"
Nó khựng người chấn chỉnh lại, đưa mắt nhìn quanh 1 lượt, Hải Yến thất thần nhìn nó chằm chằm, còn có 1 người phụ nữ khác khoanh tay trước ngực nhìn nó, ánh mắt xem xét. Khoan, nhìn người phụ nữ này rất quen, nó nhíu mày cố lục lại trí nhớ của mình. Phải rồi chính là bà ấy, là nhà hảo tâm của Happy, mẹ của Minh Nhật. Nó cúi đầu chào người phụ nữ trước mặt, hắn tiến lại kéo nó vào lòng rồi nói:
-"Đây là vị hôn thê của cháu, Lâm Khả Hân."
*********************************
Giải thích 1 chút ạ. Hoàng Tuấn thật ra là cháu của Dương Ái Linh-mẹ của Ngô Minh Nhật, hay chính là nữ chủ nhân của Ngô gia. Bố mẹ Hoàng Tuấn mất khi hắn còn nhỏ nên Dương Ái Linh mới đưa hắn đến biệt thự để tiện chăm sóc. Biệt thự này chỉ dành cho 3 người:Hắn, Minh Nhật và Hải Yến. Dương Ái Linh biết tất cả câu chuyện tình rối ren này của 3 người bọn họ nhưng bà ta vẫn muốn tác thành cho hắn và Hải Yến. Bởi bà ta muốn Minh Nhật kết hôn với Lưu Nhật Hà-tiểu thư của tập đoàn đá quý Lưu Bảo, phần vì hiểu rõ Hải Yến không thể đem lại hạnh phúc cho con trai mình, phần khác cũng là vì muốn mở rộng thị trường làm ăn.