Chương 88
Đài VTV đưa tin.
Sáng ngày hôm nay, ngày XYZ, chủ nhân của công ty bất động sản Ngô thị- Ngô Vĩ Đông đã lên tiếng trước nghi vấn về cái ch.ết của cháu gái mình- Dương Cẩm Tú. Theo ông Đông, vụ việc thương tiếc này xảy ra vào tối hôm Y, và cũng như lời nghi vấn hôm trước, sự việc này quả thật có liên quan đến cô con gái nuôi của ông- Ngô Hải Yến. Tuy vậy, Ngô gia vẫn niệm tình thân, quyết định không truy cứu vụ việc này bởi nó chỉ là "tai nạn", nhưng do chịu cú sốc quá lớn, cũng như không chịu được lời đàm tiếu, Ngô Hải Yến đã tự sát trong nhà riêng. Hiện giờ cô đã qua cơn nguy kịch, sức khỏe đã ổn định trở lại, nhưng có lẽ ám ảnh về chuyện Dương Cẩm Tú nên Ngô Hải Yến đã có dấu hiệu về bệnh trầm cảm nặng. Hiện, cô đang được ekip y bác sĩ tiếp tục theo dõi.
Tiếp theo là vụ án về Lâm Hải Nam- vụ án được theo dõi nhiều nhất trong những ngày qua. Hôm nay đã là ngày thứ 90 kể từ sau cuộc họp báo hai tháng trước. Hiện vẫn chưa có chút manh mối gì liên quan đến vụ án cũng như sự mất tích bí ẩn của Lâm Hải Nam và cô Lâm Khả Hân ( Hoàng Minh Anh). Công an vẫn đang tiếp tục điều tr.a và phát lệnh truy nã Lâm Hải Nam...
....................................................................
-"Thế nào, con gái? có vẻ như bố con mình sớm muộn gì cũng bị bọn chó săn đánh mùi đến đấy nhỉ?"- Lâm Hải Nam vừa tắt TV vừa nhếch mép nhìn sang phía giường.
Sắc mặt Minh Anh có vẻ đã ổn hơn rất nhiều, nước da cũng đã hồng hào hơn nhưng ánh mắt đầy vẻ chán chường.
-"Ông đừng nhiều lời nữa, có chuyện gì thì ông nói luôn đi,."
Tia sắc lạnh đọng lại trên mặt Lâm Hải Nam, rồi ông ta bỗng vỗ tay một cái, cánh cửa lập tức mở ra theo sau là bốn người bác sĩ và y tá.
-"Ông lại giở trò gì?"
Lúc này Lâm Hải Nam mới nhìn trực tiếp vào ánh mắt đầy sát khí của nó.
-"Chẳng lẽ con không tò mò về gương mặt bị rạch nát của mình hiện giờ đã được phẫu thuật thế nào sao? Vừa khéo, hôm nay con có thể gỡ băng gạc trên mặt ra rồi. Thế nào? Vui lắm phải không?"
Ánh mắt nó thoáng lên tia kinh ngạc nhưng mau chóng biến mất. Hai bàn tay ghim đầy mũi truyền khẽ chạm vào lớp băng dày trên mặt. Phải, từ ngày tỉnh lại đến nay lúc nào nó cũng muốn nhìn thấy gương mặt mình ẩn trong lớp băng này ra sao, dù nó có đáng sợ thế nào đi chăng nữa. Trong kí ức, hình ảnh dòng máu đầm đìa chảy từ mặt nó luôn là kí ức đáng sợ trong những ngày qua.
Một vị bác sĩ điềm đạm bước lại chỗ nó, ánh mắt thoáng vẻ ngần ngại, rồi lại lấm lét nhìn sang chỗ Lâm Hải Nam, bắt gặp ánh mắt diều hâu sắc bén đó, ông ta thoáng run lên, cất giọng run sợ.
-"Tiểu thư... chúng tôi đến tháo băng cho cô..."
Minh Anh nhướng mày rồi khẽ gật đầu.
............................................................................................
Lớp băng cuối cùng được tháo dở, con ngươi Lâm Hải Nam nở ý cười sau đó ra hiệu một người giúp việc mang tấm gương lớn lại. Minh Anh nheo mắt rồi thở nhẹ nhìn mình trong gương.
Gương mặt này... là của mẹ nó- Kiều Lan, rốt cuộc Lâm Hải Nam muốn thế nào?
Từ phía sau, Lâm Hải Nam bước dần lên, đặt hai tay vào bờ vai nó, ánh mắt sắc nhìn vào trong gương.
-"Thế nào, con gái? Bất ngờ không? Ngay từ nhỏ con đã giống mẹ con, giờ thì mỗi khi nhớ mẹ, con không cần phải chạy lên đỉnh núi trơ trọi đó rồi nhé, à còn nữa, con có nghĩ ta cần phẫu thuật thêm người nữa cho giống bố con không? haha, lúc đó xem chừng rất vui đấy nhỉ."
Hai tay nó nắm chặt lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn về chỗ Lâm Hải Nam.
-"Khốn kiếp, tôi cảnh cáo ông tốt nhất đừng có đụng đến bố mẹ tôi..."
Chát...
Lâm Hải Nam vung lên tát nó, sau đó liền hơi khụy xuống nâng cằm nó lên.
-"Còn dám cứng miệng? xem ra càng ngày mày càng không coi người bố này ra gì rồi."
Ông ta vừa dứt lời thì bên ngoài đã truyền đến tiếng súng nổ, sau đó là tiếng hốt hoảng của một ám vệ.
-"Ông chủ, bên ngoài có người của Red Wall và.. Phùng quản gia đang..."
Mi mắt Lâm Hải Nam sắc lại, ông ta đứng bật dậy rồi nói.
-"Đưa tiểu thư xuống tầng hầm nhốt cùng với đám người kia, còn lại theo tao ra ngoài."
Ám vệ tuân lệnh. Bên ngoài tiếng súng đạn nổ ra càng lớn hơn.
.....................................................................................................................
-"Vào đi."
Một nữ ám vệ đẩy mạnh nó vào căn phòng ẩm ướt rồi đóng cửa lại. Nó gượng người đứng dậy, vết thương trên người vẫn còn đau nhức, hai mắt cố gắng thích nghi với ánh sáng mờ nhạt trong đây thì tiếng gọi yếu ớt đã truyền đến.
-"Minh Anh, là cháu sao?"
-"Dì?"
Giọng nói kia chan lẫn niềm vui.
-"Ừ, là dì đây."
Lúc này nó mới thấy ở một góc căn phòng lớn, An Nhiên đang bị nhốt trong "chiếc hộp" sắt lớn, chỉ thấy ánh sáng mờ nhạt đang chiếu lên từng lỗ nhỏ của chiếc hộp đó, đôi mắt An Nhiên đầy mệt mỏi, đau đớn. Ở bên cạnh, Nhật Nam và Đại Vũ bị treo lơ lửng, khắp người đầy vết thương.
Như người mất hồn, nó nhào người lại, hai mắt đã đỏ hoe.
-"Mọi người..."
Lúc này Nhật Nam mới từ từ mở mắt, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc đến mâu thuẫn.
-"Cậu là Minh Anh?"
Nó khẽ gật đầu rồi lại nheo mắt nhìn mọi người.
-"Gương mặt cháu sao lại thành như vậy?"
Tiếng hỏi yếu ớt vọng lên mang theo sự ngờ vực.
-"Chuyện này nói ra thì dài lắm, Lâm Hải Nam nhốt cháu trên đỉnh ngọn tháp, sau đó phẫu thuật gương mặt cháu giống với mẹ."
-"Nhưng sao ông ta lại phải làm vậy?"- An Nhiên nhíu mày.
Tiếng nói vừa dứt thì bên ngoài đã vang lên tiếng cười khoái trí của Lâm Hải Nam.
-"Quách An Nhiên, cô đang giả vờ ngốc hay ngốc thật vậy?"
Bên ngoài cửa, Lâm Hải Nam đang nhàn nhã bước vào, khóe môi mỏng hơi nhếch lên.
-"Mày nói vậy là ý gì?"
Lâm Hải Nam tiến lại gần hơn chỗ Minh Anh, bất giác bàn tay xanh xao gạt cánh tay ông ta ra, giọng nó đanh lại.
-"Lâm Hải Nam, tốt nhất ông đừng đụng vào tôi."
Tiếng vỗ tay nhè nhẹ vang lên, Lâm Hải Nam nhìn nó khẽ nhún vai.
-"Xem nào, mười năm trước "âu yếm" mẹ mày vậy chưa đủ, nên mười năm sau, tao thật sự xúc động khi nhìn thấy cô ấy lần thứ hai đấy."
Nó chưa kịp hấp thụ lời ông ta nói thì tiếng Nhật Nam đã vang lên, vừa nói cậu như dùng hết sức cố thoát khỏi xiềng xích kia.
-"Khốn kiếp, ông định làm gì Minh Anh? Lâm Hải Nam, nếu ông dám làm gì cô ấy có ch.ết tôi cũng không tha cho ông."
-"Haha, Phùng Nhật Nam, mày lên tiếng làm tao mới nhớ đấy. Vụ của tao với mày còn chưa xong đâu. Haiz, nên bắt đầu từ đâu nhỉ? À, tao nhớ rồi, bắt đầu từ khi tao xem mày là người nhà."
Nhật Nam nhếch mép, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn về phía ông ta.
-"Người nhà? Hừ, ông còn biết khái niệm người nhà?"
Vút...
Ám vệ đứng bên cạnh lập tức vung roi về phía Nhật Nam, Lâm Hải Nam lắc đầu vẻ tiếc nuối.
-"Này, vừa nãy chỉ là tiện tay giơ lên cái thôi mà, ngươi làm việc xem ra vội vàng quá rồi."
Ám vệ lập tức run lên.
-"Ông chủ, tôi..."
-"Đừng có ở đó chơi trò mèo khóc chuột, đến lúc này rồi ông còn muốn đóng kịch free à?"
Nhật Nam cười nhạt, ánh mắt sắc nhìn về phía Lâm Hải Nam.
-"Còn mạnh miệng, à suýt nữa quên, vừa nãy mày có nghe tiếng súng bên ngoài không? Nói thầm cho mày biết nhé, là Phùng quản gia đấy, chậc, chỉ tiếc ông ta giờ đã thành mồi ngon cho lũ sói dưới hầm rồi."
Hai mắt Nhật Nam như chuyển thành màu đỏ máu, cậu gầm lên, hai tay càng bị xích trói chặt hơn.
-"Lâm Hải Nam, đồ ác quỷ, ông..."
Vút... phập...
Viên gạch nhỏ dưới nền đất bị Minh Anh nhanh chóng ném lại chỗ Lâm Hải Nam, khẽ bay qua mặt khiến ông ta không kịp tránh mà bị rạch một đường.
-"Minh Anh, xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?"
Minh Anh phủi tay đứng dậy, giọng nói đầy khiêu khích.
-"Sao? Ông tức giận rồi à? Trước sau gì cũng ch.ết, tôi chỉ muốn tận dụng thời gian, cố in hình ảnh mình trong trí nhớ ông được bao nhiêu thì được thôi, để sau này có ch.ết ông cũng không quên đứa con gái này."
Chát...
-"Đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của tao, à đúng rồi, hình như mai là ngày giỗ của mẹ mày đúng không? tao đang nghĩ, có cần đưa mày đến đó thăm chút không nhỉ?"
Nó gần như gào lên.
-"Đừng có đụng đến bố mẹ tao..."
-"Mày nghĩ bây giờ mày có quyền phát ngôn ư? vở kịch này cũng đã lâu lắm rồi, ngày mai sẽ là ngày hạ màn tất cả. Bọn mày nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, mai là cả một ngày dài đấy."
Cánh cửa phòng khép lại, cái bóng tối lạnh lẽo đã bao trùm tất cả, tám con mắt nhìn nhau đầy ưu sầu.
-