Chương 1-1: Mở đầu

Edit: Kún Lazy


Đổng Hoan vẫn luôn cảm thấy trong cơ thể mình dường như có một cái nắp cống, mỗi khi cô tập trung làm việc thì nắp cống sẽ sập xuống, hoàn toàn cắt đứt cơ hội để cho cảm quan của cô liên kết với thế giới bên ngoài, không cho bất kỳ thứ gì ảnh hướng đến sự chuyên chú của cô, để cho cô có thể hoàn toàn chuyên tâm sáng tạo ra vũ trụ nhỏ chỉ thuộc về riêng mình.


Bạn tốt Âu Dương Bình đã từng nói đùa, nếu chẳng may một ngày nào đó cô đang làm việc mà đột nhiên động đất hay lũ lụt bất ngờ tràn về, nước biển chảy ngược, khiến cô bất hạnh mà cưỡi hạc về trời, lúc ngồi trên lưng hạc, trong đầu cô nhất định sẽ đầy dấu chấm hỏi bởi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải ngu ngốc hỏi người qua đường ‘đồng hành’ mới có thể hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.


Lúc ấy cô nghe xong thì cười haha, hoàn toàn không phủ nhận hay phản bác. Dù sao thì sự thật đúng là như thế, phủ nhận chỉ càng thêm giấu đầu lòi đuôi. Huống chi cô cũng vô cùng tự hào với khả năng chuyên chú không gì sánh kịp của mình, điều này chứng tỏ cô vô cùng yêu công việc nên mới tập trung tất cả tinh thần vào trong đó, không phải sao?


Nhưng mà …
Thật kỳ quái, bây giờ là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đổng Hoan ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm cây bút bi màu xanh khẽ ngừng lại một chút, hàng lông mày được tỉa khéo léo xinh đẹp bởi vì nghi hoặc mà khẽ nhíu lại.


Hôm nay mặc dù là đang trong kỳ nghỉ hè của tháng tám, thế nhưng trường học đã kêu gọi tất cả giáo viên chuyên ngành trở về trường để tiến hành công tác tư tưởng, chuẩn bị cho một năm học mới. Chính xác bây giờ là cô đang làm việc, nhưng dường như lại cảm nhận được có thứ gì đó đang chậm rãi xen vào lực chú ý của cô, xâm nhập vào cảm quan của cô.


available on google playdownload on app store


Có người đang nhìn cô.
Chính xác mà nói là đang nhìn cô chằm chằm một cách mất lịch sự.


Cô cảm giác được tầm mắt của đối phương đang dần trượt xuống, theo lọn tóc dài bên gò má đến trước ngực, rồi khẽ dừng lại trên cổ áo màu trắng sữa đính chiếc nơ bướm, sau đó lại trở về trên mặt cô. Cô dám đánh cược, nếu bây giờ không phải là cô đang ngồi thì ánh mắt đó chắc chắn sẽ tiếp tục trượt xuống chiếc váy chữ A màu vàng nhạt, đến thẳng đôi giày cao gót màu bạc, nhìn khắp người cô từ trên xuống dưới, không sót chỗ nào.


Lông mày xinh đẹp của Đổng Hoan càng nhíu chặt hơn, mi mắt hẹp dài càng rũ xuống thấp, bờ môi đầy đặn khẽ mím lại.


Cô biết rõ bình thường trường học vẫn tổ chức phụ đạo trong kỳ nghỉ hè cho học sinh, nhưng trong đó không có chương trình học mỹ thuật tạo hình, mà trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại mình cô là giáo viên, vậy nên không có khả năng sẽ có học sinh hoặc các giáo viên khác đến tìm cô nói chuyện … Được rồi, nếu chẳng may là người ngoài đến tìm thì cũng nên lên tiếng chứ làm gì mà cứ đứng nhìn chằm chằm vào cô như vậy?


Mặc kệ anh ta.


Đổng Hoan thở dài, sau khi quyết định xong thì lại tiếp tục vùi đầu vào chuẩn bị giáo án, thế nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, mà cảm giác ánh mắt kia càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khiến cho Đổng Hoan rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đập bút bi xuống rồi ngẩng phắt đầu dậy, hung hăng nhìn về phía ánh mắt ở đằng xa.


Chẳng qua là, khi vừa mới nhìn thấy người nọ thì Đổng Hoan lập tức bị thân hình đang đứng che lấp khung cửa kia hấp dẫn.


Chỉ thấy thân hình cao to đang đứng che lấp khung cửa kia mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay màu xanh đậm, áo sơmi vừa người, cũng không ôm sát lấy đường cong trên thân thể của anh, Đổng Hoan tin rằng, một khi đối phương dùng sức gồng cơ bắp thì áo sơ mi vốn rộng nhất định sẽ trở nên căng chặt. Nhìn xuống chút nữa, vài cái bàn làm việc che khuất tầm mắt của cô, khiến cho cô không thể đánh giá được nửa người dưới của anh xấu hay đẹp, chẳng qua là … dựa vào nửa người trên thì cũng có thể ‘đoán’ được, cô tin chắc phía dưới của anh ta tuyệt đối sẽ không kém hơn đâu.


Nếu như chủ nhân của thân thể này làm người mẫu khỏa thân, với cái vóc dáng cao to săn chắc hiếm có này, nhất định sẽ trở thành cực phẩm bị những tay họa sĩ tranh nhau hẹn trước, cô dự định sang năm sẽ tổ chức triển lãm tranh vẽ cá nhân, cũng thiếu hình mẫu nam chính thế này… Thật muốn thuê anh ta làm người mẫu cho cô … Đổng Hoan nuốt nước miếng ừng ực, sau khi trong lòng thèm nhỏ dãi vài giây, cô đột nhiên quay về thực tại.


Không xong rồi, sao cô lại chảy nước miếng với người lạ như vậy chứ? Linh hồn nghệ thuật trong cô lại đói khát đến thế sao?


Âm thầm tự mắng chính mình, cô cố gắng dằn xuống cảm giác ngứa ngáy khi phát hiện ‘cực phẩm’, ra lệnh cho lý trí phải quay về quỹ đạo thường ngày, ánh mắt lưu luyến trên thân thể cao lớn không muốn rời đi, lúc nhìn đến khuôn mặt của người đàn ông thì lại chạm phải đôi mắt đen láy giống như đang phát sáng của anh ta.


Người đàn ông chạm phải ánh mắt của cô, thế nhưng vẫn mảy may không hề có ý định thu lại ánh mắt, trái lại còn nhếch môi, nhìn về phía cô nở một nụ cười để lộ ra hàm răng trắng bóng.
Đổng Hoan hơi sững sờ.
… Anh ta là ai?


Vừa cảm thấy có chút hoang mang, nhưng chỉ một giây sau, cô lập tức bị đôi mắt sáng quắc của người đàn ông kia làm tức giận.


Không phải là cô chưa từng bị đàn ông nhìn chằm chằm như thế, thậm chí cô đã sớm quen với việc bị đàn ông nhìn chằm chằm rồi, thế nhưng, chưa từng có tên đàn ông nào sỗ sàng như vậy, dứt khoát như vậy, bị cô bắt gặp mà vẫn không chịu thu lại tầm mắt.


Tuy cô cũng có quan sát anh ta, nhưng tuyệt đối không trắng trợn giống như vậy!
Khẽ nâng mắt, cô đang đoán thử xem phải mất bao lâu thì anh ta mới biết đến hai từ ‘lịch sự’.


Thế nhưng, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua vài giây, dưới ánh nhìn chăm chú của anh ta, cô lại tự nhéo bản thân mình, đôi mắt mở to, đột nhiên có một sự căm phẫn như bị sư tử dồn vào góc tường! Cô không muốn thừa nhận đây là cảm giác yếu thế!


Đổng Hoan ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó trừng mắt lên, muốn dùng ánh mắt nói cho đối phương biết rằng phải nên có chừng mực. Vì thế, nụ cười của người đàn ông kia lại càng tăng thêm vài phần hứng thú, trực tiếp nghênh chiến sự uy hϊế͙p͙ của cô.
“Anh ——” là ai?


“Anh Lâm, anh Lâm, nếu nghe được xin hãy trả lời.” Câu hỏi của Đổng Hoan bỗng nhiên bị chiếc máy bộ đàm giắt bên hông của đối phương cắt ngang.


“Tôi đây.” Người đàn ông cầm bộ đàm trả lời với người bên kia, thế nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi Đổng Hoan, thậm chí còn nháy mắt với cô vài cái.
“Vòi nước của nhà vệ sinh nam khu A bị hỏng rồi, bây giờ nước cứ chảy không ngừng!” Giọng nói của đối phương có chút hổn hển.


“Đã rõ, tôi sẽ lập tức đi xử lý.” Dáng vẻ của anh rất thoải mái và thản nhiên, như thể vòi nước hỏng chỉ là chuyện nhỏ, sau khi kết thúc cuộc đối thoại, anh lại giắt máy bộ đàm về bên hông, sau đó dùng một tay nhấc cái thang nhôm đang nằm dựa vào bức tường đặt lên vai phải, tiếp đó lại nhìn Đổng Hoan rồi khẽ gật đầu như chào tạm biệt, cuối cùng biến mất với chiếc xe công vụ.


Xe công vụ?
Thang?
Bộ đàm?
Anh Lâm?
Đổng Hoan ngẩng đầu nhìn cái bóng đèn vừa bị hỏng một tiếng trước, thế nhưng bây giờ lại đang sáng rực, lúc này cô mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Thì ra anh ta là anh Lâm, nhân viên bảo trì…” Cô lẩm bẩm.


Nói đến lại cảm thấy buồn cười không tưởng tượng nổi, cô đến Đào Viên nhậm chức trong trường trung học Hoa Hân này sắp tròn ba năm rồi, vậy mà bây giờ mới được tận mắt trông thấy nhân viên bảo trì duy nhất của trường học.


Sau khi biết rõ đáp án, Đổng Hoan lại thở dài một hơi, bả vai cứng đờ mới dần dần thả lỏng, cô cúi đầu định tiếp tục soạn giáo án, thế nhưng sự chuyên chú mà cô vẫn luôn tự hào cứ như đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại cảm giác bức bối khó chịu, chả biết từ đâu mà đến.


Cô cố gắng chịu đựng thêm vài phút, thế nhưng vẫn không chống lại được cảm giác nóng bức trong cơ thể, vì vậy cô đành tạm thời buông tha cho công việc, đứng dậy rót cho mình một ly nước lạnh mà bình thường cô không bao giờ đụng tới…






Truyện liên quan