Chương 11
Edit: Kún Lazy
“Lâm Hán Đường, tôi không muốn, anh dừng lại cho tôi…” Khí thế của cô tựa như một mầm bồ công anh nằm trên thân cây mẹ, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn bay đi, mệnh lệnh yếu ớt thế nhưng lại khiến áp lực sau lưng cô chợt nhẹ đi, cảm giác ấm áp phía sau lập tức biến mất.
“Thật đáng tiếc…” Lâm Hán Đường than nhẹ.
Anh nghe lời như vậy quả thực nằm ngoài dự kiến của Đổng Hoan, trong lòng bỗng chốc dâng lên sự kinh ngạc không nói rõ được, cộng thêm … một chút cảm giác mất mát mà cô đang cố phớt lờ.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy Lâm Hán Đường lui về phía sau vài bước, hai tay giơ lên làm tư thế đầu hàng.
“Anh…” Vốn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục quấn quýt ôm chặt lấy mình, nhưng không ngờ anh lại nghe theo lời cô. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Em muốn dừng thì tôi dừng thôi. Tôi không muốn bức phụ nữ khi cô ấy đã nói không muốn.” Trông thấy vẻ hoang mang khó hiểu trên mặt cô, anh mỉm cười giải thích, sau đó lại nhìn đồng hồ, nắm bả vai cô, đẩy cô vào phòng ngủ, dẫn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải tóc giúp cô, động tác phóng khoáng tự nhiên, như thể sẽ giúp cô chải tóc cả đời.
Cho đến khi bước ra khỏi phòng ngủ của Đổng Hoan, Lâm Hán Đường vẫn tỏ ra đứng đắn không khác nào quân tử, cũng không làm ra những hành động khiêu khích hay chạm vào cô, hoàn toàn tôn trọng sự cự tuyệt của cô.
Dần dần, Đổng Hoan cảm thấy như mình sắp điên rồi!
Trong cơ thể cô dường như có một con mãnh thú, ngày đêm rít gào, lấn át cả lý trí của cô, hơn nữa càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, bất kỳ lúc nào cũng có thể xổng chuồng mà xông ra.
Con mãnh thú này mang tên dục vọng, được sinh ra từ lúc cô phát sinh quan hệ với Lâm Hán Đường —— không, có lẽ là sớm hơn, sau buổi sáng hôm đó thì tốc độ của nó dần dần phát triển, thậm chí cô còn giúp nó mọc thêm nanh vuốt, để nó có thể thoát khỏi vòng vây.
Sao cô lại có thể biến thành loại phụ nữ ham muốn dục vọng thế này?
Nhìn vóc dáng cao lớn mạnh mẽ của anh, cô khát vọng được anh ôm vào lòng, nhìn khóe môi anh khi cười khẽ cong lên, cô mong đợi có thể đón nhận nụ hôn của anh, chạm vào nơi dâng trào giữa hai chân anh, tưởng tượng đến lúc bị anh xâm nhập.
Trước kia cô không phải là người như thế, dù đối mặt với bạn trai cũng không có cảm giác khao khát chuyện nam nữ quấn quýt mãnh liệt như lúc này.
Bản thân mình như vậy khiến Đổng Hoan cảm thấy sợ hãi, cả ngày nôn nóng, không còn tâm trí để làm việc gì.
“Cô giáo Đổng, dạo này … có chuyện gì xảy ra với em à?”
Câu hỏi này đã kéo suy nghĩ của Đổng Hoan trở về.
Ánh mặt trời gay gắt khiến cô phải híp mắt lại, một lần nữa ý thức rằng mình đang tham gia đại hội thể dục thể thao náo nhiệt của trường.
“Sao anh lại nghĩ vậy?” Cô hé môi, vặn vặn cổ tay, chuẩn bị tham gia cuộc thi tiếp sức dành cho giáo viên.
“Cảm giác, tôi cảm thấy em có vẻ thiếu sức sống.” Thiệu Hoa Khiêm nói ra suy nghĩ sau mấy ngày quan sát.
Đổng Hoan là đàn em thời đại học của anh, lúc còn đi học, bọn họ tham gia cùng một xã đoàn, vậy nên quan hệ cũng không tệ.
Ba năm trước, Đổng Hoan vào trường Hoa Hân, anh cũng bởi vì quan hệ giữa học trưởng và đàn em nên quan tâm đến cô nhiều hơn, dù sao sau khi tốt nghiệp thì cũng đường ai nấy đi, có thể may mắn công tác cùng nhau, đương nhiên càng phải quý trọng chữ ‘duyên’ này.
“Học trưởng, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Đổng Hoan vỗ vỗ bả vai của anh, tựa như đang muốn chứng minh sức sống của mình, cô vung tay đấm vào không trung.
“Vậy sao?” Thiệu Hoa Khiêm nhướng mày nghi ngờ, quan sát Đổng Hoan một lát, cuối cùng mở hai tay ra: “Em đã nói vậy thì cứ miễn cưỡng cho là tôi đoán sai đi. Đúng rồi, buổi triển lãm tranh của em chuẩn bị tới đâu rồi? Có chỗ nào cần tôi giúp không?”
“Trước mắt vẫn còn đang cố gắng hoàn thành bức tranh cuối cùng … Sao thế? Chuyện này anh có thể giúp sao?” Cô chớp mắt mấy cái, trong lòng biết yêu cầu này căn bản là không có khả năng. Làm gì có tác phẩm triển lãm nào của mình mà được vẽ từ tay người khác chứ?”
Thiệu Hoa Khiêm cười ha ha, nghe thấy hiệu lệnh thông báo mời một số tuyển thủ bước ra phía trước, anh nói: “Bây giờ tôi chỉ có thể giúp em cầm áo khoác, khăn mặt và nước khoáng thôi.”
“Vậy thì làm phiền học trưởng rồi.” Kính ngữ pha chút tinh nghịch, Đổng Hoan cởi áo khoác màu xanh, đặt tất cả vào trong tay Thiệu Hoa Khiêm, sau đó chạy đến địa điểm các tuyển thủ đang đứng tập hợp, ưỡn thẳng lưng.
Hy vọng vận động có thể thay đổi tình trạng hiện giờ của cô!
Đổng Hoan nhắm mắt, nắm chặt gậy tiếp sức.
Lâm Hán Đường, mãnh thú, ȶìиɦ ɖu͙ƈ —— tất cả hãy cút ra khỏi thân thể của cô đi!
Cô trợn mắt, quay đầu lại, trông thấy bên phải mình là Lý Tinh Ngải. “Cô giáo Lý, tôi sẽ không vì giao tình thường ngày mà nhường cô đâu!” Cho dù trong người buồn bực không thoải mái nhưng Đổng Hoan cũng muốn tỏ vẻ khí thế với đối thủ của mình, đứng trên đường băng, nghe theo lệnh, làm tư thế chuẩn bị chạy.
Theo hiệu lệnh vang lên, Đổng Hoan như mũi tên trên dây cung đang bị kéo căng, lập tức chạy về phía trước.
Tiếng gió vù vù bên tai, cô vượt qua người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba … Trong tiếng gió ào ào, sự hưng phấn bắt đầu dâng lên, máu trong cơ thể cô dần dần sôi sục, khát vọng tựa như một cốc nước đã bị đè nén quá lâu, nay theo máu lại bắt đầu dâng trào, những cố gắng mệt mỏi và sự kiên trì lúc trước đã trở nên mờ nhạt, thậm chí còn có chút buồn cười.
Cô cảm thấy tự do … tự do!
Vậy nên, vì sao không thể nghe theo khát vọng của mình một lần? Vì sao phải bị đạo đức áp chế?
Quan tâm đến lý trí làm cái khỉ gió gì!
Đạo đức là cái gì, đều cút hết đi!
Cô, muốn hưởng thụ tất cả!
Mãnh thú, xổng chuồng, thoát khỏi xiềng xích, bờ môi cong lên một nụ cười chiến thắng, khống chế tất cả những suy nghĩ của cô.
Cây gậy đỏ rực mạnh mẽ rơi vào tay đồng đội.
Đổng Hoan há mồm thở dốc, dưới ánh mặt trời, những giọt mồ hôi long lanh tỏa sáng, đôi mắt kiên định sáng ngời, không đợi kết quả của trận đấu, cô cởi chiếc áo tuyển thủ màu đỏ, nhét vào trong tay một học sinh, thậm chí còn quên không đến chỗ Thiệu Hoa Khiêm lấy lại những thứ thuộc về mình, cô nhanh chóng rời khỏi sân trường, giống như một con ruồi biến mất giữa đám người.
Cô tìm thấy anh ở trước cửa trường học.
Người đàn ông mặc chiếc áo T shirt ngắn tay cùng chiếc quần jean bạc màu, chiếc giày thể thao bên dưới dính đầy bùn đất.
Anh đang đứng nói chuyện với đám thầy giáo, không biết ai đó bị học trò gọi đùa là ‘ma búp bê Hoa Tử’, sau khi lấp đầy một bụng tức thì cả người vùng lên, dùng sức kéo lấy dây thừng, đem dây thừng quấn chặt quanh cột điện.
Ánh mặt trời vàng óng chiếu lên trên thân thể của người đàn ông, trông giống như Hercules trong thần thoại Hy Lạp, ánh mặt trời như đang âu yếm vờn quanh người anh, ánh nắng chói chang, sức sống mạnh mẽ, những người xung quanh anh, dù mập dù gầy thì cũng chỉ làm nền cho vóc dáng cao lớn cường tráng đó. Nếu anh là cây cổ thụ che trời thì bọn họ chính là những ngọn cỏ yếu ớt, nếu anh là biển rộng mênh mông thì bọn họ chính là những tia nắng nhỏ nhoi, nếu anh là ánh dương chói lòa thì bọn họ cũng chỉ có thể luống cuống để mặc anh phơi nắng.
Ánh mắt nóng bỏng của Đổng Hoan lưu luyến ở trên người anh. Cô biết rõ tất cả mọi đường cong trên cơ thể anh, biết rõ ẩn giấu bên dưới lớp vải bạc màu kia là làn da lúa mạch ngon miệng, biết rõ bên dưới những giọt mồ hôi mặn chát kia tràn ngập hơi thở mạnh mẽ thuộc về biển cả.
Có vài người chính là như vậy, lúc đối phương nhìn mình, cho dù từ rất xa nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện được, thậm chí có thể biết rõ nguyên nhân của cái nhìn đó.
Đổng Hoan nhìn người đàn ông đang nhanh chóng bước về phía mình, cô lập tức quay đầu, bước chân lộn xộn vượt qua đám người.
Người đàn ông đuổi theo, đến dưới cây nhãn thưa thớt bóng người thì nắm lấy cổ tay cô.
Cô mãnh liệt xoay người, bấu víu vào người đàn ông.
Trong nháy mắt, đôi nam nữ như dây thường xuân quấn quýt lấy nhau, bờ môi dán chặt vào nhau, vừa đói khát vừa tham lam, cố gắng hút hết những ngọt ngào cuồng nhiệt.
“Buổi tối… Buổi tối…” Khát vọng chạm vào đôi tay cường tráng của người đàn ông, cô nôn nóng kéo lấy quần áo của anh, thắt lưng khó chịu vặn vẹo.
“Buổi tối…” Bởi vì đầu lưỡi đang quấn lấy nhau nên giọng nói của anh trở nên mơ hồ.
“Bây giờ…” Cô nuốt hết nước bọt của anh, lại đem của mình mớm cho anh, theo kẽ hở thấm ướt khóe miệng của bọn họ.
“Được … Được …”
Âm thanh vui mừng náo nhiệt từ xa vọng lại cũng không liên quan gì đến bọn họ, trong lòng bọn họ, hứa hẹn lúc này mới là tất cả.
Quần áo của nam nữ từ cửa chính đến phòng ngủ, từng cái từng cái rơi xuống mặt đất.
Lúc chiếc qυầи ɭót bay đến cửa thì hai người cũng đã trần trụi lăn lộn trên giường, hôn đến trời đất quay cuồng.
Đến khi người đàn ông quyết định mở rộng lãnh thổ phía dưới thì bọn họ mới buông nhau ra. Người đàn ông cũng không hề lãng phí thời gian, cúi xuống cắn lên nụ hồng đã sớm căng cứng của cô gái, ɭϊếʍƈ rồi lại ʍút̼, hệt như một đứa bé bị bỏ đói đã lâu.
Đổng Hoan híp mắt, tóc dài tán loạn trên gối, say mê cảm nhận tư vị nụ hoa nằm trong khoang miệng ấm áp, thậm chí cô còn ưỡn ngực, để cho người đàn ông ʍút̼ vào nhiều hơn.
Bàn tay cô trượt lên trên thân thể anh, mê loạn vuốt ve.
Đúng … đúng vậy … ʍút̼ mạnh thêm chút nữa … A a … thật thoải mái …
Lâm Hán Đường nhả nụ hồng trong miệng ra, vươn bàn tay to xoa bóp bên mình vừa ʍút̼, rồi lại nghiêng đầu, ʍút̼ bên còn lại, hành động vội vàng thô lỗ như thể muốn nuốt luôn nó vào trong bụng mình.
Đợi đến khi cảm thấy có chút thỏa mãn thì môi mỏng lại trượt xuống dưới, hai tay mạnh mẽ mở đôi chân thon dài của Đổng Hoan, để cô phô ra tư thế ɖâʍ đãng nguyên thủy nhất, không đợi cô kháng nghị, môi mỏng đã lập tức dán sát vào hạ thể ướt đẫm, điên cuồng hôn lên vị trí non mềm kia.
Đổng Hoan gắt gao cắn chặt môi, không ngờ anh lại cuồng dã như vậy, cô vươn tay muốn đẩy cái đầu giữa hai chân mình ra, nhưng bởi vì tiểu hạch bị ɭϊếʍƈ ʍút̼ mãnh liệt khiến cô phải gập người lại.
“Em… đừng hòng ngăn cản tôi…” Lâm Hán Đường mơ hồ nói, ngón tay tách ra hai múi thịt để môi mình có thể tiếp xúc thân mật với cô hơn.
“Nơi này của em thật thơm, lại còn rất trơn nữa…”
Đổng Hoan vô cùng xấu hổ, thế nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, đến lúc này cô mới lĩnh ngộ, thì ra chỉ cần Lâm Hán Đường muốn thì anh tuyệt đối có thể dùng sức khống chế được hành động của cô. Sở dĩ lúc trước cô có thể đẩy anh ra chẳng qua là vì anh không muốn so đo với cô mà thôi.
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, dần dần cũng bị đẩy lui bởi cảm giác sung sướng vì chỗ mẫn cảm bị ɭϊếʍƈ ʍút̼, khiến cô kìm lòng không được mà lại càng mở rộng nơi riêng tư, hai tay nắm chặt gối đầu.
Lưỡi của người đàn ông chạm vào hạt châu xinh xắn, đầu tiên là chậm rãi ɭϊếʍƈ ʍút̼, dần dần tốc độ lại càng tăng nhanh, đến khi cô bị cơn sảng khoái cực hạn vây quanh, hai chân không tự giác mà kẹp lấy đầu anh.
“Tới rồi sao? Nhanh vậy à?”
Lâm Hán Đường kéo hai chân đang kẹp lấy đầu mình ra, nâng người lên, ngón cái lau đi khóe môi trơn ướt, dưới ánh mắt mê man hoảng hốt của cô, anh dùng lưỡi ɭϊếʍƈ ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt.
Đổng Hoan vặn vẹo thân thể, từ từ ngồi dậy.
“Đợi chút đã, đừng vội.”
Lâm Hán Đường vươn tay giữ chặt người cô, nghiêng người với lấy chiếc quần jean, lấy từ trong túi ra một cái bao cao su, mở ra rồi mang vào, thân thể to lớn bao phủ phía trên người cô gái, sau đó mở hai chân cô ra, đỡ phái nam nhắm ngay cửa huyệt đã thấm đầy mật dịch, từng chút từng chút tiến vào.
Hai người thoải mái thở dài một tiếng.
“Cô giáo … Em hút tôi thật chặt…” Bờ môi đang dán sát môi cô khẽ thì thầm thì chợt bị cắn mạnh một cái, suýt chút nữa chảy máu.
Gò má của Đổng Hoan nhanh chóng đỏ lên: “Đừng có gọi như vậy!”
“Vậy gọi thế nào?” Lúc đang nói chuyện, phái nam của anh cũng hơi rút ra.
Anh cố ý! Đổng Hoan liếc anh một cái, nhưng bởi vì anh lại tiến vào khiến đôi mắt cô lại dâng lên một lớp sương mù động lòng người, mê hoặc và quyến rũ, như hờn như giận, như thỏa mãn, lại như đang oán trách.
“Cô giáo, tôi rất thích cảm giác tiến vào trong em, mới nhẹ nhàng đẩy vào một chút mà em đã tham lam hút tôi vào sâu bên trong, giống như là muốn nuốt chửng tôi vào bụng vậy…”
“Lâm Hán Đường, anh đừng có nói bậy bạ!” Cái gì mà cô tham lam? Rõ ràng là anh cố tình đẩy vào sâu bên trong, vậy mà lại đổ hết trách nhiệm cho cô! Còn nữa … “Không được gọi tôi là cô giáo, cảm giác thật …” Cô cắn mạnh môi, ngăn tiếng rên rỉ phát ra khỏi miệng, da thịt trắng nõn dần dần trở nên ửng hồng vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
“Cảm giác thật thế nào?” Anh lại rút ra lần nữa, để đỉnh đầu chạm vào cửa huyệt rồi chậm rãi xâm nhập, giống như đây là trò chơi làm anh say mê, chơi mãi không biết mệt.
“Biến thái.” Thậm chí còn có cảm giác trái với luân lý.
“Vậy sao?” Lâm Hán Đường ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy gọi như vậy thì thân thể của em lại hưng phấn đến lạ thường, hút lấy tôi càng lúc càng chặt… Chẳng lẽ em không cảm giác được sao? Hả? Cô giáo?”
“Anh, anh ngậm miệng lại!”
Đổng Hoan thẹn quá hóa giận mà quay mặt sang hướng khác. Lời nói vừa ghê tởm vừa tà ác của người đàn ông này quả thực không sai, bởi vì cảm giác không có đạo đức khiến cho thân thể cô đặc biệt hưng phấn, giống như đang ăn vụng, hưởng thụ quá trình kích thích … Lâm Hán Đường nhìn dáng vẻ đáng yêu không được tự nhiên của cô mà khẽ bật cười, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của cô, trằn trọc ɭϊếʍƈ ʍút̼, bên dưới lại chậm rãi tiến vào, đến khi đã hoàn toàn lút cán, anh nhắm mắt vài giây, say mê hưởng thụ khoái cảm bị bao bọc, sau đó lại hoàn toàn rút ra.
“Lâm … Hán Đường, đừng đùa nữa…”
Đổng Hoan bị anh trêu chọc, thân thể lấm tấm mồ hôi, lần thứ tư khi anh tiến vào thì cô vòng hai chân lên hông anh, cố ý ngăn không cho anh rời khỏi, nào ngờ anh lại nhấc hai chân cô đặt lên khuỷu tay mình.
“Đợi một chút, nhịn lâu như vậy, hôm nay tôi nhất định phải từ từ … Cô giáo, hình như em hút tôi càng ngày càng chặt rồi … Muốn tôi vĩnh viễn lấp đầy em có phải không?”
“Lâm Hán Đường, anh … A …” Anh lại tiến vào, sâu đến tận cùng. “Anh, cái ông chú biến thái này …” Ông chú?
“Ông chú này tiến vào như vậy làm cho cô giáo thoải mái lắm đúng không?” Anh ʍút̼ lấy vành tai của cô, mơ hồ nói.
Cô trừng mắt nhìn anh nói lời khiến cho người ta kinh ngạc, hô hấp cũng vì vậy mà trở nên hỗn loạn, vài sợi tóc thấm mồ hôi dính ở trên má, toàn thân tràn ngập hơi thở mê người.
“Cô giáo, cảm giác thật sướng … A … A … hút chặt tôi thêm chút nữa … Cô giáo…”
Đổng Hoan thật muốn bảo anh im miệng, thế nhưng lại sợ bật ra tiếng rên rỉ nên đành cắn chặt môi, vịn vào bả vai rộng lớn của anh, lắc lư cặp mông, hùa theo từng đợt ra vào, mười ngón chân giữa không trung cũng cong lại, móng tay bấm chặt vào vai anh, trong mắt ứa ra những giọt lệ khó chịu.
Tốc độ ra vào của Lâm Hán Đường càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng không rút ra khỏi người cô nữa, điên cuồng tiến vào bên trong tiểu huyệt ấm áp căng chặt của cô, mỗi lần đều tiến đến nơi sâu nhất, khiến thân thể của Đổng Hoan không ngừng nảy lên trên, bầu ngực mềm mại cũng cọ xát vào vòm ngực săn chắc của anh.
Anh phát ra tiếng gầm gừ đầy sảng khoái từ trong cổ họng, thẳng đến khi đầu của Đổng Hoan sắp chạm vào đầu giường thì anh mới ôm bả vai cô kéo xuống, dùng sức phối hợp cùng phía dưới, khiến thân thể cô không ngừng đong đưa, hai chân thon dài xinh đẹp cũng không ngừng lay động trong không trung.
Lâm Hán Đường ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào thần thái mị hoặc, vẻ mặt vừa khổ sở vừa sung sướng nhưng vẫn cắn răng không chịu cất tiếng rên rỉ của cô, trong lòng lại dâng lên cảm giác hưng phấn quỷ dị, càng muốn bắt nạt cô, để cô gái kiêu ngạo này phải vì anh mà trở nên điên cuồng, vì anh mà giải phóng.
“Cô giáo, muốn chú nhanh hơn một chút không? A!”
Đổng Hoan lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong một chiếc thuyền lênh đênh giữa cơn bão táp, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Âm thanh ra vào ướt át bủa vây quanh họ, phần lớn chất lỏng trong suốt theo động tác tiến vào rút ra trong tiểu huyệt chật hẹp khiến bắp đùi hai người dính đầy một mảng trơn ướt, ngay cả tấm chăn màu xanh biển cũng bị thấm ướt một mảng lớn.
Tốc độ của người đàn ông càng lúc càng mãnh liệt, chiếc giường bị hai người vận động mà vang lên âm thanh cọt kẹt, chăn mền cũng rớt xuống dưới, đè lên chiếc áo ngực viền ren, Đổng Hoan cắn lên bả vai anh, thân thể căng chặt nghênh đón cao trào đang tiến đến.
Tiểu huyệt bên dưới kích động co rút lại, chất lỏng ngai ngái cọ xát trong cơ thể vẫn không thể nào thỏa mãn được phái nam, Lâm Hán Đường bởi vì hưng phấn mà nổi cả da gà, nhanh chóng rút ra khỏi tiểu huyệt nóng ướt rồi lại mạnh mẽ thúc vào!
“A a a ——”
Vầng trán ướt đẫm mồ hôi áp xuống mặt gối, bên dưới va chạm càng lúc càng nhanh, Lâm Hán Đường run rẩy bắn ra tinh dịch trắng đục, cho đến khi bắn ra toàn bộ rồi mới ngã xuống bên cạnh Đổng Hoan, ánh mắt cô đã trở nên mông lung, bên dưới vẫn không ngừng co rút ʍút̼ lấy phái nam trong cơ thể.
“Cô giáo, đối với sự hầu hạ của chú, em có hài lòng không?” Trở mình nằm xuống bên cạnh thân thể nhỏ bé của cô gái, ôm lấy cô vào lòng, bàn tay anh chậm rãi vuốt ve bờ mông tròn, áp môi vào tai cô, trầm thấp trêu chọc.
Chậc, không ngờ có một ngày anh lại thích cảm giác bị gọi là ‘chú’ đấy.
Haha.
***
Thời tiết dần trở nên lạnh lẽo, ngày chủ nhật tuần thứ ba của tháng 12, Đổng Hoan mang bức tranh thứ hai đến Đài Bắc đưa cho Âu Dương Bình, sau khi đem tác phẩm cuối cùng bỏ vào khung tranh đã chọn trước đó, cô ngồi xuống bàn ăn tán gẫu cùng với bạn tốt.
“Đổng Hoan, người đàn ông trong tranh là ai vậy?” Nhìn người đàn ông trong tranh hoàn toàn sống động như thật, cánh tay săn chắc khiến cô thật muốn đi đến kiểm tra, cảm nhận một chút.
Ặc ——
Đổng Hoan giơ tay che khuất tầm mắt lấp lánh như sao của Âu Dương Bình, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười: “Tiểu thư à, làm ơn kìm chế một chút được không? Nước miếng cũng sắp chảy ra rồi kìa!” Aiz, thật là không gạt được hỏa nhãn kim tinh của Âu Dương Bình mà.
Nếu không phải tham gia họp lớp, thời gian cấp bách, không thể đi bằng phương tiện giao thông công cộng, nếu không thì cô tuyệt đối sẽ không bị Lâm Hán Đường thuyết phục, để anh chở cô đến đây trước, Âu Dương Bình nhìn thấy anh, vậy nên bây giờ cô ấy mới có cơ hội bát quái như vậy.
Âu Dương Bình đẩy ra chướng ngại vật trước mắt, quệt quệt mồm như đang thấy chuyện lạ, trong đầu đều là tác phẩm mới nhất mà Đổng Hoan vừa mang đến – ‘Lười biếng sau giờ Ngọ’.
‘Lười biếng sau giờ Ngọ’ có kết cấu đơn giản, màu sắc dịu dàng, là tác phẩm đặc sắc nhất trong đợt triển lãm lần này của Đổng Hoan. Nam chính với thân hình tráng kiện và mạnh mẽ nằm nghiêng trên chiếc gối đầu mềm mại, mái tóc đen hơi rối rơi trên trán, che mất một phần khuôn mặt, ánh mặt trời vàng óng hắt lên làn da màu lúa mạch khiến người ta thèm khát, nhưng dựa vào vị trí gồ lên thì có thể đoán được bên dưới ‘hùng vĩ’ cỡ nào, bức tranh miêu tả siêu thực, sống động đến nỗi khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn tiến lên kéo xuống tấm khăn mỏng để tìm tòi đến tận cùng.
“Cậu rõ ràng là cam lòng để cho anh chàng nhân viên bảo trì nhà cậu xuất đầu lộ diện mà …” Âu Dương Bình không thể tưởng tượng nổi, tự mình lẩm bẩm, tầm mắt vẫn dán chặt trên thân người đàn ông trong tranh.
“Làm gì có cái gì mà cam lòng hay không cam lòng chứ?” Đổng Hoan chống cằm, nói thầm.
Ơ, lại không phản bác hai từ ‘nhà cậu’, chẳng phải lúc trước đều sẽ nghiêm túc phản bác sao? Âu Dương Bình trợn mắt nhìn Đổng Hoan, hứng thú dạt dào, nghĩ.
Tuy hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Lâm Hán Đường, thế nhưng trải qua vài lần tám chuyện điện thoại với Đổng Hoan thì cũng đã nhạy cảm ngửi ra được tin tức bát quái, dưới sự kỳ kèo bức cung của cô thì rốt cuộc cũng đã khiến cho bạn tốt khai ra ‘bí mật không thể nói’, cô ấy bị một người con trai dây dưa quấn quýt.
Về phần quấn đến mức nào thì chỉ cần dựa vào việc mỗi khi gần đề cập tới ‘giới tuyến’ thì cô nàng lại ‘đánh trống lảng’ để phán đoán … Ai da, tất cả mọi người cũng trưởng thành hết rồi, có cái gì mà phải xấu hổ chứ? Thật là!
Nhưng mà, cô tuyệt đối không ngờ tới ‘bí mật không thể nói’ chính là hợp đồng người mẫu!
Còn nhớ mấy năm trước Đổng Hoan và một giáo viên cùng trường đã cùng nhau tổ chức một buổi triển lãm tranh, sau đó xảy ra xích mích khó hòa giải, từ đó cô ấy đã thề là sẽ không bao giờ hợp tác cùng với đồng nghiệp nữa mà? Chẳng lẽ người mẫu lần này lại là ngoại lệ? Có phải như vậy không?
Thôi, cho dù thế nào thì Đổng Hoan có thể hợp tác với đồng nghiệp một lần nữa cũng là chuyện tốt. Không phải đồng nghiệp nào cũng giống như cái vị đồng nghiệp lúc trước, rõ ràng là bản thân không nhiệt tình gì với việc thảo luận về buổi triển lãm, vậy mà lại trách móc Đổng Hoan ra vẻ kiểu cách, không chịu tìm mình để thảo luận, thậm chí còn nói năng linh tinh với những đồng nghiệp khác.
Nói tới nói lui …
“Mình nói này Đổng Hoan, cậu không sợ ‘Lười biếng sau giờ Ngọ’ sẽ bị người phụ nữ mặt người dạ thú nào đó mua mất sao?”
“Hả? Phụ nữ mặt người dạ thú?” Là cái gì vậy?
“Ai da, chính là mấy bà cô già bề ngoài trông như người, nhưng trong lòng lại đói khát như sói ấy!” Thật sự là một chút ăn ý cũng không có, còn muốn cô phải giải thích rõ ràng sao? “Chẳng lẽ cậu đã quên, có mấy quý phu nhân có sở thích sưu tầm tranh vẽ đàn ông khỏa thân sao?” Chồng có tiền sẽ bao nuôi bồ nhí, vợ có tiền sẽ nuôi tiểu bạch kiểm, thế nhưng đứng trước truyền thông vẫn giả vờ làm vợ chồng ân ái, thật là kinh tởm! Đổng Hoan khẽ giật mình, bàn tay đang đưa hạt dưa vào trong miệng chợt khựng lại vài giây, sau đó hạ xuống, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ nơi hàng chân mày đang chau lại, trong lòng lại vì câu nói của bạn tốt mà cảm thấy khó chịu.
Đúng vậy, bọn họ đã quên mất, có vài quý bà có sở thích sưu tầm tranh vẽ đàn ông trẻ tuổi khỏa thân, cũng không biết là vì giá trị, vì thưởng thức hay vì cái gì khác, bọn họ căn bản không thể biết được.
Nghe nói, có một vị phu nhân giàu có, bởi vì say đắm người mẫu nam trong tranh mà sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để bao nuôi anh ta.
Suy nghĩ và việc làm của những kẻ có tiền giống như một vở kịch, người dân bình thường không thể nào đoán trước được.
Đổng Hoan càng nghĩ càng không vui, loại cảm giác khó chịu khi một thứ thuộc về mình lại bị người ngoài thèm muốn đang chậm rãi ăn mòn cô, thậm chí khiến cho cô bắt đầu sinh ra ý nghĩ thu hồi lại bức tranh ‘Lười biếng sau giờ Ngọ’ này. Ngay tại lúc cô sắp xúc động mở miệng thì lại vô tình nhìn thấy đôi mắt của Âu Dương Bình thoáng cong lên, lời nói vừa vọt lên cổ họng bỗng vội vàng nuốt xuống.