Chương 5

Edit: Mộc Tử Đằng
Người đàn ông cũng đang cười, môi hơi câu lên lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt lóe lên ánh sáng như ánh mặt trời ấm áp nhìn về phía cô.
Đinh Nhàn lặng yên nhìn chằm chằm anh, thời gian dường như dừng lại ở ngay giây phút này, cả thế giới xung quanh chỉ còn lại mình cô và anh.


Có bạn học nào đó đang nói chuyện với cô nhưng cô không nghe được gì nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vào cửa sổ, trong mắt và trong lòng chỉ tràn ngập hình ảnh người đàn ông.
Anh đã đến!
Làm sao anh biết được cuộc họp phụ huynh này?
Cô giáo đã nói với anh cái gì?


Có khi nào lại nói với anh là điểm thi của cô nằm cuối bảng?
Nhất định anh sẽ rất thất vọng.


Những ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu làm Đinh Nhàn luống cuống cả lên, nhưng mà ánh mắt của người đàn ông nhìn cô không có gì là không vui cả ngược lại so với bình thường có thêm mấy phần thân thiết.
"Đinh Nhàn, đến giờ học rồi!"


Có bạn học đang gọi cô ở phía sau, cô hồi phục lại tinh thần rồi quay đầu lại nhìn thì thấy anh cùng với các vị phụ huynh khác đã ngồi vào chỗ, cô chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng, buổi họp phụ huynh chính thức bắt đầu.


Hiện tại đang là tiết lịch sử, Đinh Nhàn mở sách ra, nhìn thầy trên bục giảng đang nói gì đó nhưng cô lại không biết ông ấy đang nói gì, trong đầu đều là ý nghĩ cô giáo chủ nhiệm sẽ nói gì trong buổi họp phụ huynh đó, với thứ hạng của cô như vậy sẽ làm anh mất hết thể diện thôi.


available on google playdownload on app store


Lần đầu tiên Đinh Nhàn cũng có tâm tình lo âu như những bạn học khác.
Sự lo âu và bất an này tồn tại trong lòng cô mãi cho đến khi tan học cũng không dịu đi chút nào.
"Tạm biệt thầy."


Lời nói vừa dứt, các bạn học nữ trong lớp như ong vỡ tổ xông đến vây quanh cô hỏi về anh trai, Đinh Nhàn không có tâm tư nào mà trả lời, cô chạy ra ngoài muốn đi đến phòng họp bên kia nhìn xem tình hình thế nào rồi, mới vừa đi đến cửa phòng học đã bị giáo viên lịch sử gọi lại: "Đinh Nhàn, tiết vừa rồi em có gì không hiểu không?"


Đinh Nhàn khẽ lắc đầu một cái.
Giáo viên lịch sử đẩy gọng kính một cái, nói: "Có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy, đừng ngại, hãy chăm chỉ học tập để sau này trở thành người đóng góp cho xã hội như anh trai của em vậy.
"Vâng thưa thầy."


Những lời này Đinh Nhàn đã nghe không ít lần, thật sự rất không thích nhưng hôm nay khi thầy giáo lấy anh ra làm ví dụ không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên một niềm tự hào nho nhỏ.


Đang nói chuyện thì có phụ huynh đi đến, theo bản năng Đinh Nhàn nhìn sang thì thấy người đàn ông bỏ tay trong túi quần, ánh mắt nhìn về phía cô, bước chân đi không nhanh không chậm.


Người còn chưa đến gần giáo viên lịch sử đã tiến lên nghênh đón, đưa tay ra trên mặt đầy nụ cười, nói: "Giáo sư Thời, nghe danh đã lâu."
Thời Dịch bắt tay cùng ông ấy, một bộ dáng đúng chuẩn phụ huynh của học sinh nói: "Thầy, ở trường Đinh Nhàn còn làm phiền thầy chiếu cố nhiều hơn."


"Được, được."
Đinh Nhàn đứng bên cạnh Thời Dịch lén lút ngẩng đầu nhìn anh.
Hai người cách nhau rất gần, chỉ cần cử động một chút tay cô đã đụng vào chân anh, đụng nhẹ một cái cô cũng có thể cảm nhận được độ săng chắc của cơ bắp qua tầng vải mỏng kia.


Đầu ngón tay truyền đến một trận tê dại, cảm giác như điện giật đang truyền đến toàn thân, mặt nóng lên một chút, nhiễm một tầng đỏ ửng.


Giáo viên lịch sử đã rời đi từ lúc nào, anh đang nhìn cô, thấy ánh mắt né tránh của cô anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô, nói: "Tan học về nhà sớm, chúng ta cùng nhau ăn tối."
"Vâng ạ."
Ý thức được giọng mình quá thấp sợ anh không nghe được nên cô ngẩng đầu lên nói lại lần nữa: "Vâng ạ"


Kết quả là âm lượng lại quá cao làm cho các bạn học đều nhìn qua đây, hai gò má lập tức nóng lên, cô cúi đầu hận không thể tìm một cái lổ mà chui xuống.
Thời Dịch khẽ cười một tiếng: "Trở về lớp đi, học tốt nhé."
Như nhận được đại xá Đinh Nhàn nhanh chân chạy đi.


Chạy vào phòng học lại không nhịn được đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng người đàn ông đã rời đi rồi.


Cô quay về chỗ ngồi, vẫn chưa đến giờ lên lớp nên cô lấy bài ra xem trước, Địch Nhiên từ bên ngoài đi vào ngồi xuống chỗ ngồi rồi nghiêng đầu hỏi: "Đinh Nhàn, tại sao cậu họ Đinh còn anh trai cậu lại họ Thời."


"Làm sao cậu biết anh ấy họ Thời?" Giang Ti Kỳ từ bàn trên quay xuống, phụ huynh vừa đi cô ấy đã bắt đầu ăn gói miếng cay, mùi vị lan ra làm cho vài bạn học đi ngang qua lấy vài miếng để ăn.
Địch Nhiên nói: "Tôi không những biết anh ta họ Thời mà còn biết tên anh ta là Thời Dịch."


Không chỉ bạn học mà ngay cả các trưởng bối cũng thường xuyên nói với cậu ta về "Giáo sư Thời", ba chữ này hay xuất hiện bên tai nên cậu ta muốn không biết cũng khó.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Đinh Nhàn.
"À." Đinh Nhàn cắn cắn đầu bút, suy nghĩ một lát mới nói: "Anh ấy là anh họ của tớ."


"Thì ra là vậy." Địch Nhiên sờ sờ gương mặt đẹp trai của mình, trong đầu nghĩ rằng chuyện này không ổn rồi, trong nhà có người có tướng mạo xuất chúng như vậy thì gu thẩm mỹ không phải rất cao sao?


Giang Ti Kỳ nhìn ra được đầu mối gì đó, dán vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Nhàn Nhàn, anh ấy không phải là người đàn ông đó chứ?"


Cô ấy và Đinh Nhàn đã học chung với nhau từ năm nhất sơ trung, hai người các cô nói chuyện với nhau rất hợp nên từ đó cũng thân nhau, đối với tình hình gia đình đối phương cũng có biết chút ít, đột nhiên tự dưng lại xuất hiện một anh họ khiến người ta không khỏi tránh khỏi nghi ngờ.


Không biết bởi vì lời cô ấy nói hay là bởi vì hơi nóng từ miệng cô ấy mà tai Đinh Nhàn lại nóng lên, đẩy cô ấy ra, hơi xấu hổ nói: "Cậu ngồi yên đi, mau xem bài đi."
"Còn sớm mà."


Giang Ti Kỳ còn đang muốn nói gì đó nữa nhưng lại có bạn học đến gần, "Đinh Nhàn, anh trai cậu lợi hại quá, không chỉ là giáo sư tại đại học Y Đế Đô mà còn là phó chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện 031 nữa."
Mặt cô gái đó đầy sùng bái, nói: "Quân y đó, thật quá đẹp trai mà."


Tất cả đều thích ăn vặt nên gói miếng cay nhanh chóng hết sạch, Giang Ti Kỳ vỗ tay một cái, nói: "Làm sao cậu lại biết rõ như vậy?"


"Tớ tất nhiên là biết rồi." Bạn học đó kéo ghế qua ngồi xuống rồi nói tiếp: "Chị tớ là sinh viên đại học Y Đế Đô nên thường xuyên nghe chị tớ nhắc đến, mới vừa rồi nghe thầy lịch sử gọi anh ấy là giáo sư Thời, tớ đã cảm thấy có chút quen rồi nên đã lén chụp một tấm ảnh rồi gửi cho chị tớ, không ngờ là cùng một người."


Đinh Nhàn đang viết bài nghe thế thì không khỏi vẽ vài vòng tròn trên giấy, cô đột nhiên cảm thấy bất an khi bảo bối mà mình quý trọng bị người khác phát hiện ra, thật muốn đem anh giấu đi nhưng anh lại quá ưu tú, dường như đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của người khác.


Mấy bạn học khác vây quanh lại, bạn học đó lại nói: "Chị tớ nói đa số thời gian giáo sư Thời đều ở trong bệnh viện, tiết dạy trong trường rất ít, mỗi lần anh ấy giảng bài là giảng đường đều đầy ấp người, có lúc chỗ ngồi không đủ có người kéo ghế ngồi cả bên ngoài."


"Khoa trương như vậy à!"
"Đúng vậy, tài liệu của giáo sư Thời rất hiếm, lại dạy học rất hay, dáng người thì vô cùng đẹp trai, đặc biệt là sinh viên nữ đều si mê anh ấy."
"Thật không nghĩ được, anh ấy trẻ tuổi vậy mà lại là giáo sư."


"Nghe chị tớ nói từ nhỏ anh ấy đã là một học bá, lúc học tiểu học và sơ trung đều nhảy lớp, người khác bận bịu thi đại học thì anh ấy đã học xong tất cả chương trình đại học, đến lúc người khác học đại học thì anh đã làm việc rồi."


Có bạn học than nhẹ: "Thế giới của học bá người tầm thường như chúng ta không thể hiểu được."
"Giáo sư Thời trước kia còn tham gia cứu viện ở nước ngoài, đã lập được công lớn!"
"Lợi hại thật."


"Anh ấy cũng là bác sĩ." Một người bạn khác hỏi: "Này Đinh Nhàn, anh trai cậu trước khi nhập ngũ đã làm việc gì vậy?"
Đinh Nhàn nắm chặt bút trên tay.
Cô đối với người đàn ông đó một chút cũng không biết thì làm sao biết được trước kia anh làm gì.


Không đợi cô trả lời, chuông vào học đã vang lên, các bạn học đang vây quanh cũng giải tán quay về chỗ ngồi, trong chốc lát thầy giáo bước vào lớp.
Đinh Nhàn cả ngày đều xuất thần, thầy nói gì cô cũng không có chút ấn tượng nào.


Đến lúc tan học, cô vừa mới mang cặp lên, Giang Ti Kỳ liền xáp lại gần nói: "Nhàn Nhàn, giáo sư Thời sẽ trừng phạt cậu thế nào? Dùng roi?"
Khóe miệng cô ấy nở một nụ cười hư hỏng, nhìn Đinh Nhàn đầy ý vị thâm trường.


Chỉ hai chữ "giáo sư" đã đủ để cô ấy nghĩ đến mấy tình huống không trong sáng.
Suy nghĩ một hồi còn rất kích thích.
Đinh Nhàn trừng cô ấy một cái: "Anh ấy sẽ không đánh người chứ?"


Thấy cô bạn thân không nắm đúng trọng tâm, Giang Ti Kỳ ngay thẳng nói: "Nhàn Nhàn, tớ không thể tin được là cậu đơn thuần như vậy, lúc học sơ trung cũng chưa từng đọc tiểu thuyết tình cảm nữa chứ."


Đinh Nhàn ngơ ngẩn rồi như nghĩ đến cái gì khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, mắng: "Sợi Gừng thối tha, không cho phép cậu nói bậy!"


Trên đường về nhà, những lời Giang Ti Kỳ nói luôn cứ văng vẳng bên tai cô, trong đầu đều là những hình ảnh trong tiểu thuyết tình cảm làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh, bất giác đã về đến trước cửa nhà, cô chợt lắc lắc đầu ném những suy nghĩ không trong sáng đó đi.


Đinh Nhàn, anh ấy là Thời Dịch, là giáo sư Thời, tại sao mình có thể có suy nghĩ xấu xa với anh được.
Sau khi ổn định tâm tình, cô hít sâu một hơi rồi ấn chuông.
Người mở cửa là dì Trương, "Tiểu Nhàn đã về rồi à."


Đinh Nhàn rón rén đi vào nhà, không thấy bóng dáng người đàn ông đâu ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, dáng vẻ có tật giật mình kia cực kỳ giống một đứa trẻ làm chuyện xấu sợ trưởng bối bắt lại trách mắng.


Cô để cặp sách trên ghế sô pha, mới vừa ngồi thằng người thì cửa thư phòng mở ra.


Người đàn ông đứng cạnh cửa, anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, ống tay áo vén lên đến cùi chõ làm lộ ra cánh tay trắng cường tráng, Đinh Nhàn thấy thế không khỏi bắt đầu tưởng tượng đến cơ bắp trên người anh...
Vội vàng dời tầm mắt đi.


Hôm nay cô quá sai rồi, trong đầu đều là những ý nghĩ loạn xạ, đều tại Giang Ti Kỳ đã làm hư cô rồi.
"Ăn cơm." Giọng anh trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì.
Đinh Nhàn gật đầu một cái nhưng vẫn chưa đứng lên.
Cho đến khi người đàn ông đi ngang qua cô cô mới phản ứng lại đi theo sau anh đến bàn ăn.


Hai người ngồi đối diện với nhau, trong lúc ăn cơm Đinh Nhàn thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh vẫn như bình thường thì trái tim mới thoáng buông lỏng xuống.


Nói không chừng cô chủ nhiệm thấy cô ngoan ngoãn nghe lời nên sinh lòng từ bi không nói cho anh biết thành tích vô cùng tệ của mình ở học kỳ trước.
Tất nhiên suy nghĩ của Đinh Nhàn vẫn còn quá ngây thơ.


Sau khi ăn xong khoảng nữa giờ, dì Trương mang đĩa táo đã gọt xong ra, cô đang ăn vô cùng vui vẻ thì người đàn ông đột nhiên gọi cô một tiếng: "Đinh Nhàn."
Tên cô từ miệng của anh phát ra có một ý nghĩa khác.
Trong lòng Đinh Nhàn run lên một cái ngẩng đầu nhìn anh.


Trên người anh đã thay một bộ đồ ở nhà khác, hẳn là anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt đang nhỏ giọt, trên cổ vắt một cái khăn lông, anh lấy lên tùy ý lau mấy cái, sâu trong con ngươi đang chăm chú nhìn cô, "Mang theo sách và bài tập đến thư phòng."


Động tác ăn táo của Đinh Nhàn bỗng dừng lại, trong lòng thầm nói không ổn rồi.
Nhìn người đàn ông đã đi vào thư phòng, "rột rột rột" hai cái ăn hết táo trong miệng.
Một giây cũng không dám trễ nãi nữa cô đứng dậy chuẩn bị lấy cặp sách thì điện thoại di động reo lên.


Cầm lên nhìn một cái thì thấy là tin nhắn trong nhóm lớp, có bạn học nhắn tin kêu rên.


Bạn học 1: Huhuhu, tớ mới bị cha cho ăn "Măng xào thịt"*! [Lệ tràn Tây Hồ jpg.]**


(*Măng xào thịt: ý là bị đánh mông te tua.)
** Lệ tràn Tây Hồ:
Bạn học 2: Cậu lớn vậy mà cha cậu còn đánh cậu à?
Bạn học 1: Không mạnh lắm, ông ấy giận quá nên đánh một cái.


Bạn học 3: Trời, cậu như vậy thì là cái gì, cha tớ bắt tớ đứng úp mặt vào tường nửa giờ này, tớ là con gái ruột mà ông ấy cũng không mềm lòng.
Bạn học 1: Tớ cũng 18 tuổi rồi, xấu hổ ch.ết mất thôi!


Bạn học 3: Không nhắn nữa, cha tớ đến rồi, nếu bị ông ấy phát hiện vẫn còn đang cầm điện thoại thì sẽ mắng té tát tớ mất.
Bạn học 4: Cậu có điện thoại để chơi là hạnh phúc rồi, cha tớ đã ban lệnh nộp điện thoại rồi.


Bạn học 5: Cha tớ đã mời người dạy kèm đến, cuộc sống sau này không thoải mái nữa rồi.
Trong nhóm đang rất náo nhiệt, tin nhắn gửi đến không ngừng, Đinh Nhàn không có lòng nhìn tiếp được nữa, cô theo bản năng sờ mông mình một cái.
Anh hẳn sẽ không đánh cô đâu.


Nhớ đến đôi bàn tay rắn chắc kia Đinh Nhàn giật mình một cái chạy đến phòng bếp để gọt táo.
Cô cắt thành miếng nhỏ như dì Trương đã làm, đầu dao cắt một cái giữ lại phần thịt bỏ cuốn đi, dùng dao khắc trên mặt vài chữ sau đó đặt vào trong đĩa.


Làm xong, cô bưng đĩa lấy cặp sách rồi đi đến thư phòng với tinh thần không sợ ch.ết.
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Thời: Vợ tôi là học bá vậy mà lại thi hạng gần chót, xem ra phải đóng cửa giáo dục một chút thôi.






Truyện liên quan