Chương 15
Edit: Mộc Tử Đằng
Toàn thân nóng lên, không dám nhìn anh nữa, cô nhắm mắt lại rồi nhích gần thêm một chút, gần thêm chút nữa, dán môi mình lên môi anh, chính bản thân cô lúc này cũng trở nên luống cuống cả lên.
Lông mi người đàn ông khẽ nhúc nhích nhưng mà cô gái nhỏ lại không phát hiện ra, cô khẩn trưởng đến nỗi không dám hô hấp, tim bắt đầu đập nhanh lên, không giấu nỗi bí mật nữa rồi.
Anh Thời Dịch, anh phải đợi em lớn lên, không thể...không thể thích người khác được.
Cô gái nhỏ không hề có bất kỳ kinh nghiệm gì, hoàn toàn đều dựa vào cảm giác áp môi mình lên môi anh, xúc cảm nóng bỏng đó làm trái tim cô đập loạn lên, cô nhớ đến hình ảnh nụ hôn nóng bỏng của nam nữ chính trong phim nhưng không dám làm theo, cứ kề môi như vậy không nhúc nhích gì.
Một lát sau cô cũng cảm giác được mình không thở được nữa liền mở mắt ra, muốn đứng lên nhưng nào ngờ ngồi lâu nên chân đã tê cứng cả rồi, mới vừa cử động một cái liền có cảm giác như kim châm vô cùng khó chịu, thân thể đột nhiên ngã xuống, môi cô còn chưa hoàn toàn tách ra khỏi môi anh nên vì động tác này lại chạm vào lần nữa, so với lúc trước càng chặt chẽ hơn, không có kẻ hở nào nữa làm tim cô run sợ.
Đinh Nhàn hoảng loạn không biết làm sao, tay nắm chặt lấy thành ghế sô pha, hô hấp trở nên rối loạn, bất ngờ là hô hấp người đàn ông bên dưới cũng rối loạn theo, chẳng qua là anh cố gắng đè nén lại cho nên cô mới không phát hiện được gì.
Thời Dịch không say chút nào, chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi, ánh mắt đau nhức nên muốn nằm nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi, nhưng mới vừa nằm không bao lâu thì anh chợt nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ, không cần nghĩ cũng biết là nha đầu kia nên tiếp tục ngủ.
Lúc cô gái nhỏ đi đến gần còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt trên người, anh vừa định mở mắt ra nhưng lại cảm nhận được ngón tay mềm mại của cô đang chạm vào mũi mình, suy nghĩ chợt hoãng loạn, khi môi cô áp tới một mảnh mềm mại thì đầu óc anh đã hoàn toàn trống rỗng, một lúc lâu sau mới phản ửng được đã xảy ra chuyện gì.
Không thể tin được.
Chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ có tâm tư đó với anh.
Môi cô tách ra chưa được mấy giây thì đột nhiên lại áp chặc hơn nữa, anh suýt không khống chế được mà đẩy cô ra, cô gái nhỏ hình như cũng luống cuống, nhẹ giọng "a" một tiếng, hô hấp phả ra mặt anh, lông mi nhỏ dài quét qua trên mặt lại giống như đang quét qua trái tim anh, nhột nhột không thể chịu được.
Anh cố gắng áp chế lại hô hấp nặng nề của mình, chờ cô đứng dậy nhưng cô gái nhỏ lại chậm chạp không nhúc nhích gì, đang lúc anh cảm thấy nghi ngờ thì cảm xúc trên môi đột nhiên biến mất, cơ thể mềm nhũn của cô ngã vào trên người anh.
Thời Dịch mở mắt ra, cô gái nhỏ đã nằm gọn trong ngực anh, hô hấp nhẹ nhàng còn mang theo mùi vị ngọt ngào của rượu.
Hôn trộm anh mà lại còn ngủ quên thế này.
Thời Dịch không khỏi cười ra tiếng.
Anh hơi đứng dậy, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sai tai.
"Bây giờ em còn nhỏ, không thể như vậy được, có biết không hả?"
Cô gái nhỏ làm sao nghe được lời anh nói chứ, nếu như cô nghe thì chắc chắn cũng không làm theo được, thứ gọi là tình yêu này vô cùng kỳ diệu, một khi đã động tâm rồi thì khó mà kiềm chế được.
Lúc Đinh Nhàn tỉnh lại lần nữa đã là sáng sơm hôm sau, đầu óc rối loạn thành một đoàn, qua một lúc lâu sau nữa cô mới thoáng thanh tỉnh đôi chút, lại bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm hôm qua.
Cô đã uống một ly rượu vang đỏ, sau đó liền say đến bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh lại hình như đã đi đến thư phòng làm bài tập, kết quả là...
Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh kia, hai gò má cô lập tức nóng lên, hiện lên một mảnh đỏ ửng, lấy hai tay che miệng lại rồi cười si ngốc.
Cô lại ngủ quên trên người anh, thật mất mặt mà.
Là anh ôm mình trở về phòng sao?
Nghĩ tới đây khóe miệng cô gái lại cười sâu hơn nữa.
Thật là phải nhanh chóng lớn lên mới được, như vậy mới có thể quang minh chính đại thích anh.
Đinh Nhàn nghiêng đầu nhìn ánh nắng vàng ươm ngoài cửa sổ, ngồi ngây ngốc hồi lâu mới xoay người lấy sách bài tập ra, đã sáng rồi nên phải làm gấp rút thôi.
Cũng may cô dậy sớm nên vẫn còn thời gian làm bài, sau khi làm xong thì thu dọn một tí rồi đi ra khỏi phòng, cô cầm một cái bánh sandwich lên liền vội vàng đi đến trường, Thời Nặc ở phía sau vội la lớn: "Chị gấp cái gì chứ, mang theo sữa mà uống này!"
Đinh Nhàn không hề nghĩ đến có một ngày cô lại là người nổi tiếng khắp trường thế này, vừa bước vào cổng trường thì mọi người đều rối rít nhìn cô rồi bàn tán.
"Này, này đó là Đinh Nhàn hả?"
"Là người được Nhậm Thạc Minh tỏ tình đó hả?"
"Cái gì mà tỏ tình chứ, Nhậm Thạc Minh còn chưa mở miệng liền bị cự tuyệt rồi."
"Người thì nói cái này, người lại nói cái kia, rốt cuộc là phiên bản nào mới thật đây?"
"Cự tuyệt Nhậm Thạc Minh á, cậu ta bị ngốc chắc rồi."
"Ai biết được, có khi người ta chỉ muốn học giỏi, không muốn nói chuyện yêu đương thì sao."
"Dáng dấp nhìn cũng không ra gì mấy, cũng không biết mắt Nhậm Thạc Minh bị gì, nên đeo kính vào rồi nhìn cho rõ."
"Đúng vậy, dáng dấp cũng không đẹp gì."
"Này, dù sao thì Nhậm Thạc Minh cũng thích người này, tôi cũng không dám lấy mình ra so sánh với người ta."
Các bạn học khác cứ tiếp tục soi mói, Đinh Nhàn lại giống như không nghe được gì, ánh mắt nhìn thẳng phía trước chỉ chú ý đến đường mình đi.
Vào trong lớp học, các bạn học nữ lại có lòng hiếu kỳ nhiều hơn nữa, giờ tự đọc buổi sáng vừa kết thúc liền vây quanh lại, bạn một câu tôi một câu, mồm năm miệng mười hỏi đến Đinh Nhàn cũng nhức đầu.
Đinh Nhàn không hề biết là bởi vì chuyện cô và Nhậm Thạc Minh mà trên diễn đàn trường học mọi người đã cãi nhau um xùm cả ngày, truyền nhau mấy loại phiên bản, mỗi người đều có ý của mình, bọn họ tranh luận sôi nổi so với người trong cuộc còn nôn nóng hơn.
Địch Nhiên đuổi mấy bạn học đó đi, "Cái gì mà tỏ tình chứ, bọn họ chỉ nói quá lên thôi, Đinh Nhàn chỉ tình cờ từng đi qua đó và hai người vừa vặn chạm mặt nhau thì liền bị người khác chụp trúng rồi tạo lên sóng gió thôi."
Các bạn học đó làm sao tin tưởng lời giải thích của cậu ta chứ, đang còn muốn hỏi tiếp nhưng chuông vào học đã vang lên nên không thể làm gì khác hơn là từ bỏ quay về chỗ ngồi.
Giang Ti Kỳ nghĩ đến kết quả của mấy người theo đuổi Nhậm Thạc Minh, không khỏi có chút lo lắng nói: "Nhàn Nhàn, gần đây cậu phải cẩn thận một chút đó, những người đó đều không phải là đèn cạn dầu đâu."
Lúc trước việc Nhậm Thạc Minh viết thư tình cho Đinh Nhàn cũng chỉ mỗi cô biết nên sẽ không có phiền toái gì, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đang bàn tán về việc của hai người nên chắc chắn Đinh Nhàn sẽ không tránh khỏi bị những nữ sinh thích Nhậm Thạc Minh để mắt tới, nếu hai người thực sự ở chung một chỗ thì Nhậm Thạc Minh cò có thể bảo vệ cô, có thể...
Địch Nhiên vỗ ngực một cái, "Nhàn Nhàn, cậu đừng sợ, có tớ ở đây rồi thì không có kẻ nào dám làm gì cậu đâu."
Giang Ti Kỳ hiếm thấy khen ngợi cậu ta: "Ồ không nghĩ tới cậu còn có chút khí khái đàn ông."
Đinh Nhàn mím môi không lên tiếng.
Trải qua sự việc hôm qua cô cũng đã biết rồi, mình sẽ còn được người ta tìm tới, nhưng không ngờ đối phương lại xuất hiện nhanh như vậy.
Buổi trưa, Giang Ti Kỳ và Đinh Nhàn đi đến nhà ăn để ăn cơm trưa nhưng đi được nữa đường liền bị người khác chặn lại, khoảng chừng mười nữ sinh xông đến kéo các cô vào sau rừng trúc nhỏ, chỗ này đang bị hư hại còn chưa kịp sửa sang lại.
Dẫn đầu có hai người, một người là nữ sinh cao cao ngày hôm qua còn người còn lại chính là Lưu mập, chính là người trước kia mà Giang Ti Kỳ đã nói đến, người thích Địch Nhiên.
Giang Ti Kỳ thấy có nhiều người như vậy nên bị dọa sợ chân cũng mềm nhũn ra, ngược lại Đinh Nhàn tuy nhìn nhỏ con, nhu nhược nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
Đinh Nhàn là người yêu ghét rất rõ ràng, đối xử với cô tốt thì cho dù chỉ là ân huệ nhỏ cô cũng sẽ nhớ rõ ràng rồi tìm cơ hội trả ơn, cũng giống như khi làm gì khiến cô ghét thì cô rất thù dai, nhất là còn chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.
Cô nhìn chằm chằm nữ sinh có dáng người cao cao kia, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm qua thì đôi con ngươi trở nên rét lạnh.
"Dễ dàng câu được hai người con trai, thật lợi hại mà." Lưu mập đi lên, dùng cái tay béo mập sờ qua mặt cô, "Nói một chút đi, đã dùng thủ đoạn gì để đi mê hoặc người ta để chúng tôi học hỏi thêm kiến thức nào."
"Không phải là dựa vào khuôn mặt sao."
"Không đơn thuần chỉ là dựa vào khuôn mặt, người ta còn có thân thể mềm mại nữa đó."
"Thật là đủ tiện lợi!"
Lúc Đinh Nhàn còn ở nhà chú hai thì ngoại trừ đồng phục học sinh cũng chỉ có quần áo cũ, bình thường tiền tiêu vặt cũng rất ít, nhưng học kỳ này cô không chỉ có quần áo đẹp mà tiền tiêu vặt cũng nhiều hơn, bao nhiêu đây cũng đủ để người khác nghĩ rằng cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu mới có được.
Nữ sinh cao ráo kia đến gần, lưu manh nói: "Nghe nói mày có người anh là giáo sư, shou* là cái shou nào hả?"
(*shou: Chính là cách phát âm của chữ "sư". Ý của nữ sinh đó là "sư" trong "giáo sư" hay là "thú" trong "cầm thú". "Sư" và "Thú" có cách phát âm giống nhau.)
Phía sau có người nói thêm: "Chắc là shou trong cầm thú rồi."
Bọn họ cười ầm lên.
Trong lòng Đinh Nhàn vốn đã có lửa giận, bị kích thích như vậy nên lửa giận càng bùng cháy hơn, cô bị hai nữ sinh khác giữ lại nên tay không nhúc nhích được, nữ sinh cao ráo kia cách rất gần nên cô nhấc chân lên đá một cái vào bụng cô ta, cô ta lập tức khom người ôm bụng, đau đến muốn gào khóc.
Mấy người đó không ngờ Đinh Nhàn lại động thủ trước nên ngây ngẩn một hồi.
Đinh Nhàn nhân cơ hội đó mà tránh thoát hai người kia, đột nhiên Lưu mập đi lên tát cô một cái, "Tao con mẹ nó nhìn thấy cái mặt của mày cũng không thoải mái!"
Đinh Nhàn bị đánh đến choáng váng, hoa mắt, lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại được, Giang Ti Kỳ thấy vậy liền nổi nóng lên dùng sức đạp vào chân nữ sinh bên cạnh một cái khiến cô ta đau đến không ngừng nhảy lên.
Cô ấy kéo Đinh Nhàn về phía mình định chạy nhưng lại bị Lưu mập kéo về.
Nữ sinh cao ráo hét lên với mấy người còn lại: "Đứng ngốc đó làm gì mau tới giúp."
Mấy người đó vén tay áo mới vừa định xông lên liền nghe cách đó không xa có người kêu lên: "Thầy ơi, chính là mấy người đó đang đánh hội đồng."
Thầy giáo bị một học sinh dẫn đến, mấy người kia còn muốn bỏ chạy nhưng đã không kịp nữa, tất cả đều bị mang vào phòng giáo viên.
Đều là học sinh lớp 12 nên khiến thầy giáo nổi giận đùng đùng, không học tập tốt để thi đại học mà còn đi đánh hội đồng, ông ấy hỏi nguyên nhân nhưng không ai trả lời giống nhau liền dạy dỗ một trận, cuối cùng nói: "Thông báo phụ huynh của các em đến đây."
Trong lòng Đinh Nhàn chấn động một cái, cô vốn không sợ gì nhưng khi nghe đến câu muốn mời phụ huynh của thầy giáo thì liền kinh sợ, mặc dù cô thấy mình không hề sai cái gì nhưng đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, gọi anh đến trường học, anh sẽ không cảm thấy mất thể diện chứ?
Huống chi, anh ấy đoán chừng cũng không có thời gian rảnh để đến.
Buổi chiều sau khi tan học, mấy người đều bị thầy phạt đứng ở phòng giáo viên, chờ phụ huynh đến mới cho về, tim gan Giang Ti Kỳ đều run rẩy cả lên, "Xong rồi, sắp bị mắng nữa rồi."
Trong lòng Đinh Nhàn cũng thấp thỏm không yên, cô hy vọng Thời Dịch không đến được, chỉ một lúc nữa thôi thầy giáo sẽ cho cô về.
Nhưng mà mọi chuyện lại không theo ý nguyện của cô, nửa tiếng sau cô liền thấy bóng dáng người đàn ông cách đó không xa.
Trong lòng lộp bộp một cái, xong đời rồi.
Thời Dịch nhìn cô một cái sau đó đi thẳng vào phòng giáo viên.
Mười mấy phút sau anh đi ra, thầy giáo ở phía sau nói: "Giáo sư Thời, có rảnh thì ăn một bửa cơm đi."
Thời Dịch đáp lời rồi đi đến trước mặt Đinh Nhàn nhìn cô, đôi con người đen nhánh có chút lửa giận.
Trong lòng Đinh Nhàn sợ hãi nên không dám nhìn thẳng anh, cô không hối hận khi đánh nữ sinh kia nhưng vì trường học gọi anh đến nên cô có mấy phần áy náy, cảm thấy bản thân lại gây phiền toái cho anh nữa rồi.
Đinh Nhàn đã chuẩn bị xong tinh thần nghe anh phê bình, nhưng mới vừa ngẩng đầu lên liền nghe thấy anh nói trước: "Trên mặt là do ai đánh?"
Lúc anh nói lời này, giọng rất nặng nề, mang theo mấy phần ẩn nhẫn.