Chương 47
Từ phòng tắm đi ra mà Đinh Nhàn vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cười ngốc, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, cởi ra, cô nhìn hết tất cả những họa tiết trên đó, chợt cô phát hiện phía bên trong của chiếc nhẫn có khắc một từ tiếng anh: LOVE.
Vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc, cô vội vàng hỏi người bên cạnh: "Anh Thời Dịch, cái này có phải anh đặc biệt bảo bọn họ khắc không hả?"
"Không phải, lúc mua đã có sẵn."
Thời Dịch cầm máy sấy tóc lên, ngồi ở mép giường, Đinh Nhàn rất tự giác ngồi lên đùi anh, người đàn ông mở máy sấy tóc, ngón tay luồn trong tóc cô nhẹ nhàng chuyển động, kích thích trái tim cô.
"Hì hì, em quên." Đinh Nhàn nhìn anh một cái, rồi lại chuyển ánh mắt về chiếc nhẫn, "Nhìn rất đẹp, nhất định là vì em mà làm rồi."
Cô gái nhỏ thật dễ thỏa mãn.
Thời Dịch bị cô lây niềm vui sang, vẻ mặt vui vẻ, trong con ngươi lúc này đầy dịu dàng, anh chuyên tâm sấy tóc cho cô, tóc cô dài như một dòng thác, quấn chặt trái tim anh.
Mười mấy phút sau anh đặt máy sấy tóc xuống, Đinh Nhàn vẫn còn ngắm nhìn chiếc nhẫn không rời mắt, làm cách nào cũng không dời đi sự chú ý được.
Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Trán, lông mày, đôi mắt, sống mũi, cuối cùng chạm vào đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại, luôn mang theo nụ cười kia.
Tỉ mỉ, ôn nhu lưu luyến.
Tất cả tình cảm dịu dàng của anh chỉ thuộc về cô...
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, anh nhìn cô chăm chú, trong con ngươi như có ngàn vạn vì sao, "Chờ đến lúc kết hôn, sẽ mua cho em một cái nữa."
Hình như Lục Trác có một người bạn làm thiết kế trang sức.
"Cái này thật sự rất đẹp rồi." Đinh Nhàn chớp mắt mấy cái, lại hôn lên đó một cái nữa, "Anh Thời Dịch, em vô cùng vô cùng thích."
Thời Dịch đưa tay ra nắm lấy bàn tay trái của cô, rồi chậm rãi đeo vào, "Không được cởi ra, phải luôn đeo bên người để tránh kẻ khác thương nhớ nha đầu nhà anh."
"Đây mới chính là mục đích thực sự của anh." Đinh Nhàn đứng dậy, đưa tay ra xoa xoa má anh, "Đúng là một tên xấu xa."
Thời Dịch kéo tay cô xuống, nhéo mũi cô một cái: "Nếu anh còn không mua nhẫn sợ là có một cô gái nhỏ sẽ khóc nhè cho xem."
Đinh Nhàn trừng mắt với anh: "Ai khóc nhè?"
Thời Dịch cười cười, ôm cô vào trong ngực, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trong mũi là mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người cô, cảm giác này vừa ấm áp vừa thư thái, anh nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Đinh Nhàn, em có biết cha mẹ anh đi lĩnh chứng khi nào không?"
Đinh Nhàn không chút suy nghĩ nói: "Lúc kết hôn."
"..."
"Hai người họ là tự do yêu đương, hai nhà lại có sự chênh lệch giàu nghèo khá lớn, lúc đó cha mẹ hai bên đều phản đối, ông nội anh cảm thấy cha anh điên rồi, không thể đem công việc quan trọng của công ty giao cho mẹ anh được, còn ông ngoại anh thì cho rằng cha anh không đứng đắn, giống như những đại thiếu gia nhà giàu khác thích vung tiền chơi phụ nữ, có làm thế nào cũng không đưa hộ khẩu ra." Thời Dịch hơi dừng lại rồi hỏi cô: "Em đoán xem sau đó sẽ thế nào?"
Chuyện này sao lại giống như trong tiểu thuyết thế.
Thời Dịch cười khẽ: "Khi đó bọn họ yêu nhau hơi điên cuồng một tí, bất luận là ai phản đối cũng không ảnh hưởng đến hai người họ, ban ngày làm việc, buổi tối hẹn hò, dường như mỗi ngày đều dính chung một chỗ, cho đến ba tháng sau, hai người chụp ảnh cưới, tuyên bố với tất cả bạn bè rằng hai người họ đã kết hôn, còn đi du lịch trăng mật, các trưởng bối cũng bối rối theo, ông ngoại anh nhìn thấy sự tình đã như thế này nên không phản đối nữa, luôn chờ mẹ anh tìm ông ấy hỏi về hộ khẩu, kết quả mẹ anh không hề hỏi, chuyện này kéo dài đến tận khi anh ra đời, vào lúc này hai người họ mới đột nhiên nhớ ra hai người vẫn chưa đi lĩnh chứng, nên vội vàng lấy sổ hộ khẩu đến cục dân chính."
Đinh Nhàn có chút kinh ngạc, việc đi lĩnh chứng là một việc vô cùng lớn mà họ lại có thể quên được.
Thời Dịch lại nói: "Mẹ anh là người có lòng tự ái rất lớn, vì muốn ông nội chấp nhận bà mà bà đã vô cùng cố gắng, bận rộn hơn nên quên mất luôn chuyện này, đến mức cha anh đề cập mấy lần đều nghe mẹ anh nói chờ một chút, chờ người lớn hai nhà công nhận thì đi lĩnh chứng cũng không muộn, kết quả sống bên nhau khá lâu, vì thế hai người quên mất."
"Khi còn bé mẹ anh đã nói cho anh nghe những chuyện này, lúc đó anh còn hỏi bà ấy vì sao lại quên, bà nói khi hai người trở thành người quan trọng nhất của đối phương, người thân thiết nhất, mà loại quan hệ này thì tình cảm mới là chủ yếu, một tờ giấy chứng nhận cũng không thể đại diện được điều gì."
Khương Ngã và Thời Hoành Thâm sống với nhau nhiều năm rồi, ồn ào ầm ĩ lớn nhỏ gì đều có nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn.
Giấy chứng nhận kết hôn, đúng là có ý nghĩa rất đặc biệt, nó giống như một tờ giấy chứng nhận được quốc gia cho phép, đồng nghĩa với việc thông báo cho tất cả mọi người biết bọn họ chính là vợ chồng, nhưng nếu hai người không thể bên nhau dài lâu thì kết hôn ra sao, có con như thế nào, muốn ly hôn, cuối cùng vẫn sẽ ly hôn, muốn ở cạnh nhau, dù có muôn vàn khó khăn vẫn cũng sẽ cùng nhau vượt qua.
Thời Dịch nói nhiều như vậy thật ra ý muốn nói cho cô gái nhỏ nghe, kết hôn không cần phải vội vàng, tình cảm mới là quan trọng nhất, tình cảm có vững chắc thì những cái khác không là vấn đề gì cả.
Đinh Nhàn nghe anh kể xong, cũng hiểu được ý của anh muốn nói, thật ra thì Thời Dịch vẫn luôn muốn kết hôn với cô, còn mua nhẫn để cô an tâm nữa.
"Anh Thời Dịch, em thật sự rất muốn nghe câu chuyện tình yêu của bác trai và bác gái."
"Ngày kia bọn họ về rồi, để mẹ anh là người trong cuộc nói cho em nghe."
"Được." Đinh Nhàn nghịch bàn tay của anh, đan ngón tay mình và ngón tay anh lại với nhau, tay của anh lớn hơn cô rất nhiều, "Anh Thời Dịch, sắp hết năm rồi đó."
Cô ngửa đầu nhìn anh: "Em có được lì xì không?"
Thời Dịch cười cô: "Lớn rồi còn đòi tiền lì xì."
Đinh Nhàn hơi rủ mắt: "Lúc bé em chưa từng được nhận."
Khi còn bé, mỗi khi đến cuối năm cô sẽ nghe bạn học bên cạnh nói đến chuyện tiền lì xì, họ đều oán trách vì tiền lì xì đều bị cha mẹ tịch thu, cha mẹ các bạn ấy nói chỉ giữ giúp họ, nhưng qua bao nhiêu năm rồi vẫn chưa đưa cho họ, có người nói cha mẹ còn làm cho mình một tấm thẻ, bên trong chính là tiền lì xì từ khi còn bé của bạn ấy, chờ bạn ấy lớn lên, tự mình có thể chi tiêu hợp lý sẽ đưa cho bạn ấy, có người thì vô cùng đắc ý, họ hàng cho tiền lì xì đều tự mình giữ lấy, không chỉ có vậy, cha mẹ cũng sẽ cho họ tiền lì xì, số tiền đó nhiều hơn nửa năm tiền tiêu vặt nữa, mỗi khi nghe thấy chuyện này Đinh Nhàn chỉ im lặng cúi đầu, không biết cô nghĩ gì.
Năm mới, đối với cô mà nói không có gì đặc biệt cả.
Nhận ra được cô gái nhỏ đang buồn, Thời Dịch hôn chóp mũi cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh cho em, sau này mỗi năm anh đều sẽ cho cô nhóc nhà anh một bao lì xì thật to."
"Thật ạ!"
Đôi mắt Đinh Nhàn sáng lên, nhìn thẳng tắp vào anh.
Thời Dịch cười gật đầu.
Cô gái nhỏ ôm mặt anh, rồi hôn lên đó một cái thật vang, đôi môi của cô giống như một mồi lửa, anh không nhịn được giữ gáy cô lại rồi hôn lên đó.
Thân thiết một hồi, Thời Dịch ngồi ở đầu giường đọc sách, Đinh Nhàn thì nằm trong ngực anh nghịch điện thoại, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên một cái, kéo tay của người đàn ông rồi chụp một tấm, tiếp tục đi kích thích con chó độc thân nào đó.
Đinh Nhàn: [Đói không?]
Giang Ti Kỳ nhận được tin nhắn này còn có chút mơ màng, trong đầu đang nghi ngờ sao bạn thân của mình lại biết mình chưa ăn hay thế, nên nhanh chóng nhắn lại: [Đang chờ cậu ta, còn chưa ăn nữa, sắp ch.ết đói rồi! [Phát điên] [Phát điên]]
Đinh Nhàn cong môi cười một cái rồi gửi tấm ảnh mới chụp qua: [Bản nâng cấp của thức ăn cho chó đây, từ từ thưởng thức nhé, không ăn no vẫn còn nữa.]
Sợi Gừng: [Trời ơi!!! Đinh Tiểu Nhàn, cậu không phải là người mà, lại đi ngược cẩu độc thân, tớ muốn tuyệt giao với cậu!!!]
Đinh Nhàn cầm điện thoại cười không ngừng, Thời Dịch nhìn cô một cái, không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì mà cười như vậy?"
Đinh Nhàn vừa định mở miệng thì điện thoại lại vang lên.
Sợi Gừng: [Đinh Tiểu Nhàn, vừa rồi trong nhóm chat tớ thấy có người nói tuyết rơi rồi kìa, cậu mau mở cửa sổ ra nhìn đi, chụp cho tớ vài tấm xem với.]
Đinh Nhàn đọc xong tin nhắn này liền nhanh chóng xoay người đứng dậy, giọng nói đầy kinh ngạc và vui mừng: "Oa, anh Thời Dịch, tuyết rơi rồi này!"
Đinh Nhàn mở cửa sổ ra, có bông tuyết theo gió bay vào trúng mặt cô, lạnh buốt, cô đưa tay ra ngoài hứng lấy rồi lấy qua nhìn gần một chút, nhưng mấy giây sau nó đã tan thành giọt nước.
"Anh Thời Dịch, em muốn ra ngoài chơi."
Thời Dịch cầm áo khoác phủ lên người cô, sờ tay cô một cái: "Đừng đi ra ngoài, bây giờ lạnh lắm."
"Không, em muốn ra ngoài chơi cơ."
Thời Dịch không có biện pháp nào với cô, xoay người cầm quần áo, chớp mắt một cái, cô gái nhỏ lại chạy đến sân thượng bên kia, nhìn bông tuyết bay đầy trời thì cực kỳ vui vẻ, hô to về phía anh: "Anh Thời Dịch, anh nhanh lên đi! Một trận tuyết rất lớn, siêu cấp đẹp luôn!"