Chương 59

Sự chú ý của Đinh Nhàn chỉ đặt trên điện thoại, hoàn toàn không để ý đến phía sau lưng, cô bị dọa sợ bả vai run lên một cái, quay đầu trừng mắt với người đàn ông, "Anh hù em hết hồn."


Thời Dịch từ phía sau vòng tay ôm cô, dán sát bờ ngực rắn chắc vào lưng cô, cách một lớp vải nhưng anh có thể cảm nhận được xương bướm của cô.
"Coi thường ai?" Anh hỏi một lần nữa, môi mỏng dán lên vành tai nhạy cảm của cô, cắn nhẹ, "Hửm?"


Giọng người đàn ông trầm thấp, đầu độc trái tim người khác, nhiệt độ từ vành tai truyền ra khắp toàn thân, kích thích cô đến mức nổi cả da gà, Đinh Nhàn nghiêng đầu đi, né tránh đôi môi nóng bỏng của anh, thoáng hồi phục lại tinh thần, cô nhỏ giọng nói: "Em, em nói là nếu như cơ."


"Không có nếu như."
Em xông vào thế giới của anh, trở thành người quan trọng nhất trong tim anh, phải chịu trách nhiệm với anh cả đời, mà anh cũng chỉ chung tình với một mình em, đời này chỉ tốt với một mình em.


Thời Dịch nâng tay lên kéo đầu cô xoay lại, đặt lên môi cô một nụ hôn, thuần thục cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc xông thẳng vào, khuấy động một trận mưa gió, Đinh Nhàn không theo kịp tiết tấu của anh, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.


Giữ tư thế này lâu, cổ Đinh Nhàn có chút mỏi, Thời Dịch hơi nới lỏng cánh tay ở eo cô ra, đem người xoay ngược lại, ôm chặt lấy, vừa hôn vừa đẩy cô lùi về sau, cho đến khi lưng cô dán sát vào tủ quần áo thì anh mới ngừng lại, môi lưỡi hai người rốt cuộc cũng tách nhau ra, từng nụ hôn nóng bỏng hơn rơi xuống từng cái một, lướt qua cằm, hôn tỉ mỉ dọc theo cần cổ, đầu óc Đinh Nhàn lúc này không thể suy nghĩ gì được nữa, cô dùng sức ôm vai anh, vừa muốn anh ôm mình chặt hơn, lại vừa muốn đẩy anh ra.


available on google playdownload on app store


Lúc này bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, Đinh Nhàn tỉnh táo hơn mấy phần, "Anh Thời Dịch, điện thoại của anh."
Người đàn ông làm như không nghe thấy, không bị ảnh hưởng gì, Đinh Nhàn đẩy anh, "Điện thoại của anh reo kìa."


Thời Dịch ngẩng đầu lên, muốn chặn môi cô lại, nhưng cô đã nghiêng mặt đi, đưa tay chặn trước ngực anh, "Anh nghe điện thoại trước đi."


Tiếng chuông vẫn còn chưa ngừng reo, trong căn phòng lớn thế này, tiếng chuông càng thêm vang dội hơn, Thời Dịch một bên điều chỉnh hô hấp, một bên buông cô ra, anh đi tới tủ đầu giường cầm lên, liếc nhìn màn hình một cái rồi bắt máy, "Alo."
"Thời Dịch, có lẽ tôi phải ở nhà của cậu một khoảng thời gian."


Thẩm Ngạn có chút phiền não, không biết gần đây Hướng Hàm bị gì, tính tình còn dữ hơn bình thường rất nhiều, nhìn anh thì không thuận mắt, cha vợ thì bới móc tật xấu của anh, anh có chút hoài nghi có khi nào cô không muốn gả cho anh nữa không, cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì anh bắt đầu nhớ lại những lúc hai người ở chung một cách cặn kẽ nhất, kết quả phát hiện từ trước đến nay đều là một mình anh xoay quanh cô, anh nhớ lại những chuyện đó, muốn tìm một chút nhỏ dấu vết sự quan tâm của cô nhưng mãi không tìm thấy, nhớ cô vô cùng nhưng có phải cô đang hối hận không, không muốn gả cho anh nữa.


Thật ra, người theo đuổi cô rất nhiều, người nào so với anh cũng có tiền đồ hơn, anh làm lính, không có nhiều tiền, càng không có nhiều thời gian ở bên chăm sóc cô, hai người cãi nhau đôi câu cô đã nói muốn chia tay, Thẩm Ngạn không đồng ý, nói hai người nên tỉnh táo một chút, phải suy nghĩ cho kỹ, cô nói điều kiện gì anh cũng sẽ đáp ứng nhưng không được chia tay, lúc này còn đặc biệt không có khí phách mà nghĩ thầm trong lòng, nếu cô thật sự không thích anh, anh sẽ nhường cô giống như trước vậy, càng cưng chiều cô hơn, ngoại trừ công việc, đời này chỉ quay quanh người cô, chỉ cần cô không rời khỏi anh là được.


Nghe thấy giọng điệu này của anh ta, Thời Dịch đã đoán được ngay, anh nhíu mi, "Hai người cũng sắp kết hôn rồi, lại nháo loạn cái gì hả?"
Sắp kết hôn mà lại xảy ra chuyện này, tâm tình ai cũng sẽ không tốt, Thẩm Ngạn cũng không nói chi tiết, chỉ nói: "Đại khái cô ấy và cha vợ xem thường tôi."


"Không phải cậu đã vượt qua ải cha vợ rồi à?"
"Đúng là vậy." Thẩm Ngạn cảm thấy có chút buồn cười, "Bây giờ cha cô ấy nhìn tôi với con mắt khác, còn cô ấy thì không coi trọng tôi nữa."


Đinh Nhàn thật sự rất thích bộ lễ phục này, cô nhìn trong gương lần nữa, mới gửi tin nhắn cho Hướng Hàm: [Chị Hướng Hàm, bộ lễ phục phù dâu đẹp quá, lại rất vừa người, cảm ơn chị ạ.]


Đã trễ thế này cô cứ nghĩ ngày hôm sau cô ấy mới trả lời lại, không ngờ tin nhắn vừa gửi đi mấy giây sau đã nhận được hồi âm: [Có lẽ chị sẽ không kết hôn.]
Đinh Nhàn nhìn tin nhắn, cau mày hỏi: [Tại sao ạ? Chị Hướng Hàm, đã xảy ra chuyện gì sao?]


Lần này qua một lúc lâu nhưng đối phương vẫn chưa nhắn tin lại, Đinh Nhàn nôn nóng gửi đi một tin khác: [Chị Hướng Hàm, có phải chị lại cãi nhau với Thẩm đại ca không? Chuyện cãi nhau giữa người yêu rất thường xảy ra, bực bội đều nói chia tay như vậy nhưng chờ đến khi mình bớt giận sẽ cảm thấy hối hận, chị và Thẩm đại ca cũng đã yêu nhau nhiều năm rồi, thật vất vả mới nói đến chuyện kết hôn, tuyệt đối đừng kích động nha chị.]


Lại đợi một hồi, đối phương vẫn không nhắn lại, Đinh Nhàn đang chuẩn bị gọi đi thì điện thoại chợt rung lên.
Hướng Hàm: [Chị mang thai rồi.]
Đinh Nhàn hơi sững sờ, hỏi cô ấy: [Thẩm đại ca có biết không?]
Lần này cô ấy nhanh chóng trả lời lại: [Chị không nói cho anh ấy biết.]


Đinh Nhàn: [Tại sao lại không nói với anh ấy? Chị Hướng Hàm, đây là con của anh ấy, chị phải cho anh ấy biết, anh ấy có quyền được biết và có trách nhiệm gánh vác chuyện này.]
Hướng Hàm: [Chị cảm thấy anh ấy không yêu chị, đã lâu rồi chắc cũng sớm chán ghét.]


Đinh Nhàn phát giác được tính nghiêm trọng của vấn đề này, nhíu mi gõ nhanh tin nhắn khuyên nhủ: [Chị Hướng Hàm, chắc chắn hai người đã hiểu lầm nhau, hãy nói hết ra để hiểu nhau hơn, nói ra sẽ tốt hơn.]


Hướng Hàm: [Chị nói thật, anh ấy không còn kiên nhẫn với chị như trước kia nữa, có lẽ chị bị anh ấy chiều nhiều nên thành thói, bây giờ chị cảm thấy trước kia mình rất ra vẻ, cũng tại vì có anh ấy chiều, chuyện này là tại chị, tại chị kiêu căng, yêu cầu với anh ấy ngày càng nhiều, có lẽ bây giờ anh ấy không còn yêu chị nữa, không đối xử với chị như trước kia nữa, hôm nay chị hỏi anh ấy khi nào muốn có con, anh ấy nói không gấp, nhưng chị có thể nhìn ra biểu cảm của anh ấy, rõ ràng là không muốn.]


Hướng Hàm: [Ngày hôm đó chị thấy anh ấy và đàn em của anh ấy ở cạnh nhau, vừa nói vừa cười, còn ở cùng chị thì có biểu cảm hoàn toàn khác nhau, chị đang nghĩ có lẽ anh ấy thích kiểu người như vậy, ngoan ngoãn dịu dàng, không giống chị.]


Đây mới là ngọn nguồn sự thật, cái gì mà không yêu chứ, suy cho cùng là do yêu quá sâu đậm, sở dĩ là ghen nên suy nghĩ lung tung.


Biết được nguyên nhân, Đinh Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nhắn trả lời lại: [Thẩm đại ca đã đánh báo cáo kết hôn gửi cho lãnh đạo rồi, lãnh đạo bên kia cũng đã duyệt, bây giờ đứa trẻ cũng đã có...]


Gõ chữ được một nửa, đối phương lại gửi hai tin nhắn đến: [Đàn ông thật hèn hạ, anh ấy rõ ràng không thích chị vậy mà còn không nói, còn định kết hôn với chị, không có tình cảm thì cuộc hôn nhân có ý nghĩa gì nữa, một người đàn ông thay lòng đổi dạ, Hướng Hàm chị không cần.]


[Nếu như chị và Thẩm Ngạn chia tay, đứa bé này không biết có nên giữ lại hay không, bây giờ chị không ngủ được, đầu óc sắp nổ tung rồi, không biết phải làm sao.]
Đinh Nhàn bối rối chớp chớp mắt, Hướng Hàm lại nghĩ đến việc bỏ đứa bé!


Cô theo bản năng nhìn về phía Thời Dịch một cái, liền nghe anh gọi một tiếng "Thẩm Ngạn", con ngươi cô co rút lại, bước nhanh đến, kéo kéo cánh tay người đàn ông tỏ ý anh đưa điện thoại cho mình.
Thời Dịch nhìn cô, có hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa điện thoại tới.


Thẩm Ngạn ở đầu dây bên kia vẫn còn đang nói không ngừng nghỉ, nghe giọng nói hình như đã uống rượu, đều là con gái, Đinh Nhàn đứng về phía Hướng Hàm nên giọng nói cũng không nể tình gì, ngay cả Thẩm đại ca cũng không thèm gọi, chỉ gọi tên của anh ta, "Thẩm Ngạn, chuyện về đàn em của anh là gì hả? Anh sắp kết hôn với chị Hướng Hàm rồi mà còn dám mập mờ không rõ với người phụ nữ khác, quá khốn kiếp mà!"


"Anh cùng người phụ nữ khác mập mờ không rõ?" Thẩm Ngạn oan muốn ch.ết, nhưng cảm thấy mình không cần phải giải thích với cô, chỉ nói: "Đinh Nhàn, em đưa điện thoại cho Thời Dịch đi."
Đinh Nhàn: "Chị Hướng Hàm mang thai rồi anh có biết không, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với chị ấy..."


"Em nói gì?" Thẩm Ngạn đột nhiên tỉnh rượu, "Em nói cô ấy mang thai? Bao lâu rồi? Sao anh không biết gì cả?"


Lúc hai người họ gần gũi vẫn luôn làm các biện pháp an toàn, dù gì cũng chưa kết hôn, hai người còn có công việc của mình, hơn nữa, có thai trước khi kết hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của người phụ nữ, dù sao anh ta cũng muốn sống cuộc sống hai người với Hướng Hàm mấy năm nữa, có con trễ chút.


Thẩm Ngạn cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ là đêm đó...
Anh ta cúi đầu, "Hướng Hàm mang thai thật sao?"
"Vâng, chính miệng chị Hướng Hàm nói với em, chị ấy nghi ngờ..."


Nói được một nửa đột nhiên điện thoại bị ngắt, Đinh Nhàn có hơi lo lắng, muốn gọi lại chợt bị Thời Dịch ngăn lại, "Cái gì nên làm em đã làm rồi, loại vấn đề này hãy để người trong cuộc tự giải quyết đi."
"Em sợ chị Hướng Hàm nghĩ bậy."
"Yên tâm đi, Thẩm Ngạn đã đi tìm cô ấy."


Đinh Nhàn nhíu mi, còn muốn nói gì nữa, Thời Dịch hôn môi cô một cái, "Thẩm Ngạn chỉ thích mỗi Hướng Hàm, trừ cô ấy ra không thích ai khác nữa, yên tâm, không có việc gì đâu."


Thẩm Ngạn và Hướng Hàm chính là như vậy, tan tan hợp hợp, yêu ch.ết đi sống lại, một chút chuyện nhỏ cũng có thể náo đến long trời lở đất, nói nhiều câu sẽ hiểu nhau ngay, không có gì gọi là hiểu lầm, có lẽ bọn họ thích giấu trong lòng, Thẩm Ngạn có chút chủ nghĩa đàn ông, Hướng Hàm lại là một người cố chấp, chỉ cần gặp vấn đề nhỏ sẽ cãi nhau, tổn thương đối phương cũng tự tổn thương mình.


Tính tình của hai người cần được thay đổi.
Nhớ đến những lời Hướng Hàm đã nói, Đinh Nhàn bứt rứt trong lòng, cô trừng mắt với người đàn ông trước mặt, "Nếu anh dám mập mờ không rõ với người phụ nữ khác, em sẽ bỏ anh mà không một chút lưu luyến gì."


Âm thanh của cô vốn thiên về dịu dàng, có mắng chửi người khác cũng không có khí thế gì, Thời Dịch nâng cằm cô lên, "Nhẫn tâm vậy sao?"
Đinh Nhàn nghiêm túc nói: "Em nói thật."


Thời Dịch đột nhiên cảm thấy mình bị tên Thẩm Ngạn kia hại, anh ôm lấy cô, "Anh có khi nào mập mờ không rõ với người phụ nữ khác hử?"
Đinh Nhàn hừ một tiếng, không trả lời.


"Nếu như sau này em có nhìn thấy anh cười với người phụ nữ nào khác, khẳng định là dáng vẻ của đối phương rất khôi hài."
"Gì chứ." Đinh Nhàn đưa hai tay ra dùng sức véo mặt anh, nắm bóp mặt anh, kéo cho môi mỏng ra, rồi bĩu xuống, "Dù sao anh chỉ có thể thích em."


Cô gái nhỏ đùa dai, Thời Dịch bắt lấy hai tay cô, "Chỉ thích một mình em."
Nói xong, thu cánh tay dài lại, kéo cô gần sát với người mình, anh cúi đầu, trao cho cô một nụ hôn.


Người đàn ông hôn đến động tình, tấn công với khí thế mạnh mẽ, rất nhanh Đinh Nhàn đã không thể chịu nổi, muốn chạy trốn nhưng anh vẫn ngậm chặt môi cô, dùng sức ʍút̼ vào, giống như muốn hấp thu hết mật ngọt trong miệng cô mới bỏ qua, Đinh Nhàn không có cách nào chống cự được, chỉ có thể nắm chặt cổ áo anh.


Chỉ lát sau, Đinh Nhàn cảm giác đầu lưỡi của mình đã tê dại, dùng sức đẩy anh ra, sờ đôi môi sưng đỏ than phiền: "Anh không thể nhẹ chút sao?"
Thời Dịch đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đôi môi của cô, giọng khàn khàn: "Làm em đau?"


Đinh Nhàn lườm anh một cái, nhón chân lên cắn môi anh, định trả thù dùng sức gặm, Thời Dịch để cô tùy ý, chờ cô gặm đủ rồi thì dịu dàng hôn trả lại...
Cảm nhận được sự vội vàng của anh, Đinh Nhàn nói: "Chờ một chút, em thay bộ lễ phục ra đã."


Lòng bàn tay người đàn ông vô cùng nóng bỏng, vuốt ve lưng cô, "Anh cởi giúp em."
"Không muốn." Đinh Nhàn nhìn anh một cái nói, "Anh sẽ làm hỏng mất."
Thời Dịch: "Anh sẽ nhẹ nhàng, không hỏng đâu."


"Cái váy lần trước..." Đó là một cái váy ren rất đẹp, đã bị anh xé hỏng, nghĩ đến đây, Đinh Nhàn dùng sức đẩy anh ra, kéo tà váy đi vào trong phòng tắm.


Thời Dịch thở dài một hơi, cam chịu số phận ngã ra giường, cô gái nhỏ rất yêu thích váy đẹp, bởi vì anh nhất thời không khống chế được, xé hỏng cái váy của cô, đã bị cô lầm lầm một lúc lâu, từ đó về sau luôn đề phòng anh, rất sợ anh sẽ ra tay với quần áo của mình.


Trong phòng tắm, Đinh Nhàn xoay lưng về phía gương rồi nghiêng đầu qua, duỗi tay ra sau kéo khóa, nhưng kéo được một nửa thì bị kẹt lại, kéo đi lên cũng không nhúc nhích, kéo xuống cũng không được, cô hít sâu một hơi, giằng co một hồi, cánh tay vừa tê vừa mỏi, nhưng khóa kéo vẫn nằm ở chỗ cũ.


Nhất định đã bị mắc vải ở trong rồi, cô bỏ tay xuống, lại thử lần nữa, sợ mình dùng quá sức sẽ làm hỏng váy nên không thể làm gì khác hơn là gọi người ở bên ngoài: "Anh Thời Dịch, anh vào đây chút đi!"






Truyện liên quan