Chương 69: Ngoại truyện 8
Thời Dịch để tay lên đùi cô, "Lâu rồi không trải nghiệm, anh cũng sắp quên mất nó có cảm giác gì rồi."
Bàn tay của anh chậm rãi đi lên, động tác rất thoải mái, nhưng cực kỳ trêu chọc người ta, làm tâm hồn rục rịch theo: "Vợ, chúng ta..."
"Không được đâu!" Đinh Nhàn không khách khí đánh ngay cái bàn tay đang đi lên của anh, cô sờ cái bụng còn bằng phẳng của mình, "Em đang mang thai tiểu bảo bảo, không thể được."
Thời Dịch dĩ nhiên cũng biết không thể, nhưng anh nhịn không được nghĩ thầm muốn trêu chọc cô chút thôi, anh gạt sợi tóc mềm mại của cô ra sau tai, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy gáy của cô: "Nếu muốn yêu không được vậy hôn một cái đi."
"Không muốn." Đinh Nhàn đẩy cái đầu đang kề sát đến của anh qua một bên, "Đã hôn rồi mà."
"Vậy hôn thoáng qua một cái thôi." Thời Dịch lấy tay cô xuống, anh hôn lên mu bàn tay cô rồi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Tiếp theo là một nụ hôn sâu."
Trong phút chốc, cánh tay anh siết chặt lại, cả người cô bị kéo đến, Đinh Nhàn khăng khăng không muốn theo ý anh, cô nghịch ngợm chờ anh đến gần thì nghiêng đầu đi, môi của anh ngay lập tức ịn lên mặt cô, hơi thở nóng bỏng phả ra, hơi ngứa ngáy một chút, nóng bỏng một chút, khiêu khích lòng người thêm một chút.
Thời Dịch hung hăng ʍút̼ một cái, lúc anh muốn dời mục tiêu sang môi của cô thì cô hơi nhíu mi lại, đẩy anh ra, "Rất đau đó!"
Đinh Nhàn xoa xoa mặt, rồi đứng dậy đi đến bàn trang điểm nhìn vào gương một cái, quả nhiên trên khuôn mặt trắng nõn của cô đã xuất hiện một dấu hồng hồng, cô xoa qua hai cái, vô cùng tức giận nên quay đầu trừng mắt với anh, "Thời Dịch!"
Khóe miệng Thời Dịch cong lên, nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cô mang khí thế hung hăng bước nhanh tới trước mặt anh, lấy con gấu bông trên giường nện về phía anh một trận.
Thời Dịch ôm lấy eo cô, cười nói: "Anh sai rồi, vợ ơi anh sai rồi."
Đinh Nhàn vứt bỏ "vũ khí" trong tay đi, thô lỗ nâng mặt anh lên, cúi đầu định cắn trả lại, Thời Dịch thấy vậy thì vội vàng né đi: "Đừng làm bậy mà, ngày mai anh còn muốn đi làm nữa."
Thời Dịch thật sự không phải cố ý, mặt cô trắng nõn phấn hồng, vô cùng trơn mềm, vừa chạm vào liền không nhịn được, kết quả là dùng sức quá mạnh, nên để lại dấu hôn.
"Còn em thì sao? Em không đi gặp người khác chắc."
Đinh Nhàn mới không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy đâu, cô dùng sức muốn bắt lấy mặt anh, nhưng người đàn ông lại nghiêng đầu né tránh, cô nhích người lên, mắt thấy sắp chạm vào được mặt anh thì đột nhiên bên eo nặng xuống, người đàn ông đã xoay người ôm cô trở lại.
Thời Dịch chống một tay trên giường, để không đè trúng cô: "Đừng hôn mặt, đổi nơi khác đi."
"Anh chỉ biết bắt nạt em!" Đinh Nhàn nhấc chân định đá anh, nhưng người đàn ông đã né đi, trong nháy mắt đó, chân đã bị anh chặn lại, anh thấp giọng quát: "Đá hỏng thai thì sao?"
Đinh Nhàn cũng biết mình không nên manh động mà đá anh, cô hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa, môi hơi chu ra, rõ ràng đang rất tức giận.
"Hôn đây đi." Thời Dịch chỉ cổ mình, còn chủ động đưa đến bên miệng cô.
Nếu anh không để cho cô nhóc này hả giận chắc chắn cô sẽ không chịu bỏ qua.
Đinh Nhàn cũng không khách khí gì, há miệng ra ngậm ngay trái cổ của anh, cô dùng răng nanh nghiến lấy, dùng sức ʍút̼ vào, phát ra vài âm thanh mơ hồ, Thời Dịch cau mày vỗ bả vai cô: "Nhẹ chút đi."
Kết quả nghe anh nói như vậy thì cô càng cắn mạnh hơn, sự đau đớn cũng tăng lên, kích thích khoái cảm sâu đậm hơn, Thời Dịch chỉ cảm thấy cổ mình như bị thiêu cháy, nhiệt độ lan tràn ra từ từ, anh hít sâu một hơi, mày nhíu chặt lại, rốt cuộc cũng không nhịn được đẩy cô ra, khi môi và da tách ra còn vang lên tiếng "Chốc", khiến cho anh căng thẳng cả người, kìm nén như muốn đòi mạng, anh vùi đầu chặn môi cô lại, vội vàng đòi lấy giữa răng môi cô, như một người khát nước giữa trời nóng.
Đinh Nhàn còn chưa bình tĩnh lại đã bị anh tấn công như cuồng phong, mãnh liệt đến nỗi khiến cô ý loạn tình mê, cho đến khi có một bàn tay chui vào trong áo của cô, lúc này cô mới thoáng hồi phục lại tinh thần, khẽ hô một tiếng: "Đừng..."
Động tác của Thời Dịch rất nhẹ nhàng, lưu luyến đôi môi cô, hôn một lúc lâu nữa mới rời đi, anh ôm cô, mặt đối mặt với cô, hô hấp từ từ vững vàng lại.
Đinh Nhàn sờ lên tóc anh, ngón tay luồn vào trong tóc, đùa nghịch vui vẻ: "Anh Thời Dịch, tóc anh dài rồi, nên cắt thôi."
Thời Dịch mới vừa đáp lại thì nghe cô nói tiếp: "Anh Thời Dịch, em cắt cho anh nha."
Thời Dịch nhìn cô một cái: "Không được."
Anh sẽ không bao giờ quên chuyện lần trước, cô thừa dịp lúc anh ngủ đã lấy dây thun cột tóc anh lên thành một cái đuôi sam.
Lúc đó anh vẫn chưa phát hiện ra, cho đến khi tỉnh dậy, vô tình vò tóc mới thấy có một nhúm trên đầu mình, lúc này mới cảm thấy không đúng, đi đến trước gương nhìn thử, nhìn thấy chính mình trong gương thì không cần nói hai lời anh đã lập tức tháo xuống, xoay người đi tìm cô, cô nhận sai rất nhanh chóng, liên tục kêu anh Thời Dịch em sai rồi, còn che mông lại nói: "Anh Thời Dịch, anh đã nói sẽ không đánh vợ, bạo lực gia đình là phạm pháp, anh không được đánh em."
"Không đánh." Thời Dịch liền đem cô ném lên giường, kéo cà vạt ra rồi nhào tới thu thập cô một trận.
Tính toán thời gian thì chắc là Đinh Nhàn mang thai từ lần đó.
Thời Dịch vén áo cô lên, nghiêng đầu dán lỗ tai lên bụng cô, Đinh Nhàn bị hành động này của anh chọc cười, "Anh là bác sĩ đó, bây giờ làm gì có động tĩnh."
"Suỵt..." Thời Dịch nói: "Anh nghe được."
Đinh Nhàn kinh ngạc một chút, hỏi anh: "Nghe được gì?"
Thời Dịch cẩn thận lắng nghe, "Giọng nói của em."
"... Nhạt nhẽo."
Đinh Nhàn đẩy anh ra, rồi xuống giường đi vào phòng tắm, Thời Dịch đuổi theo cô, "Anh tắm giúp em."
"Tự em tắm." Đinh Nhàn nói xong thì "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, để cho anh tắm giúp chính là cô tự đi tìm ngược.
Phụ nữ tắm đều khá lâu, một lúc lâu sau cửa phòng tắm mới được mở ra, Thời Dịch đang bưng nước uống thì nghe được tiếng mở cửa, anh ngước mắt nhìn sang chợt con ngươi như được phóng đại ra, thiếu chút nữa đã phun hết nước ra ngoài.
Cô mặc một bộ váy ngủ bằng ren màu đen, vô cùng mỏng manh, có hoa văn bên ngoài nhưng vẫn có thể thấy được phong cảnh mơ hồ bên trong, váy hai dây, cổ chữ V sâu hoắm, xương quai xanh tinh xảo, cả phần lưng hầu như đều lộ ra kéo dài đến eo, phần vải ren bao tròn nơi nào đó, nhìn xuống nữa là hai chân thon dài thẳng tắp.
Như ẩn như hiện so với lộ hết càng mê người.
Cô không mang dép lê, đi chân trần đứng lại trước cửa, cắn nhẹ môi dưới, dịu dàng gọi anh: "Anh Thời Dịch."
Thời Dịch nắm chặt cái ly trong tay, anh dĩ nhiên biết cô đang ỷ lại việc anh không thể chạm vào cô mà cố ý khiêu khích anh.
Anh dời ánh mắt đi, ngửa đầu uống cạn ly nước trong tay, yết hầu chuyển động liên tục mấy cái, anh mới vừa đặt ly trên bàn thì phía sau lưng chợt chạm vào một cơ thể mềm mại.
Cô ôm anh, dùng đầu cọ tới cọ lui trên lưng anh, "Anh Thời Dịch, em cắt tóc cho anh có được không?"
Thấy anh không nói lời nào, cô lại dùng giọng mềm nhũn gọi: "Anh Thời Dịch~"
Cơ thể mềm mại của cô dính sát vào người anh, khiến anh không thể khống chế được miệng mình, thấp giọng nói một câu: "Được."
Cô vừa nghe thì bật cười buông eo anh ra, xoay người đi tìm cây kéo, kéo anh đến mép giường ngồi xuống.
Cô đứng trước mặt anh, quơ quơ cây kéo trong tay: "Anh Thời Dịch, anh muốn cắt kiểu tóc nào?"
"..." Cô muốn mặc như vậy để hớt tóc cho anh à, cô gái nhỏ sẽ mệt nhọc mất thôi, Thời Dịch ôm eo cô, xoa bóp: "Anh là chồng của em, đừng cắt quá xấu là được, nếu không thì em cũng không còn mặt mũi đâu."
Đinh Nhàn cười vui vẻ: "Em không sợ mất mặt đâu."
Nghe cô nói như thế Thời Dịch càng không yên lòng hơn, dùng một tay nắm chặt cổ tay cô: "Đừng cắt, ngày mai anh đi tiệm là được."
"Không, em phải cắt." Cô khom người nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói: "Anh Thời Dịch, người ta chỉ muốn cắt giúp anh một lần thôi."
Thời Dịch nhìn cô chằm chằm mấy giây, có chút không biết làm sao xoa đầu cô: "Cắt cắt cắt, em cắt cho anh."
Đinh Nhàn nhìn xuống liếc mắt cong môi cười trộm, không dám phát ra âm thanh, sau đó cô cầm kéo lên cắt tóc cho anh, vốn nghĩ rất đơn giản, chỉ cần sửa tóc anh lại cho ngắn hơn trước là được nhưng không ngờ thực tế vô cùng khó, cắt được mấy cái, cô nhìn mái tóc không đồng đều của anh thì không dám cắt nữa.
Thời Dịch nhận ra có gì đó khác thường, anh ngẩng đầu lên, cô né tránh ánh mắt của anh, rồi lại nhìn sang cây kéo nói: "Hay là anh đi tiệm cắt tóc đi."
"..." Thời Dịch sờ đỉnh đầu mình, không cần soi gương anh cũng có thể tưởng tượng được tóc anh đã bị cô cắt thành hình dáng gì rồi, Thời Dịch nắm tay kéo người cô lại, đặt cô ngồi lên đùi mình, chỉ vào mặt mình nói: "Đến đây, hôn anh đi, anh sẽ không tức giận."
Cô ngay lập tức chặn môi anh lại, đôi bàn tay nhỏ bé vẫn không quên bén lửa trên người anh trong lúc hôn, Thời Dịch cắn cắn môi cô, khàn giọng nói: "Em cứ thừa nước đục thả câu đi, chờ sinh con xong anh sẽ đòi em bồi thường gấp đôi."
Anh xoay người đặt cô lên giường, dùng sức bóp mấy cái trên người cô, sau đó thu tay lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong đi ra, cô vẫn còn chưa buông tha cho anh, cầm bình tinh dầu oliu tới bắt anh phải thoa lên bụng cho cô.
Thời Dịch hỏi: "Thoa cái này có tác dụng gì?"
"Chống rạn da." Đinh Nhàn vén áo lên, để lộ cái bụng ra ngoài, "Đàn ông các anh không bị gì cả, còn phụ nữ khi sinh con không chỉ chịu cực khổ không đâu, còn phải lo lắng cho vóc người của mình, rạn da chỉ là một chuyện, thậm chí còn sợ mình xấu đi, bị chồng chê nữa."
Nghe cô nói đến những điều này, trong mắt Thời Dịch hiện lên sự đau lòng, anh mở bình tinh dầu ra, đổ chút dầu oliu ra lòng bàn tay, rồi cẩn thận thoa nhẹ lên bụng cô, "Đinh Nhàn, em không cần lo lắng những điều này, cho dù em có biến thành dáng vẻ gì thì em đều là vợ anh, đều là người phụ nữ mà anh thích nhất, em vì sinh con mà chịu khổ, chịu mệt nhọc, những việc này sẽ luôn nhắc nhở anh rằng mình phải yêu thương em gấp bội lần."
Vốn nghĩ rằng Đinh Nhàn sẽ cảm động bởi những lời nói này của mình, không ngờ cô nghe xong thì nhướng mày lên, "Tất nhiên em không lo lắng rồi."
Cô chọt chọt cơ bụng của anh: "Một ông chú già như anh chỉ có em cần thôi, còn ai khác ngoài trừ em chứ."
Ông chú già?
Thời Dịch liếc nhìn cô một cái: "Con tuyệt đối không thể giống em được."
Đinh Nhàn hỏi: "Tại sao?"
Lúc thoa thì nhiệt độ ở lòng bàn tay cũng tăng lên theo, Thời Dịch nhìn chăm chú vào bụng cô, nói: "Nghịch ngợm như vậy sẽ bị anh đánh mỗi ngày."
Đinh Nhàn nắm tay lại thành quả đấm để lên cằm anh, hung hăng uy hϊế͙p͙ nói: "Nếu anh dám đánh con, em sẽ đánh anh, đánh anh thành đầu heo luôn."
Thời Dịch đóng nắp bình tinh dầu lại, né tránh nắm đấm của cô: "Không đánh, không đánh."
Đinh Nhàn cúi đầu nhìn bụng mình, nói: "Bảo bảo, con nghe được cha muốn đánh con đúng không, nhưng đừng sợ, chờ con được sinh ra hãy nhìn kỹ mẹ thu thập cha thế nào nhé."
Đang lúc nói chuyện thì bộ váy ren mỏng trên người cô bị người nào đó cởi ra, cô dùng sức vỗ tay anh: "Anh định làm gì?"
Thời Dịch đẩy ngã cô lên giường, cong môi cười nói: "Anh xoa bóp giúp em."
Nhìn nụ cười không có ý tốt của anh, Đinh Nhàn dĩ nhiên biết anh muốn làm gì, cô nhanh chóng kéo chăn qua đắp lên người mình, "Không cần."
"Cần." Thời Dịch lại kéo chăn ra, phủ tay lên người cô, "Xoa bóp một chút rất tốt cho cơ thể."
Đinh Nhàn mắng: "Đàn ông các anh đều là bọn xấu xa."
"Là ai cố ý ăn mặc như vậy để hấp dẫn anh? Không muốn anh dễ chịu hả?" Bàn tay người đàn ông nắm chặt hơn, gia tăng lực đạo: "Hửm?"
"Anh Thời Dịch." Cô ôm cánh tay anh, ánh mắt chứa ánh nước, thấp giọng cầu xin tha thứ: "Em sai rồi."
Cô nhóc này mỗi lần nhận sai đều thế này, anh bỏ qua cho cô thì cô lại bắt đầu được nước lấn tới, vô cùng đáng ghét, Thời Dịch cởi quần áo ra chui vào trong chăn, cô liền nhanh chóng nhích người ra sau, né tránh hai bàn tay tà ác của anh.
Nhưng Thời Dịch lại dễ dàng kéo cô vào trong ngực mình: "Ông chú già muốn đùa một chút với cô gái nhỏ!"
Cô liên tục hô to: "Này này này! Anh đừng làm loạn mà!!!"
...
Đinh Nhàn sinh vào mùa đông, ngày đó còn có tuyết rơi, lúc đó Thời Dịch đang có một ca phẫu thuật, mới vừa đi ra khỏi phòng giải phẫu mới nghe đồng nghiệp nói Đinh Nhàn đã sinh, anh nhanh chóng trao đổi với người nhà bệnh nhân xong thì không cách nào kiềm chế được tâm tình của mình, vội vàng chạy đến khoa phụ sản.
Vốn kế hoạch đã định là sinh thường, nhưng thấy bụng Đinh Nhàn càng ngày càng lớn, cũng đã trôi qua ngày dự sinh, ngay lúc này mọi người cùng thương lượng chọn một ngày tốt rồi đi vào bệnh viện sinh mổ.
Thời gian này Thời Dịch còn chào hỏi với đồng nghiệp trong bệnh viện, nhưng kế hoạch lại không như dự định, sáng sớm hôm nay khoảng tám giờ cô la lên đau bụng, Khương Ngã và Thời Hoành Thâm vội vàng đưa người tới bệnh viện, mới nằm trên giường bệnh năm phút đã bị vỡ nước ối.
Có lẽ do Đinh Nhàn thường xuyên đi bộ nên mới vào phòng sinh chưa được nửa tiếng thì đứa bé đã được sinh ra.
Lúc Thời Dịch chạy đến, Đinh Nhàn đã được đưa ra khỏi phòng sinh, cô nằm trên giường bệnh, tóc có hơi lòa xòa, Thời Dịch sờ sờ mặt cô, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện tay mình đang khẽ run lên.
Anh cúi người xuống hôn lên trán cô một cái: "Vợ à em vất vả rồi."
Anh nắm chặt tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Rất đau đúng không?"
Tròng mắt người đàn ông ửng đỏ, trong đôi con ngươi đen tuyền tràn đầy sự yêu chiều, Đinh Nhàn thấy vậy thì lắc đầu, nắm ngược lại tay anh, "Không đau."
Làm sao mà không đau cho được. Trong khoảng thời gian đó chỉ có đau mà thôi, cô cố gắng rặn mà nước mắt chảy dài, đầu đầm đìa mồ hôi, cả người dùng hết sức lực thì tên nhóc kia mới chịu đi ra.
Khi đó cô đã nghĩ sau này không sinh nữa, đau và khó chịu muốn ch.ết, nhưng khi cô thấy một đứa trẻ được sinh ra từ trong bụng mình lại có loại tâm tình vui mừng không nói được thành lời, mà lúc này người đàn ông đứng trước mặt cô đây quan tâm việc đầu tiên là cô có đau hay không, nghe được lời này của anh cô thật sự không còn cảm thấy đau đớn nữa, thay vào đó là hạnh phúc đầy tràn, bọn họ đã có con, là kết tinh tình yêu của họ, là một sinh mạng mới được họ tạo ra, từ đây hai người lại có thêm một thân phận mới, chính là cha và mẹ, là gánh vác trách nhiệm.
Đinh Nhàn nhẹ nhàng lau khô khóe mắt ươn ướt của anh, cô nghiêng đầu đi: "Bảo bảo."
Lúc này Thời Dịch mới nhớ tới đứa bé, anh điều chỉnh tâm tình của mình rồi đứng dậy ôm lấy đứa bé từ tay Khương Ngã.
Bảo bảo đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, ngũ quan còn chưa nhìn rõ được, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cái miệng giống mẹ, lỗ mũi giống cha, cái trán cũng giống cha y như đúc, lỗ tai thật nhỏ bé, nhìn một cái liền biết giống mẹ.
Thời Dịch muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn một chút, muốn ôm cậu nhóc một chút nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ, anh chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ làm đau nó, tay chân anh luống cuống không biết ôm như thế nào.
Thấy anh như vậy, những người trong phòng đều cười rộ lên, Khương Ngã chỉ anh cách bế, nhẹ nhàng đặt bảo bảo vào trong lòng anh, Thời Dịch mới vừa ôm, cậu nhóc bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn anh rồi cười lên, bàn tay nắm thành quyền hơi động đậy, mở miệng ra khép miệng lại, còn thổi bong bóng nhỏ nữa.