Chương 26: Gian lận?
Edit: thienbao95
Nhìn ánh mắt Tô Vũ uy nghiêm đáng sợ, Triệu Viện nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng cái cảm giác đó rất nhanh đã bị thay thế bởi nước canh dội vào người, Triệu Viện chỉ tay vào Tô Vũ, mắng to: “Cậu, cậu dùng đồ ăn hất vào tớ? Cậu dám làm như vậy với tớ, cậu sẽ phải trả giá thật lớn!”
“Trả giá? Tớ chờ!” Tô Vũ lười nói nhiều với Triệu Viện não tàn này, vừa nói dứt câu, nhẹ nhàng rời khỏi căng tin.
Cả người Lục Hoàn Vũ toàn là mảnh vụn của đồ ăn, khuôn mặt âm trầm, nói: “Triệu Viện, hai chúng ta đã chia tay, nếu cô có tự trọng, thì đừng dây dưa với tôi nữa!”
Nói xong, Lục Hoàn Vũ cũng phất tay áo bỏ đi.
“Hừ, Hừ!” Triệu Viện tức giận không chịu nổi, cô giơ chân lên đá cái bàn, trái lại càng làm cho chân đau hơn, suýt chút nữa tức điên .
Trương Đình Đình đi tới, nói “Viện Viện, cậu hà cớ gì phải như vậy, mau về nhà tắm rửa đi, thay bộ quần áo khác, buổi chiều còn phải thi nữa đó”
Triệu Viện khó chịu nói: “Hừ, con hoang Tô Vũ này bắt nạt chúng ta như vậy, nếu cứ thế bỏ qua chuyện này, tớ thật sự không cam lòng!”
Trương Đình Đình như đã dự liệu trước, nói: “Giáo huấn cậu ấy, có rất nhiều cơ hội, chút nữa sẽ có một cơ hội tuyệt vời, nếu làm thành công, sau này Tô Vũ sẽ không bao giờ xuất hiện ở trường học nữa!”
Mắt Triệu Viện sáng lên, Trương Đình Đình kề sát vào bên tai cô, nói ra “Diệu kế” .
Triệu Viện nghe xong kế hoạch của Trương Đình Đình, khó chịu trong lòng lập tức tan thành mây khói, liên tục gật đầu, nói: “Không tệ, kế hoạch tốt lắm, không ngờ cậu có thể nghĩ được như vậy, nếu chuyện này thành công, tớ sẽ khao cậu một bữa ăn no nê!”
Tô Vũ rời khỏi căng tin, đến quán ăn nhỏ ở bên ngoài trường học ăn một bát mì đơn giản, sau khi ăn xong, lại trở về phòng học, không lâu lắm, chuông vào học vang lên, cuộc thi buổi chiều lại bắt đầu.
Nhưng mà, đáng lẽ người ngồi trước mặt Tô Vũ là một bạn nam sinh, hiện tại lại đổi thành Trương Đình Đình, người nam sinh kia thì ngồi ở chỗ Trương Đình Đình.
“Cô ta lại muốn làm gì?” Tô Vũ thấy buồn cười, cô căn bản không quan tấm đến hành vi mờ ám của hai người này, chỉ là cô cảm thấy hai người Trương Đình Đình và Triệu Viện hành động giống như một tên hề vậy, thỉnh thoảng phải làm ra một số việc ngu ngốc, nếu không, cả người sẽ không được thoải mái.
Rất nhanh, đề thi Anh ngữ đã được phát xuống, cuộc thi chính thức bắt đầu, Tô Vũ cũng lười để ý tới Trương Đình Đình, chỉ để thông linh đồng tử chú ý nhất cử nhất động của Trương Đình Đình.
Đang thi được nửa thời gian, Tô Vũ bỗng nghe thấy một tiếng bịch nhẹ nhàng vang lên, trên bàn có thêm cục giấy tròn tròn to như trứng ngỗng, cô lập tức nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đắc ý tươi cười của Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình lập tức giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Cô ơi, Tô Vũ gian lận trong cuộc thi!”
Giọng nói này, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, Lâm Mạn vội vã đi xuống, ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ.
Triệu Viện chờ mãi mới có được cơ hội này, lập tức nói: “Cô giáo, em nhớ trường học có quy định, học sinh gian lận sẽ bị đuổi học, đúng không ạ?”
“Cô giáo, em không có gian lận, em thấy Trương Đình Đình mới là người gian lận!” Tô Vũ nhàn nhạt nói, lật bài thi lên, kiểm tr.a lại tay áo, túi áo, không phát hiện được vật gì khả nghi.
Ánh mắt Lâm Mạn chuyển về phía Trương Đình Đình, rõ ràng trên bàn cô có một cục giấy được vo tròn.
Lâm Mạn cau mày, cầm cục giấy trên tay, mở ra xem, hóa ra bên trong có ghi một ít từ đơn và vài cụm từ trọng điểm, sắc mặt Lâm Mạn trầm xuống, nói: “Trương Đình Đình, rõ ràng chính em mới là người gian lận, em còn vu oan cho bạn học Tô Vũ, em còn gì để nói không?”
“Cái này không thể nào!” Trương Đình Đình triệt để há hốc mồm .
Chỗ ngồi của cô và Tô Vũ cách nhau một khoảng khá xa, chỉ trong một thời gian ngắn, Tô Vũ không thể làm ra bất kì hành động gì, vậy thì tại sao cục giấy lại xuất hiện ở trên bàn của cô?
Trương Đình Đình đương nhiên sẽ không hiểu, bởi vì Tô Vũ có thông linh đồng tử, có một số việc cũng không cần tự mình ra tay.
Lâm Mạn có chút không vui, nói: “Trương Đình Đình, em hãy coi lại thái độ học tập của em đi, hành vi không tốt này lại xuất hiện trong cuộc thi, cô thật sự rất đau lòng, em có biết hay không, ngang nhiên gian lận trong cuộc thi, sẽ bị trường học đuổi học, như vậy đi, ngày mai em mời mẹ em đến trường học, cô sẽ nói chuyện với mẹ em một phen!”
Trương Đình Đình lập tức choáng váng, cha cô vừa qua đời, nếu mẹ cô lại bận tâm đến vấn đề học tập của cô, như vậy sẽ rất bất hiếu. Trương Đình Đình cuống quít nói: “Cô giáo Lâm, em biết sai rồi, xin cô, xin cô niệm tình cha em đã từng là giáo viên chủ nhiệm lớp này, cho em thêm một cơ hội nữa đi!”
“Cái này. . . . . . , lần sau không được như vậy nữa nghe chưa!” Lâm Mạn đã nghe qua hoàn cảnh của Trương Đình Đình, không khỏi có mấy phần đồng tình, sau khi nói vài ba câu, cũng hời hợt buông tha.
Tô Vũ lạnh lùng nhìn hai người Trương Đình Đình và Triệu Viện, nở nụ cười khuẩy, hai người thật sự coi cô là quả hồng mềm, muốn bắt nạt lúc nào thì bắt sao?
Tối hôm nay, cô sẽ cho hai người có một kỉ niệm khó quên.
Trải qua chuyện lần này, Trương Đình Đình chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đồng thời cũng chứng tỏ kế hoạch thất bại, an phận không ít. Bảy giờ tối hơn, chuông tan học vang lên, cuối cùng cũng thi xong .
Trương Đình Đình và Triệu Viện cùng nhau rời khỏi trường học, Triệu Viện oán hận nói: “Trương Đình Đình, cậu hãy nghĩ biện pháp gì đi. Lần này không những không hại được đứa con hoang kia, trái lại tớ còn bị liên lụy, nghĩ cho tớ biện pháp khác đi, hay là chúng ta dùng tiền mướn vài tên lưu mạnh, giáo huấn Tô Vũ một trận trên đường về . . . . .”
“Khanh khách. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, bỗng, bên tai hai người truyền đến tiếng cười khanh khách của một đứa con nít.
“Viện Viện, cậu có nghe thấy cái gì không?” Trương Đình Đình sợ hãi, vội vàng hỏi, đối với những chuyện này cô vô cùng mẫn cảm .
Triệu Viện bị dọa sợ tới nổi mặt như màu đất, gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Tớ cũng có nghe thấy!”
Đúng lúc này, phía sau hai người vang lên một giọng nói: “Chị ơi, em thật cô đơn, hai người chơi với em có được không?”
Trương Đình Đình, Triệu Viện quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa ngất xỉu, hóa ra phía sau hai người có một bé trai, toàn thân của nó một màu xanh tím, đôi con ngươi không có đồng tử nhìn chằm chằm hai người, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách.
“A a. . . . . . , cứu mạng!” Tiếng hét thảm xuyên thẳng bầu trời đêm, hai người Triệu Viện, Trương Đình Đình sợ đến hồn vía lên mây, liều mạng chạy về phía trước, thậm chí chạy ở hướng nào cũng mặc kệ!
Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Viện, Trương Đình Đình đã chạy đến kiệt sức , Triệu Viện thở hồng hộc, nói: “Đình Đình, chắc là chúng ta đã thoát được cái vật kia rồi!”
“Chắc là vậy!” Trương Đình Đình cũng mệt muốn đứt hơi, thuận miệng nói một câu, cô vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên trong đầu ong một tiếng, giống như có một cây búa đánh vào đầu, tay vừa nhấc, không tự chủ run rẩy cả người.
Bởi vì, con quỷ anh* khủng bố vừa nãy, giờ phút này lại đang gắt gao nằm nhoài trên lưng Triệu Viện, quanh đầu lại nhìn mình, trên miệng còn nở nụ cười sởn tóc gáy.