Chương 7: Billie dưới ánh trăng
Nàng thơ như những bóng ma, đôi khi nàng đột ngột xuất hiện mà chẳng được mời.
Stephen KING
Mưa vẫn trút xuống không ngừng, để lại những vệt nước lớn trên những tấm cửa kính đang rung lên trước gió lốc. Đã có điện trở lại, nhưng mấy ngọn đèn vẫn cháy leo lét.
Malibu Colony
4 giờ sáng
Cuộn mình trong chăn, Tom vẫn còn say ngủ trên tràng kỷ.
“Billie” đã bật lò sưởi và khoác lên mình một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình. Khăn tắm quấn trên đầu, tay cầm một tách trà, cô đi quanh nhà, mở tủ tường và các ngăn kéo ra, tỉ mỉ tìm kiếm khắp các tủ cho đến khi thấy tủ lạnh.
Dù phòng khách và bếp khá bừa bộn nhưng cô vẫn thích phong cách trang trí kiểu bô hê miêng và rock and roll trong căn nhà: tấm ván lướt bằng gỗ phủ sơn treo trên trần nhà, cây đèn san hô, cặp kính viễn vọng bằng đồng mạ kền, chiếc máy hát cổ...
Cô mất nửa giờ đồng hồ lục lọi các giá trong tủ sách, lượm mỗi chỗ một quyển theo cảm hứng. Trên bàn làm việc là chiếc máy tính xách tay của Tom. Cô chẳng ngại ngần bật máy lên nhưng bị chặn lại vì không biết mật khẩu. Cô thử một vài cụm từ liên quan đến tác giả nhưng chẳng cụm từ nào giúp được cô khám phá bí mật của chiếc máy.
Trong các ngăn kéo, cô tìm thấy hàng chục lá thư của độc giả khắp nơi trên thế giới gửi về cho Tom. Một vài phong bì có chứa những bức vẽ, số khác lại có ảnh, hoa khô, bùa, vật cầu may... Cô chăm chú ngồi đọc từng lá thư trong hơn một tiếng đồng hồ và ngạc nhiên khi thấy rất nhiều trong số chúng nói về mình.
Trên mặt bàn vẫn còn nhiều lá thư chất thành đống mà Tom chưa buồn mở ra: hóa đơn, bảng kê tài khoản, giấy mời khai trương, bản photo các bài báo do bộ phận báo chí tại Doubleday gửi tới. Không chần chừ, cô mở gần hết chỗ phong bì đó ra, tỉ mỉ xem xét bảng kê các khoản chi của nhà văn, mải miết đọc những bài báo viết về chuyện anh chia tay với Aurore.
Trong lúc đọc, chốc chốc cô lại đưa mắt nhìn về phía tràng kỷ để yên tâm rằng Tom vẫn còn đang ngủ. Cô rời khỏi chỗ hai lần để đắp lại chăn cho anh giống như đang chăm một đứa trẻ bị ốm.
Cô cũng đứng hồi lâu ngắm nhìn những tấm ảnh của Aurore hiện trong khung ảnh kỹ thuật số đặt trên lò sưởi. Ở nữ nghệ sĩ dương cầm toát lên vẻ thanh thoát, yêu kiều hiếm thấy. Một thứ gì đó mãnh liệt và thuần khiết. Trước những tấm ảnh, “Billie” không thể không ngây thơ tự hỏi rằng tại sao ngay từ khi sinh ra một vài phụ nữ lại nhận được nhiều thứ đến vậy - sắc đẹp, học vấn, sự giàu sang, tài năng - còn số khác thì không.
Rồi cô đứng lặng trước một khung cửa sổ ngắm nhìn nước mưa đập vào ô kính. Cô nhìn bóng mình in trong tấm kính và chẳng thích thú gì hình ảnh phản chiếu ấy. Cô lúc nào cũng cảm thấy mâu thuẫn về vẻ ngoài của mình: cô thấy khuôn mặt mình góc cạnh còn trán thì quá rộng. Thân hình lều nghều khiến cô trông giống một con cào cào. Không, cô thấy mình không được xinh đẹp cho lắm với bộ ngực khiêm tốn, hông hẹp, dáng vẻ mất cân đối vì cặp đùi to và những vết nám mà cô căm ghét. Đương nhiên là còn có đôi chân nữa, dài bất tận... Nếu nói giống như trong tiểu thuyết của Tom thì đó chính là “thứ vũ khí ch.ết người trong trò chơi quyến rũ”. Đôi chân ấy đã khiến nhiều người đàn ông phát điên nhưng không phải lúc nào cũng là những người lịch lãm nhất. Cô xua những ý nghĩ ấy khỏi đầu và để “trốn chạy kẻ thù trong gương” cô rời vị trí quan sát, đi thăm thú tầng trên.
Trong tủ quần áo ở phòng dành cho khách, cô thấy có một ngăn được sắp xếp hết sức gọn gàng. Đây chắc hẳn là quần áo Aurore bỏ lại và điều này chứng tỏ cô ta đã đột ngột chia tay Tom. Cô khám phá kho báu Ali Baba này với đôi mắt sáng rực như một cô bé. Ở đây có một số đồ rất mốt: một áo vest Balmain, một chiếc áo khoác dài Burberry màu ghi, một túi xách Birkin - đồ thật! - một chiếc quần jean Notify...
Trong ngăn tủ đựng giày, cô đã thấy ngay vật báu: một đôi giày cao gót hiệu Christian Louboutin. Thật diệu kỳ: đúng cỡ của cô. Đứng trước gương, cô không thể ngăn mình thử đôi giày ấy, tự cho mình được làm cô bé lọ lem, cùng với một chiếc quần jean sáng màu và một chiếc áo satin.
Kết thúc chuyến thăm quan ngôi nhà, cô vào phòng ngủ của Tom. Cô ngạc nhiên khi thấy cả căn phòng đắm mình trong một thứ ánh sáng màu xanh lam dù chẳng có bóng đèn nào được bật. Cô quay về phía bức tranh treo trên tường rồi nhìn như bị thôi miên vòng ôm ngọt ngào của đôi tình nhân.
Nổi giữa khung cảnh tối mờ xung quanh, bức tranh của Chagall có vẻ gì đó siêu thực và như đang phát sáng trong đêm.