Chương 11: Có giỏi thì truy tôi
Ngày hôm sau, Chu Nam Kinh vừa dậy, đầu không chải, mặt không rửa, cơm chưa ăn đã vùng vào máy tính gõ gõ một hồi, sau đó gọi điện cho cửa hàng dưới tầng mang một bát mì lên, ăn xong lại gõ gõ tiếp, tận đến 3 giờ chiều…
Hôm nay viết một vạn một nghìn chữ! Thật đúng là kì tích!
Lười đợi đến buổi tối lên Thất điểm, Chu Nam Kinh soát lại một lần lại một lần, kiểm tr.a chính tả cùng ngữ pháp, mang theo một loại tâm tình quỷ dị đến mức hắn cũng không biết mà đăng nhập nick “Bán nữ hài lão ɖâʍ sài”.
Bạn bè đang onl chỉ có ba người, một là Trong nước gợn sóng, hai là Ôn, ba là… người nào đó quên mất rồi.
Trừ việc đó ra, hòm thư vẫn ngập tràn các loại thư như cũ. Xem được đến cái thứ ba lăm, Chu Nam Kinh chợt nhận ra một vấn đề….
Khoan đã, sao hôm nay không thấy nhắc nhở về tin nhắn trò chuyện của Ôn nhỉ? Cái này không khoa học!
Dựa theo nguyên tắc tự cấp tự túc, Chu Nam Kinh trực tiếp đạp QQ của Ôn.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Đây à?
Ôn: Lão sài sài sài sài sài!!! Cậu onl rồi!!!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Ờ.
Ôn: Cậu có thấy không! Hôm qua Nam Kinh đại đại trả lời tôi ấy!!!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Ờ.
Câu nào cũng đều bám riết lấy Chu Nam Kinh, vậy là rất tốt!
Lại cách một chốc lát.
Ôn: Đúng rồi, còn nhớ người tên Chi Tử Hoàng hôm qua tôi kể không? Cô ấy bị một tên điên bắt nạt!
Ôn: Vừa thấy đã bắt bẻ tìm lỗi, thật đáng ghê tởm!
Đến tìm văn của người khác mà bới lông tìm vết thật đáng giận, Nam Kinh đại đại cũng là tác gia gật gù ra chiều thấu hiểu.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Bình tĩnh thôi.
Ôn: Thì tôi cũng an ủi cô ấy bình tĩnh. Cô ấy nói sống ngần ấy năm, lần đầu tiên thấy bệnh nhân tâm thần là thế nào… Cái loại đánh lén này thật đáng ghê tởm!
Ôn: Lại còn lấy tên là Phong hỏa Nam Kinh nữa chứ, thật làm bẩn hai chữ Nam Kinh! Loại này thật không biết xấu hổ! Đáng bị tha ra ngoài treo đầu tường! Phơi thây! Tiên thi*!
*Quất roi vào xác người ch.ết
Đúng rồi! Người như thế đáng bị…
Khoan đã… Người kia tên là gì? Phong hỏa Nam Kinh?
Đây không phải là nick mà hôm qua hắn lấy để dùng hay sao
Chu Nam Kinh đang định lắm mồm mấy câu, ngón tay nhất thời dừng giữa không trung.
Vừa nãy đã có chút dự cảm, không ngờ lại chính là mình.
Mà bên kia, Ôn vẫn tiếp tục lải nhải cằn nhằn:
Ôn: Cậu nghĩ mà xem, bây giờ sao lại có loại người ấy nhỉ? Chẳng lẽ ngày nhỏ thiếu canxi bây giờ thiếu tình cảm nên nhân cách méo mó chăng? Tưởng bóc mẽ người ta như vậy là vinh quang lắm à? Không thích đọc truyện thì lượn, lại đi luyên thuyên cái gì mà câu phức cái gì mà ngắt câu… Cậu nghĩ thằng cha kia có phải là ăn no rửng mỡ không?
Còn người đang hứng chịu màn chửi bới kia thì…
Chu Nam Kinh ăn no rửng mỡ…
Chu Nam Kinh ngày nhỏ thiếu canxi lúc lớn thiếu tình cảm…
Chu Nam Kinh nhân cách méo mó…
Chu Nam Kinh tâm thần trốn trại….
…. Còn gì để cứu vớt bản thân nữa không?
Ôn: Cái này làm tôi nghĩ đến trước kia trên diễn đàn cũng có một người từng bị treo tên, nói cái gì mà con tôi âm tính quá nặng ╥﹏╥, rồi nói tôi giả manh trên weibo này nọ… Sau đó còn đánh lại toàn bộ âm vần tiếng Hán xuất hiện trong kịch bản gửi cho tôi…. Cậu nói thử xem có phải là người đó thích tôi thích tôi thích tôi không
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Người đó thích cậu.
Ôn: Đúng, tôi còn thích tôi nữa là.
Ôn: Không đúng, tôi còn thích Nam Kinh đại đại nữa ![′ε‵”] Nam thần của tôi nha~ Thần tiên đó nha~ Tình nhân trong mộng của tôi á nha~
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Cậu… Cậu thích con trai?
Ôn: _[:з」∠]_ Cậu… giờ mới biết à?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Không phải…
Thật đúng là không phải. Sau khi thấy phiên bản đồng nhân của cuốn truyện của mình trôi dạt giữa không trung 360°, hắn nghĩ bản thân hẳn đã thấy rõ ràng.
Thấy nhưng không hiểu sao trong lòng lại trào lên một cảm xúc không tên.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Cậu thấy cậu đáng sao? Nhỡ nam thần cậu yêu mến lại béo ục ịch, ngoài viết văn ra trong người không có một đồng thì sao?
Ôn: Thế nhưng trừ tiểu thuyết của anh ấy ra, tôi chẳng thích gì nữa cả _[:з」∠]_.
Ôn: Anh ấy tính tình khó chịu như vậy, đặt ở nơi khác chắc chắn chẳng ai để mắt tới, nhưng hiện tại anh ấy ở đây, tôi tình nguyện quỳ xuống ɭϊếʍƈ chân. Cho dù anh ấy lãnh diễm không quan tâm đến độc giả, tôi vẫn không ngại bao nhiêu gió táp mưa sa.
Ôn: Tôi thích văn anh ấy đã bảy năm! Cậu biết thế nghĩa là gì rồi đấy, ngay từ lúc tất cả mọi người đều chưa biết Nam Kinh là ai, tôi đã từ giữa biển người thấy văn anh ấy hợp mắt. Ai chê anh ấy tôi nói lại, đến sinh nhật anh tôi lại gửi hoa, ảnh viết văn mới tôi lại cổ động…. Hiện tại những gì tôi đã làm mọi người đều làm cả rồi. Trước kia, chỉ sợ tôi là người duy nhất!
Ôn: Cho nên chính là tôi thích anh ấy ! Đã hiểu chưa?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Đã hiểu…
Ôn: Cậu biết Nam Kinh từ khi nào?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Rất sớm.
Từ lúc cậu ta sinh ra tôi đã biết, từng sự kiện đến lúc trưởng thành đều chứng kiến cả… Vớ vẩn, có gì mà ông đây không biết!
Ôn: Sớm so thế nào được với tôi ʅ[‾◡◝]. Lúc tôi phát hiện ra, truyện đầu tiên của anh ấy mới có tiết tử!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Tôi biết anh ta đã đổi qua sáu bút danh, Nam Kinh là cái thứ bảy.
Ôn: Gì Ai nói với cậu thế
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Lý Qua Qua.
Ôn: Biên tập này thật quá đáng giận, sao cái gì cũng phun ra ngoài vậy [┙__]┙へ┻┻
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài:…
Ôn: Đúng rồi, cậu có viết tiểu thuyết đúng không? Không thì làm sao biết Lý Qua Qua?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Viết.
Ôn: Bút danh là…
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Quên.
Cái này đúng là quên thật ._[:з」∠]_ , bố ai lại đi nhớ mấy cái nick cỏn con này chứ, thật nhàm chán. Mà nếu có người nhàm chán như vậy, không bao giờ là Chu Nam Kinh đâu.
Ôn: Cậu…. σ[ ° △ °]︴
Ôn: Không phải cái gì tôi cũng nói với cậu sao? Cũng chỉ là bút danh thôi, giấu cái gì mà giấu!!! °。(*Tノ口ノ")°。
Ôn: Giao bút danh ra đây không ông giết!
Chu Nam Kinh theo bản năng muốn đi hỏi Lý Qua Qua, nhưng lúc này mới nhận ra một vấn đề rất bi đát…
Hắn lập nick phụ này, không nói cho cậu ta biết….
Lý Qua Qua vạn năng không thể giúp gì, đại thần nhất thời lâm vào hoàn cảnh khó nói.
Thế nhưng Chu Nam Kinh cũng đâu phải tay vừa, hắn nhớ máy tính của mình có một bản txt, trong đó có thông tin về Bán nữ hài lão ɖâʍ sài.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài- tên nghe qua thoạt rất nhã nhặn, học thiết kế sân vườn đại học Cẩm Giang, hai mươi bốn tuổi, sinh nhật 11/ , bút danh Sài khả phu thủ tê kê…
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Sài khả phu thủ tê kê*.
*Thủ tê kê hình như là gà xé phay :v
Ôn: Sặc!
Ôn: Đột nhiên thấy đói thế nhở. ˋ▽ˊ
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Khụ khụ.
Ôn: Nghe qua đã thấy ngon rồi. ˋ▽ˊ
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Dừng lại ngay, không có ăn được đâu!
Ôn Hướng Hoa chậm chạp không trả lời, Chu Nam Kinh cũng tắt khung trò chuyện, mở sohu ra đọc tin tức. Cái gì mà buổi phát biểu của tổng bí thư tại xxx, về vấn đề xxx; mổ thai song sinh rất đáng sợ; kình ngư mười sáu tuổi trượt dài trong sa đọa thành thiếu niên bất lương vào tù….
Tận đến bảy rưỡi tối….
Chu Nam Kinh đi ra ngoài về nhà, đăng nhập QQ liền thấy avatar của Ôn run lên run xuống, hắn liền thuận tay mở khung trò chuyện ra.
Ôn: Lão sài! Tôi muốn truy cậu!!!!
Ôn: Trời đất~ Tôi muốn truy văn của cậu!!!!
Sài khả phu thủ tê kê, xét thấy bút danh này có chút vấn đề thế nhưng vốn theo quy tắc “Vì để khỏi cắt bỏ tháng này, thôi cứ viết vài chữ là được”, Chu Nam Kinh chậm rãi ra chương. Còn muốn biết là chậm thế nào, chúng ta có thể xem qua vài số liệu…
Chương thứ nhất 2234 chữ (vì quá ngắn nên chương thứ nhất không được cho qua), chương hai 1721 chữ, chương ba 712 chữ….
Viết hơn bốn năm, tổng cộng được hơn sáu vạn chữ, chỉ bằng một tuần sáng tác của đại tác gia! So qua đã thấy đủ chân thực!
Đại khái cũng vì nguyên nhân này mà không đành lòng nhìn thẳng, bốn năm mới có lèo tèo vài chữ, thật đả kích lòng người!… Cũng may Chu Nam Kinh chưa bao giờ để ý mấy cái vụn vặt này, bởi hắn có kiếm tiền bằng cái này đâu! Đúng vậy, hắn lấy cái này để đi lừa gạt người đó….
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Sao lại muốn truy?
Ôn: _[:з」∠]_ Lão sài! Văn của cậu không thích hợp với Thất điểm đâu! Đến Lục Giang* đi, nơi đây cần những nhân tài như cậu mà~
*Là sông xanh đó, hình như cũng là một trang web VH nổi tiếng.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: … Tôi nghĩ, là đàn ông thì không thích màu xanh lắm…
Từ chối như thế, chắc ai nghe cũng hiểu nhỉ?
Ôn: _[:з」∠]_ Nói vớ vẩn gì thế, tôi thích mà~ Xanh lục nha~ Hy vọng! Quanh minh! Tương lai! Khỏe Mạnh!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Thế cậu có nón xanh không*?
*Ám chỉ vợ đi ngoại tình.
Ôn: … Khụ khụ.
Ôn: … Khụ khụ khụ khụ.
Ôn: Không cần nói về vấn đề này nữa! Mà tại sao cậu viết càng lúc càng ngắn thế? *khóc*
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Không thích viết.
Ôn: Vì sao!! Cậu như vậy là vì sao!!! Cậu hại tôi rớt hố đó ~ Cậu là đầu sỏ gây nên mà không kéo tôi lên thậm chí còn đào sâu thêm nữa…
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Mùa xuân đào giếng băng, thu về có ky du*…
*Câu này thực ra Chu đại ám chỉ anh là người máu lạnh, không quan tâm đến thiên hạ, cũng là nói móc em Hoa đó~
Ôn: Bây giờ không phải lúc hài hước đâu!!! Hôm nay cậu mở word chưa? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mở rồi, còn viết rất nhiều nữa cơ.
Ôn: Mỗi tháng ra được năm trăm chữ!!! Thậm chí có lúc nửa năm mới được năm trăm chữ!!! Cậu có biết đỏ mặt không thế Năm đó tôi viết văn tốc kí cũng được một nghìn hai trăm chữ đấy!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tôi tốc kí bốn nghìn tám trăm chữ đấy nhá! Hơn nữa cậu cũng vừa đọc chương mới của tôi rồi đấy thôi! Đừng có phủ nhận, tôi thấy bình luận của cậu bên dưới rồi! [ ̄^  ̄ ]
Ôn: Ê, đâu rồi?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Tôi đây.
Ôn: Hôm nay ra chương mới đê~ Ngoan tôi cho cưỡi ngựa, ┎[_0]┒ ┖[0_]┚ ┖[_]┒ ┎[0_0]┚
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Không cần, mùa đông lạnh, không muốn hoạt động.
Ôn:┎(T T)┒ ┖(T T)┚ ┖(T T)┒ ┎(T T)┚ Vậy tôi cho cậu máy sưởi ấm cầm tay!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Dưới lầu nhà tôi có bán.
Ôn: ┎[_]┒ ┖[_]┚ ┖[_]┒ ┎[_]┚Cậu thấy tôi khiêu vũ đẹp thế này cơ mờ… Viết đi, viết đi nha nha~
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: … Hóa ra đấy là cậu đang khiêu vũ đấy à?
Ôn: ┎[・ω・]┒ ┖[・ω・]┚ ┖[・ω・]┒ ┎[・ω・]┚Giờ cậu mới biết sao?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Tôi tưởng cậu đang làm trò cười…
Ôn: … ┎[o__o]┒ ┖[o__o]┚ ┖[o__o]┒ ┎[o__o]┚
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Mai nói chuyện tiếp đi.
Ôn: Ngày mai lại ngày mai, ngày mai có bao giờ đến đâu cơ chứ! Ngoan, Lão sài cậu theo tôi đi~ ┎[⺻_⺻]┒ ┖[⺻▽⺻]┚ ┖[⺻△⺻]┒ ┎[⺻_⺻]┚
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: …
Ôn: Cậu có weibo không?┎[≖ ‿ ≖]✧┒ ┖[≖ ‿ ≖]✧┚ ┖[≖ ‿ ≖]✧┒ ┎[≖ ‿ ≖]✧┚
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Không có.
Ôn: Đăng kí một cái đê ┎[≖ ‿ ≖]✧┒ ┖[≖ ‿ ≖]✧┚ ┖[≖ ‿ ≖]✧┒ ┎[≖ ‿ ≖]✧┚
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: … Ánh mắt cậu làm tôi linh cảm điều gì không lành…
Ôn:┎[┭┮﹏┭┮]┒ ┖[┭┮﹏┭┮]┚ ┖[┭┮﹏┭┮]┒ ┎[┭┮﹏┭┮]┚ Ánh mắt tôi rõ ràng là rất thuần khiết!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Tôi nói… cậu có thể đổi tư thế khác không? Tôi nhìn đến phát chán rồi.
Ôn: [ノ・д・]ノ [・д・ ] [ ・д・ ]ノ [σ・д・ ] Lần này tôi biểu diễn kungfu đó nha! Đi, đi, lập nick đi mà rồi cùng tôi triệu hồi Thần long~
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: …
Có thể đơn giản là ngốc muốn ch.ết, phải không?
Chu Nam Kinh với mấy loại mạng xã hội này quả thật không hứng thú lắm, nguyên nhân lần này có thể là Chu đại đại sợ mình quá lạnh lùng, ảnh hưởng đến việc hắn kết giao cùng người khác. Còn có nguyên nhân khác nữa là, hắn sợ mình không cẩn thận phun ra cái gì không hay ho, điều đó trong mắt người khác có thể chỉ như tờ giấy mỏng, còn với Chu Nam Kinh thì đó như một bức tường bằng kim cương rắn chắc.
Thế nhưng đến lúc Chu Nam Kinh bất tri bất giác nhận ra bản thân mình đang điền thông tin đăng kí tài khoản, hắn thấy bản thân mình đã quá mức dung túng rồi.
Tuần này Chu Nam Kinh toàn chăm chỉ làm những việc lạ lùng, mà từ trước đến giờ hắn chưa làm bao giờ !
… Huống chi hắn chăm chỉ là để người khác vui vẻ!
… Huống chi người hắn muốn làm cho vui vẻ là một thằng con trai!
Cái này thật không khoa học…
Lại càng không khoa học khi mà hắn thấy mình đang bỏ Ôn Hướng Hoa vào danh sách bạn bè…
Nhất định hôm nay Lý Qua Qua uống lộn thuốc của mình rồi, nhất định là như vậy!
…
Sở Các: #Bạn tôi đồng ý nghe lời tôi mở weibo. #Bạn tôi đồng ý nghe lời tôi chăm chỉ viết truyện. #Bạn tôi bảo tôi khiêu vũ rất đẹp. Để tôi nhảy thử cho mọi người xem nhé~┎[・ω・]┒ ┖[・ω・]┚ ┖[・ω・]┒ ┎[・ω・]┚[Một phút trước]
Bơ lạc: Tôi cũng muốn giả moe~
CV Mặc Nhiễm Thanh Hoa: Sở Các, sau này không ai thèm lấy cậu đâu…