Chương 22: Có giỏi thì nấu cơm
Ôn; Nói đùa, tôi chỉ là tò mò, tò mò thôi _[:з」∠]_
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Tắm rửa ngủ đi, tôi muốn ngủ.
Chu Nam Kinh nhìn đồng hồ trên máy tính, cũng sắp một giờ sáng rồi.
Ôn: QAQ Được… Cậu cứ chậm rãi đi… Tôi tôi…. Vĩnh biệt!!!!!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: == Cậu lại quên uống thuốc đấy à?
Ôn: Mau cút đi ngủ đi, tuổi trẻ không ngủ sớm, về già lại đau thương, nếp nhăn đầy trên mặt, một đêm tóc trắng dài…
…. Ê ê, cậu nhầm đi đâu vậy hả
Cảm giác thấy vi diệu, Chu Nam Kinh cười cười tắt máy tính.
Chu Nhã vẫn chưa bỏ ý định, lại đạp QQ Ôn Hướng Hoa lần nữa.
Tiểu Hiên nho nhã: Sở Các Các, ông thật sự không cần ảnh của Nam Kinh đại đại sao? ✪▽✪
Ôn: Tôi. Không. Muốn (Mời tự xem quảng cáo Vượng Vượng*)
*Là một dòng sản phẩm bánh gạo, nhìn cũng ngon lúm, xem qcáo ở đây
Tiểu Hiên nho nhã: Vì sao? Ông hông yêu ổng hở?
Cô thiên tân vạn khổ lao lực mới được một tấm ảnh chụp, chẳng lẽ lại trở thành giấy vụn?
Ôn: Đại Hoàng Hoàng, sớm muộn rồi sẽ có ngày anh ấy dâng tận hai tay cho tôi :-P
Tiểu Hiên nho nhã: Vì sao? =口=
Ôn: Bà đoán đi.
Ôn: Trực giác đàn ông :-]
Ngày hôm sau Chu Nam Kinh cũng không có việc gì làm như trước. Hắn cảm giác bản thân có chút mệt, mặc dù chương mới viết chưa đến một vạn chữ. Lý Qua Qua sau khi biết tin này liền gõ lên màn hình một chuỗi dấu chấm, còn tỏ vẻ mình đã khóc trong WC một trận.
Chu Nam Kinh bảo, WC quá bẩn, có khóc thì vào phòng ngủ mà khóc.
Cứ nhảy chỗ này lại bay qua chỗ nọ, chuồn đến tận giữa trưa văn cũng không thêm được một chữ.
Sau khi xác định đến thánh mẫu Maria cũng không thể cứu vớt mình, Chu Nam Kinh đại đại bình tĩnh muốn đập nát máy tính, bình tĩnh muốn gào toáng lên.
Cái cảm giác bốc hỏa bừng lên trong người khiến Chu Nam Kinh bứt rứt khó ở không để đâu cho hết. Đáng tiếc hắn không thể thiêu cả tiểu vũ trụ.
Đúng lúc ấy, QQ lại kêu lên “tích tích tích”.
Tích tích tích tích cái đầu mệ mày ấy mà tích! Chu Nam Kinh bình tĩnh tắt trang văn bản đi, thập phần bình tĩnh mở giao diện trò chuyện.
Cho một cây nến cho Chu Nam Kinh bình tĩnh lại đi *emo ngọn nến*
Ôn: Lão sài Lão sài Lão sài sài sài~ Cậu ở đâu~
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Làm cái ch.ết gì?
Ôn: Cậu biết nấu cơm không?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Tôi biết ăn cơm.
Ôn: Tôi cũng biết QwQ Tôi còn quen ăn đồ ngũ vị hương ở nhà cơ!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: …
Ôn: Giang hồ cứu cấp~ Vợ chồng chị họ tôi đi tuần trăng mật, đưa cháu đến nhờ tôi trông hộ. Sáng nay tôi đã cho thằng bé ăn sữa, bánh bao với quẩy, trưa đưa ra ngoài hàng ăn, đến tối nay thì chả biết làm gì….
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Ôi dào, vậy thì gọi bảo mẫu.
Ôn: Không được, tôi còn muốn dành tiền tham gia hoạt động của Thất điểm cơ Q_Q Đây là tiền tuôi đi bán thận đó!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Một nghìn bảy vạn điểm cũng bằng mười vạn tệ, cậu bán hai thận đi cũng chả đủ.
Ôn: Thế tôi hiến t*ng trùng. Hiến hết rồi rồi thì thôi. Ở chỗ Nam Kinh tôi mỗi lần hiến tinh được trả bốn ngàn, hiến chín mươi lần là đủ!
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: = = Cậu con mẹ nó cứ đùa tôi đi.
Ôn: Tôi nghiêm túc mà QvQ
Đừng nói thằng nhóc này đi hiến tinh thật đấy nhá….
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Gia đình cậu làm gì?
Ôn: Bố tôi bán giày, mẹ tôi làm nội trợ, ông nội làm chiêm tinh học. Từ nhỏ ông ngoại đã nuôi tôi.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài:… Đừng nói cậu thật sự đi hiến tinh bán thận nhé?
Ôn: Đúng mà!!!
Đứa trẻ này ngoan biết bao nhiêu a…. Chất phác khả ái nhường nào….
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Cậu nghĩ tôi tin chắc?
#Độc giả của tôi phải hiến tinh bán thận để tiếp tục theo tôi# Loại độc giả thế này có mà là loại quên uống thuốc thì có….
Ôn: Được rồi, bố tôi là người Ôn Châu, làm công nghiệp tại địa phương, ông nội tôi là nhà thiên văn học, mẹ tôi trước là công chức nhà nước, giờ đã nghỉ hưu. Ông ngoại tôi là nông dân Hoa Tây, đúng là nuôi tôi thật.
Ôn: Ngày đó bố mẹ tôi lần đầu gặp nhau là hồi học đại học. Bố tôi vừa cao to vừa đẹp trai, mẹ tôi là bạch phú mỹ*, ông ngoại tôi cũng thấy được chân tình của bố tôi, nhưng vẫn sợ mẹ tôi gả nhầm người, liền để bố tôi đi gây dựng sự nghiệp trước…. Bọn họ yêu nhau mười mấy năm, sau một năm nữa mới cưới QAQ Lúc ấy tôi cũng đã bốn tuổi rồi.
*Là trắng trẻo, giàu có, xinh xắn.
Ôn: Nói như thế, tức là tôi vốn có hộ khẩu nông thôn, sơ trung học tại trường địa phương, trung học tại Ôn Châu, đại học thì tại trường Hàng Châu, tốt nghiệp thì chuyển về Nam Kinh.
Ra là thế… Nói chung không phải quyên tinh bán thận là được rồi…. Nếu mà là thật, Chu Nam Kinh chỉ muốn đạp thằng ngốc này mấy phát.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Sao tốt nghiệp xong lại đến Nam Kinh?
Ôn:….Cái này nói thế nào… Bởi vì người tôi yêu của tôi là Nam Kinh, lúc ấy muốn có chút liên hệ gì đó với Nam Kinh, vậy liền đến Nam Kinh thôi.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Người cậu yêu =L=, nam?
Ôn: …
Ôn: Á, đừng phá =皿= Tôi muốn lên sớt cách nấu cơm~ Điện thoại tôi đâu rồi~
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: KFC đi.
Ôn: Ăn cái đấy không tốt cho cơ thể *emo ngọn nến* Chẳng may nuôi cháu tôi một tháng lại trở nên vừa mập vừa ngốc, chị tôi chả cầm dao phay chém ch.ết tôi.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Nếu sợ cháu cậu bị nuôi cho vừa mập vừa ngốc sao không mang đi du lịch cùng đi?
Ôn: Ờ, chắc là ngại phiền _[:з」∠]_
Ôn: Ngày trước học sơ trung, chị họ tôi hơn tôi một lớp, đã chăm sóc tôi rất nhiều. Lúc tôi come out chị cũng bảo vệ tôi một mực. Kì thực tôi cảm giác như bà ấy thích nhìn cảm giác tình yêu khác phái ch.ết cháy đi…. Cả nhà tôi đều không tin được là bà ấy còn gả đi được.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Cậu come out?
Ôn: Đúng vậy _[:з」∠]_ Ở bên ngoài lén lút mệt ch.ết được, nếu còn phải lén lút với cả người thân thì làm GAY còn gì vui nữa [?] A đợi đã, dạy tôi nấu cơm đi nhanh nhanh~
Chu Nam Kinh nhìn chằm chằm những dòng chữ thể Tống được in ngay ngắn trên màn hình đến hai ba lần.
Thật là thần kỳ, làm GAY còn có thể quang minh chính đại đến thế….. Được rồi,bây giờ không phải lúc quan tâm đến mấy cái này.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Thế cậu mua những cái gì?
Ôn: Thịt heo =L= cà chua, trứng gà, dưa chuột.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài; Vậy đầu tiên cho thịt vào nước ngâm đi.
Vài phút sau.
Ôn: Ngâm rồi. Gì nữa?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Thái dưa chuột.
Ôn: Thái miếng hay thái sợi?
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Trước đây đã từng thái thức ăn chưa?
Ôn: Chưa. Tôi vốn được nuôi trong khuê phòng, chưa từng dính tam xuân thủy*.
*ý chỉ chưa từng làm việc nhà.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Làm thế nào mà cậu lớn được đến hai mươi sáu tuổi vậy Dưỡng ở khuê phòng thế nào được vậy, đúng là không có chí tiến thủ!!!!
Ê, khoan đã Chu đại đại, anh lệch trọng tâm rồi~
Ôn: Cậu nói như kiểu tôi vô văn hóa vậy….
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Thôi thì băm dưa chuột đi.
Ôn: [đính kèm hình ảnh] Dưa chuột à mi ch.ết thảm quá.
Dưa chuột trong ảnh đúng là trông rất thê thảm, thi thể xanh mượt nằm ngang dọc trên thớt gỗ, giống như đang khóc lóc vì chịu cực hình.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Sau đó vớt thịt từ trong nước ra, thái chậm rãi, đừng để cắt vào tay là được. Thái xong bỏ vào bát, thêm bột năng. Đặt chảo lên bếp, làm nóng rồi cho dầu vào.
Ôn: Rồi rồi.
Ôn: QAQ Cứu mạng!!! Nhà tôi không có bột năng làm sao bây giờ
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Dùng trứng gà thay tạm đi.
Ôn: Nhưng trứng gà cứ sao sao ấy, dính dính như kiểu dầu bôi trơn…
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: …
Ôn: Tôi nói đến dầu bôi trơn ô tô, cậu không phải hiểu sai…
Ai muốn hiểu sai! Chu Nam Kinh hắn là một người đàn ông bình thường sao lại không nghĩ đến mấy cái kia chứ! Ê khoan đã, Chu đại đại, đàn ông bình thường ai cũng nghĩ như thế à….
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Tôi không hiểu sai. Trộn trứng gà với thịt cho đều vào. Sau đó rửa nồi, cố gắng lên.
Ôn: Rồi, tôi sẽ cố.
Bán nữ hài lão ɖâʍ sài: Cố cái đầu, đợi đến lúc tôi cho cậu vào nồi rồi mới cố.
Ôn: …