Chương 20
“Được.” Cô sợ hãi đặt tay lên khuỷu tay anh, “Em đồng ý làm bạn gái của anh!!”
Tình thế xoay chuyển đột ngột khiến cho Ứng Nguyên ngơ ngác. Gì? Gì thế này? Không phải bọn họ vừa mới cãi nhau kịch liệt sao? Sao bây giờ lại thế này?
“Nhưng mà em cũng đồng ý giúp Gia Tề.” Cô nhỏ giọng nói.
“Cái gì?!” Giọng Ứng Nguyên gần như làm lật tung cả nóc nhà, nhưng có hét lớn cũng vô dụng, mọi chuyện đã được quyết định xong….
-♥-♥-♥-♥-♥-♥-♥-♥-♥-♥-♥-♥-
Quả thực mấy tháng tiếp theo, Ứng Nguyên bận đến choáng váng đầu óc, mỗi ngày đều đến tận đêm khuya mới có thể bò về nhà, hữu khí vô lực nói chúc ngủ ngon với Bạc Hà, sau đó liền ngủ như ch.ết ở trên giường.
Việc chăm sóc Bạc Hà được giao cho Gia Tề, thực kỳ lạ, cô và Gia Tề lại trở thành bạn tốt.
Gia Tề luôn thản nhiên không e ngại ánh mắt của người khác, điều này khiến cho Bạc Hà nhát gan rất hâm mộ. Anh ta không cẩn thận từng tí luôn đứng ở trạm xe điện chờ cô như Ứng Nguyên, mà lại tùy tiện chạy xe đến trước cửa công ty, hào phòng chở cô về.
Bà chủ có chút choáng váng đối với sự phát triển này, nhưng rốt cuộc cũng coi như có thể chấp nhận.
Tóm lại, áp lực phải kết hôn của cô và Gia Tề giảm nhẹ đi rất nhiều, xem như cục diên hai bên đều ổn.
Nhưng cho dù ở cùng với Gia Tề, cô vẫn thích khoảng thời gian yên tĩnh bên cạnh Gấu tiên sinh hơn. Nhưng anh bận rộn như vậy, muốn nói với anh vài câu cũng đã là chuyện xa xỉ. Có những lúc, cảm giác bi thương bất ngờ ập đến khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô bị bao phủ bởi một tầng cô đơn.
“Em không quen với việc Ứng Nguyên bận như thế sao?” Gia Tề quan sát sắc mặt của cô thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ lúc trước cậu ta đều ngoan ngoãn về nhà sao?”
“Hả?” Mặt Bạc Hà đỏ lên, “Bận? Ngoại trừ lúc đi làm, anh ấy luôn về nhà!”
Gia Tề trợn trừng mắt, “Ôi mẹ nó! Cậu ta đổi tính thật sao? Hai năm trước vẫn chạy loạn đầu nam cuối bắc, không có lúc nào ở yên một chỗ. Thì ra cậu ta lại bị chuyện thất tình đả kích nghiêm trọng đến thế!” Nhận ra mình lỡ miệng anh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Tiêu rồi tiêu rồi lỡ như Bạc Hà truy cứu, anh sẽ bị Ứng Nguyên đánh ch.ết. Đứa bạn này của anh khó khăn lắm mới động lòng, khổ nỗi phụ nữ lại rất hẹp hòi. Anh nhanh chóng chuyển đề tài, bằng không ăn nắm đấm của Ứng Nguyên thì thật không tốt chút nào.
Anh vụng trộm liếc mắt một cái, phát hiện Bạc Hà đang thất thần nhìn ra cửa sổ.
“Ấy chà, đối với mỗi người mà nói, thất tình đều có ảnh hưởng rất lớn mà!” Cô cúi đầu, trong khóe mắt có ánh lệ, lại cố nhịn, mỉm cười dịu dàng.
Giờ phút này, ngay cả người như anh cũng phải thừa nhận là Bạc Hà rất đẹp.
“Em không muốn hỏi sao?” Thật kỳ quái, không phải phụ nữ đều thích truy hỏi đến cùng sao?
Bạc Hà lắc đầu, “Nếu anh ấy muốn nói thì sẽ nói! Cũng như em muốn nói, sẽ nói cho anh ấy nghe!” Giọng cô ngày càng nhỏ, chìm trong hồi ức, “Bây giờ nhớ lại, cũng không có gì hay để mà nói. Bởi vì đã không còn đau nữa, em có anh ấy rồi, sau này sẽ không đau, không đau nữa…”
Đèn đỏ, Gia Tề đạp phanh. Anh quay đầu nhìn Bạc Hà đang có chút hoảng hốt, có chút vui mừng cho người bạn thân, nhưng cũng có sự hâm mộ. Người trên đời này nhiều như vậy, có thể tìm được một người tri âm vô cùng khó khăn.
“Là may mắn của em, cũng là may mắn của Ứng Nguyên.” Anh than nhẹ một hơi, “Thời gian thích hợp, tâm tình thích hợp, các em gặp được đúng người ở đúng thời điểm.” Gia Tề có chút mờ mịt nhìn về phía trước, mơ hồ cười cười: “Chia một ít may mắn của các em cho anh đi, anh rất cần.”
Bạc Hà vỗ nhẹ tay anh, làm cho anh cảm thấy được an ủi.
Người bạn tốt của anh, đã gặp được một cô gái xứng đáng.
Quá trình bận rộn cuối cùng cũng đem lại kết quả. Hội nghị tổ chức long trọng ở Đài Bắc, hội trường đầy người, đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, người tham dự đều là quý ông, thục nữ.
Trước đó Ứng Nguyên cũng rất hào hứng dẫn Bạc Hà đi mua quần áo và giày, hy vọng cô có thể đến dự. Tuy rằng Bạc Hà không nói gì thêm, nhưng Gia Tề lại kịch liệt phản đối. Vì chuyện này, Ứng Nguyên và Gia Tề đã cãi nhau ầm ĩ một trận.
“Ngày đó tôi không đến được!” Gia Tề lớn tiếng kháng nghị, “Ai chăm sóc cho Bạc Hà?”
Ứng Nguyên rất không thoải mái, tuy rằng biết không phải Gia Tề uy hϊế͙p͙, nhưng mấy tháng này Gia Tề và Bạc Hà ở cùng nhau rất tốt, khiến cho anh thật sự khó có thể chịu được. “Tôi sẽ lo cho cô ấy!”
“Cậu là người chịu tránh nhiệm chính, sao có thể luôn ở cạnh cô ấy?” Gia Tề tức giận nói với Bạc Hà: “Không cần đi! Bạc Hà, em không cần đi…”
“Vì sao không đi?” Ứng Nguyên vô cùng tức giận, “Cô ấy là bạn gái của tôi! Tôi muốn giới thiệu cô ấy cho tất cả bạn bè của tôi biết, còn có dịp nào thích hợp hơn sao? Cậu nói lý do cho tôi nghe xem!”
Gia Tề nghẹn lời, thật lâu sau mới nói: “…Đó không phải là thế giới của Bạc Hà.”
“Có phải thế giới của cô ấy hay không, không tới lượt cậu quyết định! Tôi mới là bạn trai của cô ấy?” Ứng Nguyên nghiêm khắc cãi lại.
“Không tới lượt tôi quyết định, vậy cũng không tới lượt cậu quyết định.” Gia Tề mắng một tiếng, “Quên đi, Bạc Hà, nếu có thể thì đừng đi.”
Đương nhiên, Bạc Hà vẫn đi, rốt cuộc cô cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Gia Tề.
Quả thực, cho dù Ứng Nguyên vô cùng bận rộn nhưng vẫn mang cô theo bên cạnh mình. Vấn đề là cô gần như không hiểu người khác đang nói cái gì, tệ hơn là, tuy rằng cô không hiểu họ nói nhưng lại hiểu được ánh mắt kinh ngạc và không tin của người khác.
“Đây là bạn gái của cậu sao? Đừng nói giỡn.”
Loại ánh mắt này khiến cho cô bị tổn thương.
Đến khi cô biết cô gái xinh đẹp rực rỡ kia là bạn gái cũ của Ứng Nguyên, cô chỉ muốn xoay người bỏ chạy.
Cô gái kia thân thiết tiến lên chào hỏi, kết hợp với Ứng Nguyên thật sự là một đôi người ngọc do trời đất tạo nên. Còn cô? Cô chỉ là một cọng cỏ nhỏ mọc nơi góc tường không ai dòm ngó tới mà thôi.
Cô gái kia ân cần hỏi thăm cô, phát hiện cô không biết tiếng Anh, chỉ dịu dàng cười cười: “Thôi, đều là người Trung Quốc, đừng nói tiếng Anh làm gì. Xin chào, tôi tên là Lệ Bội.” Cô ấy vươn tay, bắt tay với Bạc Hà rất chặt.
“Em vừa từ Nigeria về sao?” Ứng Nguyên rất có phong độ cười cười, “Đây là bạn gái anh, Bạc Hà”
“Từ Kuwait.” Cô gái tên Lệ Bội phóng khoáng cười cười: “Bạc Hà, tên của cô thật dễ nghe.”
Bọn họ hàn huyên với nhau, cho dù dùng tiếng Trung, cũng như ở một thế giới xa xôi không với tới. Cô chưa bao giờ biết, đứng giữa một đám người lại có thể cảm nhận được sự cô đơn tịch mịch như vậy.
Vô lực phát hiện ra rằng Gấu tiên sinh yêu quý của cô lại có một đôi cánh rất lớn, mọi lúc đều có thể giương cánh bay tới bầu trời mà cô chưa từng biết đến.
Bọn họ…khác nhau như vậy, cô ngay cả tiếng Anh cũng không hiểu.
“Ứng Nguyên, em có chút không thoải mái, muốn về nhà trước.” Cô thật vất vả mới có thể tìm được cơ hội nói chuyện với Ứng Nguyên.
“Sao thế?”Ứng Nguyên vẫn dịu dàng quan tâm như trước, “Không thoải mái ở đâu?”
“….Đến giờ ngủ rồi.” Cô miễn cưỡng tìm một lý do hợp lý,”Có chút mệt mỏi.”
Ứng Nguyên có chút khó xử, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nói, “Anh đưa em về.”
“Không cần không cần, trạm xe điện ngầm ở ngay bên ngoài thôi.” Bạc Hà kích động khoát tay, “Anh là người chịu trách nhiệm ở đây, bỏ đi thì sao được? Đường về nhà đã có gắn thêm đèn đường, rất sáng, không cần lo lắng.”
Dù vậy, Ứng Nguyên vẫn dặn dò đủ thứ, mới yên tâm nhìn cô rời khói.
Cảm nhận được ánh mắt dịu dàng quan tâm ở sau lưng, Bạc Hà không dám quay đầu, cô sợ vừa quay đầu lại mình sẽ khóc mất.