Chương 14: Trách nhiệm

La Tiểu Lâu âm thầm nắm chặt tay: “Vậy hội trưởng có nói tôi khi nào thì đến không?”


Vị học trưởng hệ chỉ chuy kia nhíu mày, tựa hồ thật không ngờ La Tiểu Lâu không gặp tức đi qua, lại hỏi một vấn đề như vậy, cười trả lời: “Đại khai từ giờ đến lúc tan học cậu ấy đều ở phòng hội trưởng.”


“Tốt lắm, cảm ơn học trưởng, buổi chiều tan học tôi sẽ qua đó.” La Tiểu Lâu cảm ơn, người nọ cũng không nói gì nữa, xoay người li khai.


Đợi đến nơi không người, vị sinh viên hệ chỉ huy kia mới mở máy liên lạc trên cổ tay, cười nói: “Này, đã chuyển lời rồi đó, xem ra tiểu lão nhà cậu rất sợ cậu đó!”
Bên kia truyền đến tiếng cười khẻ của La Thiếu Quân: “Cho nên tôi mới nhắc cậu ngàn vạn lần đừng dọa cậu ta.”


Sinh viên hệ chỉ huy lập tức phản bác: “Này, tôi cũng không dám phá hỏng chuyện của cậu đâu. Chỉ tại cậu ta quá là yếu thôi.”
Lần này bên kia im lặng trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Nhỏ yếu đối với một người mà nói, đôi khi cũng không phải là chuyện xấu.”


La Tiểu Lâu vội vàng đi ra ngoài, khi đến phòng thong tin, Nguyên Tích còn chưa tới, cậu liền đứng tại chỗ chờ y.


available on google playdownload on app store


Thật ra La Tiểu Lâu có điểm sợ gặp mặt La Thiếu Quân, dù đại thiếu gia kia cũng không làm gì ngoài việc mỉm cười mà thôi. Nhưng mỗi lần bị người kia nhìn, La Tiểu Lâu đều có cảm giác mình là một con chuột bị rắn nhìn chằm chằm. Ở trước một con rắn, cho dù nó không đói, tốt nhất ngươi vẫn không nên cử động, ngoan ngoãn làm một bị lương thực, bằn không sẽ bị nuốt mất.


Hơn nữa, rõ rang đã nói không còn quan hệ, ngày đầu tiên đến trường La Thiếu Quân đã tìm cậu, rốt cuộc là vì chuyện gì? Chẳng lẽ vẫn còn lo lắng?
La Tiểu Lâu cố ý kéo dài thời gian, cậu phải cẩn thận suy nghĩ xe nên ứng phó như thế nào….


“Này, đi thôi. Rõ rang chỉ là mấy chuyện đơn giản, thế mà lão già cứ lải nhải không yên.” Giọng nói quen thuộc của Nguyên Tích truyền đến, “Buổi chiều không có tiết, chúng ta ăn cơm xong rồi trở về đi.”


La Tiểu Lâu sửng sốt, vội cúi đầu, kéo thời khóa biểu từ trên máy liên lạc ra, hệ của bọn họ buổi chiều có một tiết.
“Buổi chiều tôi còn một tiết học, lát nữa anh về trước đi, dù sao cũng không xa bao nhiêu, sau khi tan học tôi sẽ tự trở về.” La Tiểu Lâu nói.


“Truyền thời khỏa biểu của cậu sang cho tôi.” Nguyên Tích nói xong cũng truyển thời khóa biểu của hệ cơ giáp sang cho La Tiểu Lâu.


La Tiểu Lâu vừa mở thời khóa biểu của hệ cơ giáp ra xem, lập tức rơi lệ đầy mặt, ban thứ nhất, người này chẳng lẽ ngoại trừ tính cách có chỗ thiếu hụt, những phương diện khác đều hoàn mỹ sao?


Hai người ăn cơm trưa trong căn tin, La Tiểu Lâu nhìn phần cơm phong phú của trường, cơ hồ hận không thể đóng gói buổi tối mang về, vừa ngon vừa bổ, mà cậu lại không phải bỏ tiền ra. Nhưng Nguyên Tích sống ch.ết không chịu, cậu cũng chỉ có thể từ bỏ ý định.


Trong lúc ăn cơm, La Tiểu Lâu cố gắng khống chế nỗi ghe tức, hỏi Nguyên Tích: “Hôm nay các anh có tiếp xúc với cơ giáp thật sự chưa?”
Nguyên Tích khó hiểu nhìn La Tiểu Lâu, không có trả lời, ngược lại hỏi: “Cậu muốn thấy sao?”


La Tiểu Lâu thở dài: “Đương nhiên, tôi còn chưa được nhìn thấy bao giờ, hơn nữa, nếu không vì gen và thể năng, tôi đã sớm thi vào hệ cơ giáp. Hiện tại tôi học ngành chế tạo cơ giáp, nếu có thể chạm vào vật thật, hoặc là chỉ nhìn một cái….”


“Vậy chờ cuối tuần tôi dẫn cậu đi xem.” Nguyên Tích đáng gảy một tràng lải nhải của La Tiểu Lâu, nói một cách đơn giản.


Trông thấy ánh mắt kinh hỉ của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích không được tự nhiên mà nhấn mạnh: “Cuối tuần này tôi đi huấn luyện, tiện thể cho cậu xem.” Tuy rằng, theo cách y được giáo dục thì y không thể để lộ nhược điểm trước mặt người khác, nhưng đối vớ việc La Tiểu Lâu ‘nhiều chuyện’ hồi tối qua, trong lòng Nguyên Tích bỗng nhiên có chút cao hứng và cảm động không thể lý giải, có lẽ bởi vì chưa từng có người đối xử với y như vậy – trước kia chưa từng có người nào làm như vậy. Sau tiết học thứ nhất, La Tiểu Lâu nhanh chóng dọn dẹp đồ vật, đi đến phòng hội trưởng hội học sinh.


Không phải hội học sinh hệ chế tạo cơ giáp, mà là hội học sinh học viện Saint Miro, trong một học viện nổi tiếng như thế này, hội học sinh có quyền lực vô cùng to lớn, phải chú trọng vai trò giử cân bằng giữa các chuyên ngành trong nhà trường.


Năng lực của những sinh viên có thể vào hội sinh viên cũng không bình thường, nói chi là hội trưởng hội sinh viên.
Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu lại thở dài.
Đến cửa, La Tiểu Lâu quẹt máy liên lạc của mình lên cửa một chút, mười giây sau, cửa tự động mở ra.


Phòng hội trưởng rộng rãi sang sủa, xung quanh là những ngăn tủ chứa đựng tư liệu, cạnh cửa thì có màu xanh tươi của cây cảnh, đồ vật rất nhiều nhưng cũng rất có trật tự. La Tiểu Lâu vừa bước vào phòng, cơ hồ liền nhìn thấy La Thiếu Quân đang nằm trên sô pha.


Trước sô pha còn có một người nữa, một cô gái mặc váy trắng từ bên cạnh La Thiếu Quân đứng lên, ra hiệu La Tiểu Lâu im lặng, sau đó nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng nói: “La hội trưởng nói cậu sẽ đến tìm anh ấy, cậu đợi một chút đi, anh ấy đã bận bịu thật lâu, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút.”


La Tiểu Lâu không dám lộn xộng, chỉ có thể ngồi chờ trên một chiếc ghế cách xa bọn họ.
Cô gái kia cười cười, đưa cho La Tiểu Lâu một cốc nước, ánh mặt đưa tình kín đáo lại lập tức quay trở về trên người La Thiếu Quân.


La Tiểu Lâu nói cảm ơn, để giết thời gian, La Tiểu Lâu bắt đầu suy nghĩ về tiết học căn bản lúc chiều, nói thật, có vài chỗ cậu nghe không hiểu. Có lẽ đến lúc cậu tự học xonh chương trình trung học, sẽ không cần phải chật vật như vậy nữa.


Không biết qua bao lâu, ánh sang trước mắt La Tiểu Lâu bỗng nhiên biến mất, cậu phản ứng chậm chạp mà ngẩng đầu, phát hiện La Thiếu Quân đã mỉm cười đứng trước mặt mình.
Trong tay La Tiểu Lâu lúc này chính là một cốc nước, lập tức bị sắc, nước văng ra không ít, chật vật đứng dậy: “La hội trưởng.”


La Thiếu Quân nhướng mày, cầm khăn tự tay lau đồng phục cho cậu, miệng nói: “Cậu đã đến, đáng ra nên đánh thức tôi dậy từ sớm mới phải.”
La Tiểu Lâu lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện cô gái kia đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn cậu và La Thiếu Quân.


“Chờ cũng không lấu lắm, La hội trưởng tìm tôi có việc gì không?” La Tiểu Lâu cố gắng giữ vẻ ngoài trấn định.
La Thiếu Quân nhìn cậu một lát, bỗng nhiên nở nục cười: “Cậu không cần khẩn trương như vậy, hơn nữa, có thể gọi tôi là anh hai.”


La Tiểu Lâu nhìn La Thiếu Quân trở về ngồi trên sô pha, trong ánh mắt trầm tĩnh kia tựa hồ đều là ý cười, nhưng không thể nhìn ra một chút suy nghĩ này của gã. Nghe La Thiếu Quân nói, La Tiểu Lâu trở nên nghiêm túc hẳn lên, cậu nhìn vào mắt La Thiếu Quân, nói: “La hội trưởng, tôi đã cam đoan, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”


“Có làm sao đâu, dù gì cũng là ở bên ngoài, hơn nữa chúng ta cũng có quan hệ huyết thống.” La Thiếu Quân thờ ơ nói.
La Tiểu Lâu cúi đầu, không có nói tiếp.


“Tôi gọi cậu đến đây là muốn hỏi chút chuyện, cậu vừa đến trường, có chỗ nào không thích ứng được hay không, nếu có gì cần giúp đỡ, cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” La Thiếu Quân nói.


La Tiểu Lâu lắc đầu: “Không có gì khó thích ứng, tôi còn thấy rất không tệ.” Nghĩ nghĩ, La Tiểu Lâu lại them vào một câu: “Chính là chương trình học xem ra có chút vất vả, tôi sẽ cố gắng không bị lưu ban.”


La Thiếu Quân thấp giọng cười rộ lên: “Ừ, chuyên ngành mà cậu chọn là một ngành tốt, học hành chăm chỉ một chút, nói không chừng, đến lúc nào đó có thể làm chế tạo sư cho Thiếu Thiên.”


La Tiểu Lâu âm thầm giật mình, trên mặt lại giả vờ nở nụ cười, miệng nói: “Em trai của ngài là chiến sĩ cơ giáp thiên tài, lý nào lại chú ý đến tôi.”
La Thiếu Quân nhìn La Tiểu Lâu them một chút, cổ vũ vài câu, cuối cùng mới để cậu đi.


Sau cuộc trò chuyện khẩn trương, La Tiểu Lâu lại cười giễu, La Thiếu Quân căn bản không cần để ý đến cậu như vậy. Cậu đã sớm không phải người lúc đầu, đối với La gia không có suy tính gì. Mà hai vị thiếu gia chính thức của La gia lại mạnh hơn cậu không biết bao nhiêu lần. Vị La thiếu tướng kia hẳn đã sớm đem đứa con như cậu ném ra sau đầu.


Một cơ giáp chế tạo sư thì có thể tiến đến mức nào?
Bất quá, chính cậu cũng phải có chuẩn bị, trước khi tốt nghiệp, thoát khỏi sự kiểm soát của La gia.


La Tiểu Lâu đi đến phòng hành chính, bây giờ vẫn còn sớm, cậu đang nghĩ xem có nên đến phòng thong tin tr.a một ít tư liệu hay không. Đúng lúc này, máy liên lạc trên cổ tay cậu chợt lóe lên.
La Tiểu Lâu vội ấn nút mở, trước mắt, người biết cách liên lạc với cậu qua máy liên lạc chỉ có Nguyên Tích.


“Cậu hết tiết học chưa?”
“Ân, vừa xong cách đây không lâu.”
“Ra cổng trường.” Nguyên Tích nói xong liền tắt máy liên lạc.
La Tiểu Lâu không hiểu ra sao, Nguyên Tích đang làm gì, không phải y quay lại đón cậu chứ, nghỉ đến khả năng này, La Tiểu Lâu rung mình một cái.


Nhanh chóng chạy ra cửa, chiếc xe màu đen của Nguyên Tích quả nhiên đang đỗ ở đó.
La Tiểu Lâu lập tức mở cửa lên xe, nhìn giáo phục trên người Nguyên Tích rõ rang là rất hỗn độn, cậu cẩn thận hỏi: “Anh chưa về?”


Gương mặt vốn không có chút biểu tình của Nguyên Tích bỗng nhiên đỏ lên, dừng một hồi lâu, khoảnh khắc La Tiểu Lâu bắt đầu tự hỏi vấn đề của Nguyên Tích rốt cuộc có bao nhiêu khó trả lời, Nguyên Tích rất nhanh nói: “Tôi đương nhiên là luyện tập tốc độ tay, sẵn tiện mới đón cậu về – chẳng lẽ cậu hi vọng tôi đặc biệt đến đón cậu?!”


La Tiểu Lâu giật giật khóe miệng, nếu cậu cười thì sẽ bị giết mất, nhất định là vậy…cúi cùng, cậu gian nan nói theo ý Nguyên Tích, “Tôi biết, cám ơn.”


Lúc đầu, khi La Tiểu Lâu mỗi ngày bị Nguyên Tích ức hϊế͙p͙, chỉ dám nguyền rủa trong lòng, có lúc, còn có ý tưởng thoát khỏi người này. Cậu lên mạng, xem thử rốt cuộc khế ước nô lệ kia rốt cuộc là thế nào.


Chuyện sống ch.ết nằm trong tay người khác, lỡ như đến một ngày muốn sống cũng không được mà muốn ch.ết cũng không xong, quả thật là làm cho người ta cảm thấy khủng khiếp bất an.


Nhưng La Tiểu Lâu tr.a xét thật lâu cũng không thấy có tư liệu liên quan đến khế ước, ngoại trừ tồn tại trong một vài tiểu thuyết điện ảnh, cũng không có chút dấu hiệu nào trong thế giới thật.


Tinh thần lực quả thật tồn tại, nhưng người bị khống chế tinh thần trường kì sẽ có biểu hiện ngơ ngác ngây ngốc, không có suy nghĩ của chính mình, hiển nhiên là không giống với trường hợp khế ước của cậu.


Khi còn chưa thể tr.a ra, La Tiểu Lâu không dám tùy tiện ly khai. Vạn nhất Nguyên Tích dựa vào khế ước nô lệ tìm được cậu, vậy những chuỗi ngày sau đó sẽ càng thê thảm hơn.


Đương nhiên cho dù cao hứng, y cũng không thể làm những chuyện như nói cảm ơn, cho nên y quyết định đối xử với nô lệ này tốt hơn một chút.
“Vậy cũng tốt lắm! Phải biết rằng tôi chưa từng thấy qua – nguy rồi! Cuối tuần tôi còn phải đi làm công!” La Tiểu Lâu vẻ mặt đau khổ.


Nguyên Tích cau mày, lập tức nổi giận hỏi: “Làm công? Cậu là—–của tôi, sao lại đi làm công cho người khác?” Ngại những người chung quanh, Nguyên Tích không nói ra hai chữ nô lệ, nhưng nói như vậy càng dễ khiến người khác hiểu lầm, La Tiểu Lâu phát hiện hai người bên cạnh bọn họ đang dung ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bên này.


Ô, trời ạ, việc này thật dọa người.


La Tiểu Lâu muốn làm bộ như không biết Nguyên Tích, nhưng hành động này cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không nhận ra tôi còn phải nuôi gia đình hay sao? Bằng không, anh nghĩ nhu cầu ăn, mặc, ở đi lại của tôi và anh được giải quyết bằng cách nào chứ!”


Nguyên Tích ngẩn ngơ nghĩ lại một lúc, tựa hồ hiểu được chuyện gì xảy ra với bữa ăn tối đơn giản của La Tiểu Lâu, “Cậu có thể nói với tôi—–”


“Thật tốt quá! Cuối cùng anh cũng ý thức được việc mình đang ăn uống không trả tiền—–khụ!” La Tiểu Lâu cố nén trụ vui sướng, đem mấy chữ tôi đã nhịn anh thật lâu nuốt trở vào bụng, nhìn gương mặt sắp biến đen của Nguyên Tích, cẩn thận nói bù lại: “Kì thật cũng không có gì, tuy rằng tôi phụ trách bữa sang và bữa tối, nhưng anh cũng trả tiền cho bữa trưa của chùng ta, hơn nữa tôi còn đi nhờ xe của anh……”


“Cậu phải phân biệt rõ rang như vậy sao!” Nguyên Tích vô cùng bất mãn hỏi lại.


“Được rồi, vốn cũng rất khó phân biệt rõ……..” La Tiểu Lâu thấp giọng nói thầm, cuối cùng sắp xếp suy nghĩ mạch lạc, muốn phân rõ phải trái với Nguyên Tích: “Bất quá, tôi cũng không biết tôi tự nuôi chính mình có gì không nên, nói thật loại cảm giác này cũng không tồi, chính mình có một cái nghề luôn làm cho người ta an tâm.”


Trước không đề cập đến chuyện không biết Nguyên Tích lúc nào sẽ bỏ đi, dù hai người sống cùng nhau, hẳn cũng không thể sống nhờ vả vào một nam nhân, cậu cũng là một nam nhân, không thể nào chỉ vì cái khế ước nô lệ kia mà biến bản thân trở thành một nô lệ chỉ biết dựa dẫm vào người khác để mà sinh tồn. Hơn nữa, chính mình có nguồn thu nhập thì càng thuận lợi, có thể tùy thời còn có quyền ngang hàng – được rồi, nghĩa của từ ngang hàng này từ từ sẽ thảo luận.


Nhìn đôi mắt tối đen lạnh bang của Nguyên Tích đang trừng cậu, La Tiểu Lâu trộm đổ mồ hôi trán, kiến trì nói tiếp: “Lần trước anh đã đáp ứng tôi, tôi có quyền tự do của chính mình, tôi thích chỗ mình là công, cũng thích công việc của tôi, công việc này thật sự có ích đối với chuyên ngành của tôi. Tôi cam đoán với anh, tôi sẽ cố gắng không làm lỡ việc của anh, nếu anh thật sự có việc, tôi cũng có thể cân nhắc xin phép – anh cũng nên thỉnh thoảng suy nghĩ cho tôi một chút.”


Nguyên Tích trừng chéo La Tiểu Lâu nửa ngày, cuối cùng mặt mày vô cảm nói: “…..Tùy cậu.”
Xem ra thuyết phục thành công, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn Nguyên Tích một cái, chủ động hòa hảo: “Vậy, thứ bảy này tôi sẽ cùng anh đi xem cơ giáp, ngày sau đó mới đi làm công.”


Nguyên Tích vẫn không để ý đến cậu, động tác tao nhã mà ăn bữa cơm trưa trước mặt.
Ăn xong cơm trưa, hai người đứng dậy đi ra ngoài, La Tiểu Lâu ở phía sau Nguyên Tích nói: “Tôi đi học đây.”


Nguyên Tích hừ một tiếng, đi đến bãi đỗ xe, đi được vài bước, y quay đầu lại nói: “Là cậu nói đó, nếu tôi có việc, cậu sẽ lấy tôi làm ưu tiên. Vậy sang thứ bảy, cậu cùng tôi đến chỗ huấn luyện.”
La Tiểu Lâu vui vẻ, cậu vốn không có hi vọng Nguyên Tích đáp lại mình.


Sauk hi La Tiểu Lâu cam chịu số phận, sống cùng với Nguyên Tích, cậu bắt đầu dần dần hiểu ra, Nguyên Tích trừ bỏ tính cách ác liệt bá đạo, hơn nữa còn siêu cấp không được tự nhiên, thì vẫn có chỗ đáng yêu.
Chẳng hạn như, Nguyên Tích có thể cúi mình giúp cậu, tựa như bây giờ.


Nguyên Tích trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu đang cúi đầu mỉm cười một cái, xe liền chạy như bay ra ngoài.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Nguyên Tích còn đưa cho La Tiểu Lâu một cái thẻ.
“Đây là gì?”


Nguyên Tích trả lời rành mạch: “Chiếc thẻ này có liên kết với tài khoản online của tôi, số tiền trong đó từ trước đến giờ vẫn vô dụng, nay đã có nô lệ, những thứ này tự nhiên cũng để cậu thay tôi quản lý.”


“Anh đang nói online có thể kiếm tiền? Đây chính là tiền mà anh kiếm được?” La Tiểu Lâu kinh ngạc nói.
“Đương nhiên, trước kia tôi thường vào sàn đấu cơ giáp trên mạng, sau mỗi lần thắng tôi đều nhận được tiền.” Nguyên Tích khẳng định.


“Vậy bình thường anh dùng cũng không phải là tiền của gia đình?” Hình tượng của Nguyên Tích trong lòng La Tiểu Lâu bỗng nhiên tang them một bậc.


“Sao có thể, mỗi tháng lão ba của tôi sẽ đúng hạn chuyển tiền đến đây. Nhưng nếu tô bảo ông ấy giúp tôi dưỡng – dưỡng tiểu động vật và vân vân, ông ấy nhất định sẽ điều tro rõ, như vậy cả hai chúng ta đều gặp phiền phức.” Nguyên Tích nói xong, cố tình liếc La Tiểu Lâu.


La Tiểu Lâu nghiến rang nghiến lợi, mang theo tâm lý vô cùng âm u, nhận lấy thẻ, thì thầm trong miệng: “Một tháng trước còn không phải là tôi nuôi cả nhà sao, không biết là ai, ăn ở không trả tiền, nói thật, tôi không biết anh ở trong hoàn cảnh nào mà lớn lên thành như thế này nữa——”


Theo lời của La Tiểu Lâu, trong phòng bỗng nhiên tối đen.
“Sao lại thế này?” La Tiểu Lâu hoảng sợ, hình như trong thế giới tương lai không tồn tại quan niệm cúp điện, hơn nữa lúc dọn đến ở cậu đã tìm qua, căn bản là không có thứ gì như đồng hồ điện.


Âm thanh mang theo trào phúng của Nguyên Tích thản nhiên truyền đến: “Hộp năng lượng không có năng lượng, nô lệ thân ái, đây chính là lúc cậu nên thực hiện trách nhiệm nuôi gia đình của mình đấy.”






Truyện liên quan