Chương 32: Vô đề
La Tiểu Lâu suy nghĩ thật lâu, đến thứ bảy cậu cố lấy dũng khí xin phép Nghiêm đại sư trước khi đi. Mặt Nghiêm đại sư vốn đang đen như mặt Bao Công, vừa nghe La Tiểu Lâu hỏi đến việc mua nguyên vật liệu, trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Cút đi, ngày mai tự mà tăng ca bù giờ, đừng vọng tưởng tôi sẽ cho cậu một thời gian khác.”
La Tiểu Lâu cười rộ lên, cậu không để ý công tác của mình nhiều hay ít, trên thực tế cậu càng thích Nghiêm lão nhân giao cho cậu nhiều việc một chút, như vậy những gì cậu có thể học cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Tất cung tất kính nói cảm ơn, La Tiểu Lâu xoay người ra khỏi phòng thí nghiệm mà trong đó, ngoại trừ Nghiêm đại sư ra, cũng không còn ai khác.
“A, học trò của ngươi thật biết cầu tiến a, ở chỗ này của các ngươi mà còn muốn đi mua thêm vật liệu. Nếu không có vấn đề gì, ngươi cũng bớt răn dạy tiểu hài tử người ta đi, chờ ngày nào đó cậu ta chịu không nổi bỏ chạy, ta xem ngươi đi chỗ nào tìm.” Một thanh âm hắc hắc cười nói.
Nghiêm đại sư đang xem báo cáo không vui, trừng mắt nổi giận: “Cậu dám!”
Hừ, học trò của ta đương nhiên là nghe lời ta, chẳng lẽ lại đi nghe lời ngươi?!
Ngọc không mài không thể thành một viên ngọc đẹp, tiểu hài tử cũng không thể nuông chiều, nếu ta không yêu cầu, cậu ta có thể đạt đến tiêu chuẩn ta muốn sao. Lại nói, răn dạy thì đã sao? Không phải đám trợ thủ kia của ta vẫn thích ứng tốt đó ư? Nếu ta ăn nói ôn hòa nhỏ nhẹ – Nghiêm đại sư rùng mình một cái – chẳng lẽ bọn họ còn có thể nhanh như vậy chuẩn bị tốt những thứ ta yêu cầu?
Từ từ, người này không phải cũng để mắt đến học trò của ta đó chứ?
“Cậu ta chính là người ta nhìn trúng, lão bất tử nhà ngươi cũng đừng nghĩ đến việc lấy người.” Nghiêm đại sư lập tức ngạo mạn cảnh cáo, tuy rằng Nghiêm đại sư chưa bao giờ nói qua – đương nhiên cũng có thể là ông đã quên nói – La Tiểu Lâu là học trò của ông, nhưng chỉ cần trong lòng ông nghĩ như vậy, cậu đương nhiên phải là học trò của ông rồi.
Cái gì? Phản đối? Đương nhiên có thể nhưng ông sẽ không chấp nhận, ai còn dám nhắc đến chuyện đó với Nghiêm lão nhân!
Ngô, về phần La Tiểu Lâu, nhìn tính cách nhát gan nghe lời của cậu, có lẽ cậu cũng không dám có ý kiến gì. Lại nói, từ trước đến nay chỉ thấy người khác cầu mong được làm học trò của ta, chứ chưa bao giờ thấy ai không muốn cả. Ngô – lỡ như La Tiểu Lâu thật sự không muốn, vậy thì ta sẽ đối xử với La Tiểu Lâu khách khí một chút, nhưng hiển nhiên với tính cách của ta thì chuyện đó sẽ kéo dài chẳng quá vài ngày….
Trong khi Nghiêm đại sư đang rối rắm, La Tiểu Lâu đang ngồi trên xe bus trên không để về nhà. Giữa đường, La Tiểu Lâu gọi cho Athes, hẹn thời gian địa điểm ngày mai gặp nhau. Cậu không muốn về nhà ở trước mặt Nguyên Tích gọi điện, dù sao quà sinh nhật là chuẩn bị cho Nguyên Tích, nếu để y biết được, thì một chút bất ngờ cũng không có.
Hơn nữa, hai hôm nay không biết Nguyên Tích giở chứng gì, cả ngày cứ bày ra bộ mặt đen thui, nhưng nếu nói là đang tức giận cậu thì lại không phải.
Tên kia ăn cơm đến trường xem như vẫn bình thường, thậm chí khi La Tiểu Lâu nấu bếp, y lại càng thích chàng ràng quanh nhà bếp, giống như một con mèo đang muốn ăn gì đấy nhưng vẫn không bỏ được bản tính kiêu ngạo, vênh váo đảo tới đảo lui bên chân chủ nhân – thật là một loại vướng bận a.
Khi ngủ, diện tích giường bị y chiếm cứ còn lớn hơn lúc trước, rõ ràng biết tướng cậu ngủ không tốt, thường hay nhào vào người y, vậy mà vẫn một mực ép lại gần, người này rốt cuộc là muốn quấy phá đến mức nào…
Sau khi dùng cơm chiều, Nguyên Tích cả ngày vận động trong võ quán yêu cầu massage. La Tiểu Lâu đem từ đầu đến lưng massage một lần, Nguyên Tích từ từ nhắm hai mắt, dựa sát vào La Tiểu Lâu, bộ dáng trông rất hưởng thụ, thoải mái nói lầm bầm vài tiếng. La Tiểu Lâu vừa massage vừa quan sát Nguyên Tích, phát hiện hai mắt của y xuất hiện quầng thâm.
La Tiểu Lâu bị dọa đến muốn nhảy dựng lên, chẳng lẽ bản thân mỗi ngày đều nhào qua, khiến Nguyên Tích khó chịu, cho nên y vẫn không thể ngủ ngon?
Vào ban đêm, La Tiểu Lâu cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ, cậu muốn chờ Nguyên Tích ngủ đi rồi bản thân mới ngủ tiếp, cậu cũng không thể ỷ thấy Nguyên Tích càng ngày càng dễ ở chung mà không biết ý tứ. La Tiểu Lâu từ từ nhắm hai mắt, cầm lấy linh kiện trong tay tháo lắp, lắp tháo, như đang chơi với một khối rubik.
Lần đầu tiên Nguyên Tích thoát khỏi mạng, La Tiểu Lâu vẫn chưa ngủ. Nhìn hai mắt cậu một cách kinh ngạc, Nguyên Tích lười biếng dựa vào đầu giường, chờ đợi – dù sao cũng không thể ôm lấy La Tiểu Lâu khi cậu còn thức được.
Nhưng chờ đến mãi đến khi y và La Tiểu Lâu đều bắt đầu ngủ gà ngủ gật, La Tiểu Lâu vẫn không có vẻ gì là muốn đi ngủ, sắc mặt của Nguyên Tích bắt đầu trở nên khó coi.
Y vỗ vỗ La Tiểu Lâu một chút, La Tiểu Lâu giật mình mở mắt ra, nhìn thấy Nguyên Tích còn đang tựa vào đầu giường. “Làm gì vậy?” Hỗn đản, cậu định khi nào mới đi ngủ, tôi sắp chịu hết nổi rồi!
Nguyên Tích nghiêm mặt, hừ một tiếng, không nói gì, nhưng lại đem đầu tựa lên vai La Tiểu Lâu, tay thì đặt trên lưng cậu – bởi vì Nguyên Tích rất hay làm thế ở nhà bếp, cho nên La Tiểu Lâu cũng không trách, còn xem động tác này như là mở đầu của việc Nguyên Tích chuẩn bị chướng.
“Cậu mở đèn, tôi ngủ không được.” Nguyên Tích rầu rĩ nói.
Quả nhiên lại bắt đầu viện cớ. La Tiểu Lâu nói thầm, nhìn nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm, nếu còn tiếp tục như vậy, ngày mai cậu sẽ không thể nào thức dậy nổi.
“Vậy ngủ thôi.” La Tiểu Lâu đặt mô hình sang một bên, tắt đèn, đắp chăn nằm xuống.
Bởi vì vừa rồi Nguyên Tích vẫn ôm eo cậu, nằm xuống rồi vẫn không buông ra, lần này căn bản không cần La Tiểu Lâu lại “chủ động nhào qua.”
La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, chuẩn bị thừa lúc Nguyên Tích còn đang tỉnh cùng y tạo ra một khoảng cách, chứng tỏ mình không có cố ý quấn lấy y mà ngủ.
Nhưng Nguyên Tích đang đi vào giấc ngủ một chút ý định buông tay cũng không có, La Tiểu Lau loay hoay một lúc sau, Nguyên Tích sắc mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn cậu, hổn hển quát: “Rốt cuộc là cậu đang muốn làm gì?! Cậu cứ nhích tới nhích lui như vậy, cậu cố tình đó hả?”
La Tiểu Lâu cũng đỏ mặt, mẹ ơi, dựa vào gần như vậy, cậu đương nhiên rõ ràng cảm nhận được Nguyên Tích bắt đầu có phản ứng, hiện tại hai người đều đang trong giai đoạn tinh lực dồi dào, lại không phải là loại người hay tìm đến người khác để giải quyết nhu cầu, cho nên ở trên giường có phản ứng cũng không phải là một việc kì quái.
La Tiểu Lâu có tâm lý của người lớn tuổi, đối với việc này ngoại trừ xấu hổ thì cũng xem như trấn tĩnh. Nguyên Tích thì lại như là con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân lông xù lên. Y không những không đi giải quyết cái kia – ngược lại thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu. Thật ra, Nguyên Tích cũng chưa bao giờ thể nghiệm tình huống xấu hổ này – ở trước mặt nô lệ của mình lại cương linh tinh – cho nên hiện tại y không biết nên làm thế nào cho phải.
Giẫy dụa một hồi, áo ngủ của hai người đều bị hở ra, cũng như những người có thể năng không tốt khác, cơ thể của La Tiểu Lâu có chút gầy yếu tái nhợt, nhưng hiện tại trong mắt Nguyên Tích lại có vẻ hấp dẫn không nói nên lời, đúng vậy, thân thể của La Tiểu Lâu, cũng như bản thân cậu, đều đang cố gắng dụ dỗ y.
La Tiểu Lâu cũng ngơ ngác nằm bên dưới nhìn lên Nguyên Tích đang đặt người trên người cậu, Nguyên Tích đang xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, tuy vậy vẫn mang một vẻ đẹp khiến người khác phải lóa mắt, La Tiểu Lâu mất tự nhiên xoay người….xong đời, cậu không thể lúc nào cũng đem Nguyên Tích xem như phụ nữ – “Bằng không tôi giúp anh?”
!!!!
Lời nói vừa ra khỏi miệng La Tiểu Lâu, cả hai đều cứng đờ.
Nội tâm La Tiểu Lâu cuộn trào, ch.ết tiệt, khi không tưởng tượng Nguyên Tích là nữ nhân bản thân lại tự dưng xúc động, trời ạ, nhất định là do làm ma pháp sư[1] quá lâu – đời trước đến đời này, cậu đã đạt đến cấp đại ma pháp sư.
Nguyên Tích mở to mắt nhìn La Tiểu Lâu trong chốc lát, bỗng nhiên thanh âm khàn khàn thiếu kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”
Nhanh, nhanh lên?!
Tên Nguyên Tích khó chịu này cư nhiên đồng ý, trời ơi – La Tiểu Lâu không thể không biết xấu hổ nói tự mình giải quyết đi, tôi không muốn làm loại chuyện này.
Lại nói, đàn ông con trai với nhau, thỉnh thoảng giúp nhau giải quyết vấn đề với súng lục này nọ cũng xem như là biểu hiện hòa hảo…La Tiểu Lâu có ý nghĩ phá cách, bàn tay run rẩy đưa vào quần Nguyên Tích.
Ngón tay tiếp xúc với thứ gì đó bên trong quần, La Tiểu Lâu quay đầu, La Tiểu Lâu ôm quyết tâm của một kẻ không còn gì để mất[2], ngón tay bắt đầu cử động – làm một ma pháp sư cao cấp, cậu cũng có chút kinh nghiệm.
Nguyên Tích mặt đỏ bừng, hô hấp càng ngày càng nặng, lại luôn nhìn chằm chằm vào mặt La Tiểu Lâu.
Được rồi, nếu người trước mặt không phải là Nguyên Tích thì loại chuyện phóng đãng này rất là mỹ diệu, Nguyên Tích dần dần ngạnh lên, ngũ quang vì khoái cảm mà trở nên vặn vẹo, cuối cùng khi La Tiểu Lâu tăng nhanh động tác trên tay, y cũng đạt đến cao trào.
Giữa đêm khuya, theo tiếng thở dốc của Nguyên Tích, nhiệt độ của phòng ngủ chính cũng lên cao.
Nguyên Tích chậm rãi bình tĩnh lại, sắc đỏ trên mặt còn chưa lui, y vẫn nằm bên trên La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu quần áo hỗn độn, hai điểm hồng nhạt trên bờ ngực trắng nõn nằm ngay trong tầm tay y, Nguyên Tích híp mắt, bỗng nhiên nói: “Như vậy thật không công bằng, tôi cũng giúp cậu.”
Công bằng? Ê, ai muốn đòi công bằng! Tôi hoàn toàn không ngại phục vụ miễn phí!!
“Không — không cần….A!” La Tiểu Lâu nhỏ giọng kêu lên, dù là ai, một khi chỗ yếu của mình rơi vào tay người khác, cũng không thể bình tĩnh được.
“Như vậy sao được! Dù sao cậu đã giúp tôi, hơn nữa cậu cũng có phản ứng.” Nguyên Tích tiến đến sát bên La Tiểu Lâu, kiên trì nói.
“Ha, a…anh!” La Tiểu Lâu vẻ mặt đau khổ, thân thể như rút lại, một khi dục vọng bị người khác nắm giữ, quả thật là rất kích thích.
“Lại nói, sao ngươi lại rành chuyện này như vậy?” Nguyên Tích bỗng nhiên nheo mắt, nguy hiểm hỏi, “Thường xuyên giúp người khác làm?”
La Tiểu Lâu cố gắng tập trung, vô cùng gian nan đáp, “Đương nhiên…A hỗn đản! Đừng dùng sức…Đương nhiên không có….”
Nguyên Tích nhận được đáp án vừa lòng, ngón tay lại trở nên nhẹ nhàng, cuối cùng khi La Tiểu Lâu hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, y cúi đầu, hôn lên môi La Tiểu Lâu một chút.
Buổi tối, hai người vẫn cùng nhau ngủ…
Buổi sáng, trong phòng ngủ chính lại diễn ra màn đồng hồ báo thức kêu sớm như mọi bữa.
La Tiểu Lâu âm thầm rít gào, miệt mài quá sức thật sự không được a!
Nguyên Tích còn chưa thức dậy, La Tiểu Lâu đã chuẩn bị bữa sáng, vội vàng ra khỏi cửa.
Gặp Athes ở trạm xe bus, Athes đến còn sớm hơn La Tiểu Lâu, bởi vì trong đầu luôn nghĩ đến việc sắp có được một cỗ cơ giáp riêng mình, anh hưng phấn quá mà cả đêm không thể ngủ ngon.
“Hắc, cậu nói xem, tôi nên mua loại giống Nguyên Tích, hay là loại giống như của La Thiếu Thiên?” Lên xe bus, Athes hỏi.
“Không cần phải giống bọn họ, chỉ cần chọn cái thích hợp nhất với cậu là được.” La Tiểu Lâu nói, cậu mỉm cười nhìn Athes đứng ngồi không yên bên cạnh mình, an ủi: “Yên tâm, nếu là hội chợ đấu giá, nhất định có không ít cơ giáp, sẽ có cái thích hợp với cậu.”
La Tiểu Lâu tr.a cứu, cơ giáp hiện tại phẩn lớn là cơ giáp hình người và cơ giáp hình thú. Cơ giáp hình thú tốc độ nhanh, xung lượng lớn, công kích mạnh cơ giáp hình người thì linh hoạt, lực công kích cũng không nhỏ, cả hai loại đều có ưu điểm và nhược điểm riêng. Nhưng trong chiến đấu, cơ giáp hình người có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, cho nên lựa chọn cơ giáp hình người vẫn chiếm đa số.
Cơ giáp của ba người Nguyên Tích, La Thiếu Thiên, Lăng Tự đều là cơ giáp hình người, chẳng qua là khác loại. Hơn nữa, sau khi chọn được cơ giáp phù hợp với mình còn có thể tiến hành cải tiến, sau khi cải tiến, tốc độ của cơ giáp sẽ nhanh hơn, vũ lực cũng mạnh hơn.
Đương nhiên, cơ giáp tốt không phải muốn là gặp được, còn phải có cái duyên, cơ giáp chế tạo sư tốt cũng là như thế. Đối với một số cải tiến quy mô lớn, nếu không phải là cơ giáp chế tạo sư có bản lĩnh, cơ giáp chiến sĩ cũng sẽ không tùy tiện thực hiện.
Hội chợ đấu giá mà hai người muốn đến chính là Thiên Đông, nơi mà lần trước La Tiểu Lâu đến mua vật liệu, tổ chức. Hai người đều vì những lý do riêng mà thức dậy từ sớm, cho nên có thể nói là những người đầu tiên đến Thiên Đông.
Hội đấu giá còn chưa bắt đầu, những gian hàng nhỏ bên ngoài hội chợ đã khai trương. Athes liền cùng La Tiểu Lâu đi khắp nơi tìm kiếm những vật liệu mà cậu cần.
Các cửa hàng nhỏ có rất nhiều tài liệu và linh kiện cơ giáp, giá cả cũng tương đối thấp hơn bên ngoài một chút, La Tiểu Lâu lấy danh sách ra, mua được không ít những vật liệu cần thiết.
Cậu chưa từng làm hộp năng lượng dùng cho cơ giáp, tỷ lệ thất bại sẽ tương đối lớn, cho nên cậu phải mua nhiều một chút. Hộp năng lượng thoạt nhìn thì nhỏ, nhưng vật liệu cần để chế tạo nó cũng không ít, sau khi mua hơn mười loại, La Tiểu Lâu đã dùng hết gần cả chục ngàn liên bang, nhìn tiểu kim khố càng lúc càng teo tóp, cậu không khỏi đau lòng.
Cuối cùng, trước lúc hội đấu giá bắt đầu, La Tiểu Lâu và Athes đã tìm được Cao chủ quản với sự giúp đỡ của người đẹp Lị Lị, Cao chủ quản là một người bận rộn, người bình thường đương nhiên không thể dễ dàng gì gặp được ông, cũng may có Điền Lực giới thiệu, cho nên Cao chủ quản mới tự mình tiếp đãi hai người.
“A? Tiểu huynh đệ lại tới nữa? Cần gì sao?” Cao chủ quản cười tủm tỉm hỏi han, tuy rằng La Tiểu Lâu không thể được xem là một khách hàng lớn có tiền, nhưng thái độ làm người sảng khoái, hơn nữa lại còn là sinh viên chế tạo cơ giáp trong một học viện danh giá, trong lòng Cao chủ quản cũng có tính toán riêng, cho nên tương đối khách khí.
La Tiểu Lâu có chút ngượng ngùng, cầm danh sách đưa qua: “Cao chủ quản có khỏe không? Tôi cùng đi với Athes đến đây để cậu ấy mua cơ giáp, thuận tiện chính mình cũng mua chút vật liệu. Vừa rồi tôi tự tìm cũng gần đủ, nhưng trong đó có ba loại tìm ở đâu cũng không thấy, không biết chỗ ngài có hay không?”
La Tiểu Lâu biết, mấy cửa hàng nhỏ không có cũng không có nghĩa là Cao chủ quản không có, có vài món hàng hóa cao cấp không thể tìm ở bên ngoài.
Cao chủ quản trầm tư nhìn danh sách trên tay, hồng tiếu thạch, nặc thảo, kim hà tinh, tất cả đều là vật liệu cao cấp, chỉ những đại sư chế tạo linh kiện cơ giáp bậc bốn mới đặc biệt tìm đến ông để hỏi mua những thứ này.
Nhất là kim hà tinh, hiện tại tất cả kim hà tinh phát hiện được đều ở Kim Hà, nhưng khu vực Kim Hà vô cùng nguy hiểm, vật liệu này cũng vì thế mà trở nên trân quý.
La Tiểu Lâu mua mấy thứ này làm gì?
Vài ngày trước, La Tiểu Lâu đến chỗ ông mua “rác rưởi”, Cao chủ quản liền cảm thấy người thanh niên này thật tinh mắt, hiện giờ, đánh giá của ông đối với La Tiểu Lâu lại tăng thêm một bậc.
Người thanh niên tuấn mỹ dễ mến này, về sau nhất định không đơn giản.
“Có không?” Thấy Cao chủ quản trầm ngâm không nói, trong lòng La Tiểu Lâu bắt đầu bất an, sinh nhật của Nguyên Tích cũng sắp đến, nếu không thể mua được vật liệu ở chỗ này, kế hoạch của cậu đại khái liền bị ngâm nước.
Cao chủ quản lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Có thì có, nhưng mà hơi đắt.”
La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: “Vẫn như trước, tôi có khả năng mua bao nhiêu sẽ mua bấy nhiêu, ngài cho tôi xem giá trước.”
Cao chủ quản tùy tay mở bản điện tử, điểm vài cái, đưa đến trước mặt La Tiểu Lâu: “Đây là giá tôi đưa cho cậu.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, tay của La Tiểu Lâu vẫn muốn run rẩy. Mẹ ơi, 125! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì! Kì thật là ngươi âm mưu muốn dùng hết tiểu kim khố của ta có phải không!
Ba loại vật liệu này, mỗi loại cần mua ít nhất năm trăm gram, mà ba lần năm trăm gram có giá là —- một trăm ngàn đồng liên bang.
La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, cố gắng không nhìn số dư tài khoản của mình, nhìn Cao chủ quản thống khổ nói: “Vậy, tôi lấy mỗi loại năm trăm gram.”
Cao chủ quản cười híp mắt, người có thể bỏ tiền tài cùng sức lực cho nghiên cứu của mình, sau này mới có cơ hột trở thành người ở trên cao, không uổng công ông ra giá thấp nhất.
“Vậy tôi sẽ cho người đem đến đây, ngoài ra, cậu xem như là khách hàng thường xuyên ở chỗ chúng tôi, tôi tặng cho cậu một thẻ ưu đãi, sau này dùng nó mua hàng hóa ở cửa hàng sẽ được chiết khấu.”
Hai mắt La Tiểu Lâu sáng lên, hôm nay tới đây quả là rất đáng giá!
Thẻ giảm giá, hợp thành con số cũng rất có giá trị thực tế, sau này cậu khẳng định sẽ còn đến nơi này mua không ít vật liệu, dùng chiếc thẻ này ở một vài cửa hàng để mua vật liệu sẽ tiết kiệm được không ít.
La Tiểu Lâu vô cùng biết ơn Cao chủ quản. Cao chủ quản cười tủm tỉm nhìn La Tiểu Lâu đang vô cùng vui sướng, nói thêm: “Không cần khách khí, còn nữa, nếu La tiểu đệ có thành phẩm gì, có thể đưa đến đây xem thử, chỗ tôi có thể giúp cậu bán, đương nhiên, sẽ thu một khoản phí dụng nhất định.”
Lời của Cao chủ quản khiến La Tiểu Lâu càng thêm kinh hỉ, điều này có nghĩ là cậu sẽ có thêm một nguồn thu nhập kinh tế. Đương nhiên, bây giờ cậu chưa có thành phẩm gì có thể đem bán, nhưng không có nghĩ là sau này sẽ không có.
Cao chủ quản có tâm, La Tiểu Lâu lại có ý, hai người nói chuyện thật vui vẻ.
Đúng lúc này, Lị Lị mỉm cười đi đến, nói với Cao chủ quản: “Cao chủ quản, hội đấu giá sắp bắt đầu.”
Cao chủ quản cười ha hả: “Xem tôi này, vui vẻ quá mà quên cả thời gian, cũng không thể khiến Athes lỡ việc, đi, chúng ta cùng đi sang bên đó.”
[1] Trong giới ACG (anime, comic, game) Nhật Bản, có một truyền thuyết gọi là “Ma Pháp Sư”: “Nếu một người đàn ông đến 25 tuổi mà vẫn còn trong trắng thì là ma pháp. Nếu đến 30 tuổi mà vẫn còn là xử nam thì có thể chuyển thành ma pháp sư.” (Xuất phát từ truyện tranh châm biếm Otaku no Musume-san, quyển I trang 18). Cả đời làm ma pháp sư có nghĩa là cả đời đều là xử nam, không có bạn gái.
[2] Phá bình phá suất: bình vỡ thì có làm gì cũng không hàn gắn lại được. Trong trường hợp này nghĩa là tình thế của La Tiểu Lâu đã tệ, có làm gì cũng không khá hơn được, cho nên hiện tại muốn làm gì cứ làm không cần suy nghĩ.