Chương 18: Trắc trở sống lại
Một giờ sau, Ngô Cảnh An di đế giày dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tưởng Lộ, tụ tập bạn bè cũng được.
Tưởng Lộ nhìn thấy anh, ánh mắt mờ ám cười lưu manh, “Ăn mặc như vậy, muốn quyến rũ ai?”
Ngô Cảnh An đặt mông ngồi trên cái gối in ảnh hắn và honey nhà hắn hôn môi đặt trên sô pha, khiến Tưởng Lộ tru tréo cả lên.
Ngô Cảnh An rút cái gối dưới mông ném vào mặt hắn, “Đây này, ai hiếm lạ thứ ghê tởm này của cậu. Tiểu Thuần kia còn chưa ép khô được cậu sao?”
Tưởng Lộ ôm gối cười đặc biệt đáng khinh, “Cậu nói phương diện nào?”
Ngô Cảnh An vừa thấy biểu tình của hắn đã muốn đi lên tát cho hai cái, “Cậu có thể bình thường chút không? Đem túi áo của cậu che chắn cho kỹ, đừng để đến mức bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền.”
Tưởng Lộ nhướng mày, cười cười không hề gì, “Tôi vui vẻ.”
Ngàn vàng khó mua được vui vẻ, Ngô Cảnh An dù hận sắt không thành thép, cũng không có cách nào.(Hận sắt không thành thép: ý là “mong muốn nghiêm khắc với người khác để người đó tốt hơn” hoặc ý chỉ về sự gấp gáp trong hành động.)
Đến giờ cơm, hai người đến quán rượu gần đó.
Còn chưa vào cửa, di động Ngô Cảnh An lại vang lên.
Tim đột nhiên đập “thình thịch” một cái, lấy điện thoại ra, quả nhiên là người nọ.
Trên màn hình hiện ba chữ “Con nhà giàu”, anh tần ngần một lát mới tiếp.
“Tôi đang đứng trước cổng, cậu nhanh lên.” Giọng nói lười biếng vang lên khiến cho người ta bốc hỏa.
“Cậu gọi nhầm số à?” Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nếu không phải mặt trời rất chói mắt, bức tranh này hẳn là hoàn mỹ.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi là Ngô Cảnh An, cậu tìm ai?”
“Tìm em gái cậu!”
“Em gái tôi còn đang trong bụng mẹ, muốn tìm, có chút khó.”
“Ngô Cảnh An.” Ngữ điệu bình thường lại ẩn chứa khí phách làm người ta dựng đứng lông tơ.
“Không nhiều lời vô nghĩa với cậu, có hẹn với bạn, hôm khác đi!”
“Cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Rất khó hiểu sao?
“Đừng bướng bỉnh!”
Ngô Cảnh An giận dữ, “Cậu có ý gì? Không đi là phạm pháp? Cậu là lãnh đạo của tôi hay là cha tôi? Tôi nói đã có hẹn với bạn, cậu đột nhiên gọi điện đến, tôi lại phải thất hẹn đi gặp cậu? Hứa Huy, cậu cũng quá coi trọng bản thân rồi. Nói thật, quan hệ giữa hai ta có bắn đại bác cũng không tới, tôi cũng chẳng có gì cần phải nịnh bợ cậu, tính tình tôi là như vậy, không thích thì đừng nhìn. Tôi là kẻ không có tiền không có bản lĩnh, nhưng cũng không có ý định làm con chó của cậu, nếu cậu thấy không vừa ý, vậy chuyện em trai tôi cũng có thể đi nói người ta bắt hắn vào lại cục cảnh sát, tôi cũng chẳng nói hai lời, kỳ thật, liên quan đếch gì đến tôi! Tùy cậu!”
Nói xong, không chờ người đầu kia kịp phản ứng, ngón tay đã ngắt cuộc gọi.
Tưởng Lộ bên cạnh kinh ngạc, “Hiếm thấy cậu phát giận lớn như thế?”
Nói hết lời, giận cũng hết một nửa, Ngô Cảnh An cười khổ nhìn hắn, “Tôi phát giận?”
Tưởng Lộ liếc anh, liền đi vào quán rượu.
Gọi hai món, đang định gọi rượu, Ngô Cảnh An khoát tay, “Thôi, ăn cơm đi, uống nhiều hại thân.”
Tưởng Lộ không có ý kiến, hai người lấy trà thay rượu, nói việc nhà.
Tưởng Lộ nói: cậu ấy ngoại trừ tiêu tốn một chút, cũng không có khuyết điểm gì.
Ngô Cảnh An nói: cậu thật lòng à?
Tưởng Lộ nói: tôi không biết, cảm thấy rất giống mối tình đầu của tôi.
Mối tình đầu, cái từ tốt đẹp này, khổ đau trong ngọt ngào, nói không rõ hương vị.Ngô Cảnh An than nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Chuyện tình cảm, ai có thể giúp ai?
Ăn cơm, mua chút hoa quả tươi mới, Ngô Cảnh An lại đi nhà chú Câm một chuyến.
Anh thích bầu không khí nhà bọn họ, có tình thân, có tình yêu, có chút ôn nhu không xóa được.
Chú Câm lấy tay ra hiệu: tối thứ ba đến nhà chú ăn cơm.
Có chuyện gì không?
Chú Câm nhìn căn phòng chú Trương đang ngủ, “Thằng bé lầu ba cháu còn nhớ rõ không, đã ở đây vài năm, người cũng thành thực, buổi tối mấy tháng trước chú thấy nó cùng một người cãi nhau.”
Ngô Cảnh An buồn bực, “Chú rốt cuộc muốn nói gì?”
Chú Câm vỗ vỗ mu bàn tay anh, “Nó cãi nhau với một người đàn ông, khi đó chú đi ngang qua nghe thấy vài câu, giống như, giữa bọn họ là loại quan hệ này, đại khái là vì chia tay nên cãi nhau.”
Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn trần nhà, như muốn dùng mắt chọt ra cái lỗ trên sàn gác, qua lầu hai trực tiếp xuyên tới lầu ba.”
“Cho nên?” Kỳ thật, anh đã đoán được chuyện sau đó.
“Chú quan sát mấy tháng, con người thằng bé kia cũng không tồi, mấy ngày trước còn giúp chú khiêng gạo và mì, mời nó ăn cơm, nói thế nào nó cũng không chịu. Chú thấy người ta bộ dạng cũng không tồi, nghĩ, giới thiệu hai đứa một chút?”
Vẻ mặt Ngô Cảnh An bất đắc dĩ, “Người ta là cong hay là thẳng chú chắc chắn sao?”
Chú Câm cười cười, “Nói thật với cháu, chú từng nói với nó, chú có một đứa em, thường tới nhà chú ăn cơm, cháu cũng đã gặp qua, nếu không lần sau nó đến dùng cơm, chú giới thiệu hai người quen biết?”
Ngô Cảnh An cười khổ, “Người ta nói sao?”
“Nói gì đâu! Chú thấy nó đỏ mặt lên tận tai liền hiểu được, nó gật đầu bảo được, sẽ chờ.” Nói xong lại nhìn về hướng buồng trong, “Chú Trương của cháu không cho chú làm mấy việc này, nói cháu không thích. Chỉ là Tiểu An này, cháu xem cháu đã sắp ba mươi, cũng không có đối tượng yêu đương tử tế. Chú cũng chỉ muốn giúp cháu, dù sao thằng bé đó cũng tốt, cháu đã gặp qua, nếu thật thành, về sau cháu cũng bớt chạy tới chạy lui, có thể trực tiếp xuống lầu ăn cơm. Chú với chú Trương may mắn, tìm được đúng người, cũng hy vọng, cháu có thể có may mắn này, tìm được đúng người, cả đời sống thật tốt.”
Từ nhà chú Câm đi ra, Ngô Cảnh An còn mãi vương vấn câu nói kia.
Tìm đúng người, qua cả đời.
Nhiều năm như vậy, anh làm sao không muốn tìm người này, đáng tiếc, mệnh không tốt lắm, cho đến bây giờ đều là kém một chút.
Đàn ông cùng đàn ông sống cả đời, nếu không phải trước mặt có sẵn ví dụ, anh còn cho là thần thoại vui đùa mà thôi.
Buổi tối trở lại xưởng đi làm, kỳ quái là Lâm Giai Giai sau khi điểm danh lại không thấy đâu, Ngô Cảnh An không biết là đi đâu, cũng không dám đi vệ sinh lung tung, đành chạy tới WC, còn bị Đại Cương ngồi xổm trong nhà vệ sinh chế nhạo, từ bao giờ biến nhã nhặn, đi tiểu thôi còn chạy đến đây, chỗ ngồi thả nước đâu có thiếu.Ngô Cảnh An cười cười không nói tiếp, thành thành thật thật đi tiểu xong trở về phòng trực ban, mặc áo bành tô dựa cửa sổ híp mắt chờ tan tầm.
Lâm Giai Giai trở về một lát chỉ lúc làm việc, làm xong lại biến mất không thấy.
Anh vờ như không phát hiện, nhắm mắt lại ngủ ngon không quan tâm.
Ai cũng có cách sống của riêng mình, ai mà quản được nhân sinh của người khác, dù là Lâm Giai Giai hay con nhà giàu, đều không có nửa đồng quan hệ với Ngô Cảnh An này.
Nên làm gì thì làm đi!
Tan việc Ngô Cảnh An đi quán cơm mua đồ ăn sớm một chút, ăn no rồi trở về ngủ bù, ngủ thẳng đến hai giờ chiều, có người cùng phòng trở về đánh thức anh, “Tối hôm qua cậu đi đánh dã thực đấy à, ngủ đến bây giờ?”
(đánh dã thực: ý ở đây là làm chuyện XXX ở ngoài “thiên nhiên”)
Ngô Cảnh An duỗi duỗi người, “Muốn đánh dã thực cũng phải có người để tôi đánh đã!”
“Nha, vừa đến mùa xuân, tên nhóc cậu cũng tư xuân, có muốn anh giới thiệu cho cậu vài người không?”
(tư xuân: tư: nghĩ ngợi, tương tư, xuân: mùa xuân, đại khái là mùa xuân phát tình =)))
Ngô Cảnh An không hình tượng mà ngáp một cái, “Được thôi, càng nhiều càng tốt.”
Người nọ cầm đồ đi ra cửa còn cười anh, “Nhìn cơ thể nho nhỏ kia của cậu, có được không?”
Đứng lên chạy ra ngoài quặng mỏ ăn bát canh thịt bò, xem như giải quyết cái bụng, về ký túc xá lại gặp một bàn ba thiếu một, đánh mấy ván. Hôm nay vận may quá kém, thua vài chục.
Buổi tối lại làm ca đêm, anh không dám uống nhiều, lúc ăn cơm còn cùng bà chủ quán oán giận đồ ăn rất nhạt, muối cũng không phải bạch phiến, sao phải dè sẻn vậy?
Tối hôm nay cũng không thanh nhàn, đèn phân xưởng sáng nguyên một đêm, hai chân thon dài cường tráng của anh cũng chạy đến nhũn ra.
Tan việc ngay cả sức lực đi ăn cơm cũng không có, về ký túc xá gối đầu liền ngủ, ngủ gần một ngày, cuối cùng bị sâu đói bụng đánh thức.
Buổi tối ngồi ở căn lều nhỏ bẩn bẩn ăn bát mì lèo tèo vài sợi thêm hai cái bánh nướng của bà chủ quán, Ngô Cảnh An cảm thán, ngày trôi qua thật nhàm chán.
Ngày ngày làm việc, rốt cuộc vì cái gì, cái gì cũng không có.
Chuyện chú Câm giới thiệu lại nhảy ra trong đầu, đã sắp ba mươi, cả người thỉnh thoảng gửi cho một tin nhắn nhắc nhở trời lạnh mặc thêm quần áo, đúng giờ nhớ ăn cơm cũng không có.
Anh nghĩ đến Khổng Tân ngày ngày về nhà có vợ thơm ngào ngạt để ôm ôm gặm gặm, có ổ chăn ấm áp mà ngủ, thỉnh thoảng đêm khuya có tri kỷ trò chuyện, tư vị kia…
Anh không có cơ hội nếm trải.
Khó khăn chờ tới cuối tuần, trong xưởng lại truyền ra chút đồn đại.
Hứa Huy cả tuần đều không xuất hiện, việc này lại được bảy cô tám dì ưa buôn dưa trong xưởng biên diễn thành cả câu chuyện.Hứa thiếu tám phần là có niềm vui mới, cũng đúng, điều kiện người ta như thế, sao có thể thật lòng với Giai Giai.
Xem ra Lâm Giai Giai đắc ý không được bao lâu, nhìn cô ta bình thường đi đường hếch mũi lên trời, hừ, để xem cô ta còn ngạo mạn được không.
Ngô Cảnh An buồn bực, xét quan hệ nói thế nào Lâm Giai Giai cùng mấy chị mấy dì trong nhóm đều làm cùng nhau, so với con nhà giàu nên gần gũi hơn mới đúng, huống hồ Lâm Giai Giai với mấy người đều là phụ nữ, sao có thể thiên vị Hứa Huy như vậy?
Tên kia có mới nới cũ là bình thường, mà người phụ nữ bị vứt bỏ lại xứng đáng bị bàn tán sao?
Ngô Cảnh An không nghĩ ra cũng lười suy nghĩ, dù sao Lâm Giai Giai cũng không phải thiếu nữ ngây thơ gì, chút đồn đại đó không thể làm gì cô ta.
Khó khăn chờ đến cuối tuần, Ngô Cảnh An về đến nhà tùy tiện giải quyết cơm trưa xong, anh sửa soạn một phen liền xuất phát.
Trước đó anh tới siêu thị lớn nhất thành phố dạo một vòng, muốn mua chút hoa quả gì đó tới cho chú Câm bọn họ.
Nhắc tới hoa quả Ngô Cảnh An liền có xúc động muốn chửi mẹ nó, lương công nhân vài năm không tăng, giá hàng lại tăng cao đến mức khiến người ta muốn nhảy lầu tập thể.
Một quả táo mất vài ba tệ, một quả cam ba bốn tệ, mười tệ mua dâu tây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khiến cho anh khóc thét.
Thực ra, anh thích nhất là sầu riêng.
Cái mùi vị kia, thật miễn bàn.
Mỗi lần đến siêu thị, anh đều đến quầy sầu riêng xem một lát, xem xét xem xét mấy trái to tướng bên dưới, lại nhìn bảng giá 18.5 cao ngất ngưởng phía trên, hận đến cắn răng.
Một trái sầu riêng ít nhất cũng phải hai tờ ông Mao, anh thực lòng ăn không nổi.
(ông Mao: Mao Trạch Đông, ý chỉ tờ một trăm tệ)
Lúc này có hai phụ nữ trung niên cũng đang ở quầy sầu riêng, nhìn cái bảng giá 18.5 chói mắt kia, chậc lưỡi.
Một người nói, kỳ thật tôi không thích thứ này, chủ yếu là nhà tôi một lớn một nhỏ đều thích ăn, nhao nhao mấy lần bảo tôi mua, nhưng thế này, cũng quá đắt. Nếu mua mấy cái đã lột sẵn kia, lại càng không có lời.
Một người khác nói, nếu không, hai chúng ta mua một quả đi.
Người nọ nói, thế cũng phải mất hơn trăm rồi.
Ngô Cảnh An nghe thế rất vui, nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, thoáng đè cảm xúc trong lòng, sắc mặt hòa ái đến nói với hai người kia thể hiện ý tứ của mình.
Ba người cùng mua, mỗi người mất mấy chục, lại có lợi.
Ngô Cảnh An đứng bên cạnh thu ngân vui rạo rực mà nhìn nhân viên lột ra từng múi vàng mềm nhũn, cười đến ngu ngốc.
Trên vai đột nhiên bị người chọt chọt hai cái, anh gạt bàn tay kia ra.
Lại chọt thêm hai cái, anh lại gạt ra, “Đừng làm phiền!”Ai biết ngón tay kia bám riết không tha, vẫn chọt tiếp.
Ngô Cảnh An buồn bực quay đầu, hai mắt đảo một cái, không hề được báo trước đối diện cặp mắt ngạo mạn của tên con nhà giàu kia.