Chương 58: Thực xin lỗi
Chú Câm nhận ra anh có tâm sự, vỗ vỗ mu bàn tay anh, cười nói, tha thứ hay không là do bản thân có hay không còn tình cảm.
Nếu trong lòng còn yêu, không dứt bỏ được tình cảm, như vậy, chú sẽ cho người kia một cơ hội. Nếu người kia còn yêu chú, thì sẽ có kết cục mỹ mãn.
Quan trọng nhất, là trái tim mình. Dù có muốn đánh lừa nó thế nào, cuối cùng đều sẽ thất bại.
Ngô Cảnh An bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đúng vậy, trái tim chính mình, khó qua nhất hẳn là cửa này. Nhưng… nếu đó là một kẻ không đáng yêu thì sao?
Chú Câm nhìn chằm chằm anh một chút.
Vậy cũng cho hắn một cơ hội.
Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn chú.
Chú Câm nói, nếu con không quản được trái tim mình, mà hắn lại không đáng cho con yêu, vậy không cần né tránh, cho trái tim con, cho hắn, một cơ hội. Cho con một cơ hội nhìn rõ hắn, để cho sự kém cỏi của hắn có cơ hội tổn thương con, cho con cơ hội triệt để mất hi vọng với hắn. Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng cũng là biện pháp trực tiếp nhất, chỉ có khi trái tim triệt để ch.ết đi mới có khả năng một lần nữa đứng lên, một lần nữa yêu thương người khác.
Ngô Cảnh An thật kinh ngạc chú Câm luôn luôn dịu ngoan khiêm tốn lại sẽ cho ra một đáp án thế này.
Chú Câm bị anh nhìn cảm thấy không được tự nhiên, ngại ngùng mà nở nụ cười, phim truyền hình đều diễn như thế mà, sao vậy, như thế không tốt sao?
Ngô Cảnh An câm nín rời khỏi nhà chú Câm.
Buổi tối Ngô Cảnh An nhận được điện thoại của quản lý.
“Tên nhóc cậu cũng quá không coi ai ra gì, tốt xấu gì tôi cũng là quản lý của cậu bốn năm, muốn từ chức lại không hề đề cập trước với tôi một tiếng, cậu như thế này gọi là vượt cấp có biết không? Tôi nói cậu này, tìm được việc khác hay sao lại vội từ chức như vậy? Chuyện này trước tiên tôi cho cậu thu hồi lại, cậu suy nghĩ lại một chút, cho cậu cơ hội suy nghĩ thật rõ ràng lần cuối, công việc này dù không quá tốt, nó cũng là cái bát sắt, chống đỡ được không đói ch.ết. Cậu nghĩ xong thì nói với tôi, nếu thật sự có việc tốt hơn tôi cũng không ngăn cản cậu, sau ngày mai tôi sẽ đưa đơn của cậu lên cấp trên, còn nếu cậu với bên kia không thành, tối ngày mai liền cút về đi làm cho tôi, có nghe hay không!”
Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An lại một mình trong phòng buồn bực.
Công việc này, rốt cuộc có nên từ hay không đây?
Tựa như quản lý nói, bát sắt, chống đỡ không đói ch.ết được, lại nói, đầu năm nay loại người không bằng cấp không kỹ thuật như anh quả thật khó tìm công việc.
Việc buôn bán, dù lớn nhỏ gì cũng đều có phiêu lưu, trải qua chuyện của Tưởng Lộ anh hiện tại tiền đầu tư giai đoạn trước cũng không lấy lại được, ý tưởng này thời gian tới cũng không thể thực hiện được.
Chẳng lẽ, lại quay trở về đi làm.
Chỗ kia cũng tựa như là lao ngục, anh thật sự không có gì lưu luyến. Nhưng dù sao cũng không thể cứ chơi bời lêu lổng, miệng ăn núi lở.Aiz, kiên trì đi làm một thời gian nữa đi!
Chờ tương lai, tương lai…
Trông cậy vào loại công việc này chờ đến tương lai, phỏng chừng tóc cũng bạc trắng.
Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng sầu.
Muốn đi thì đi, tối thiểu ở đó còn một đám anh em tốt với anh, dù sao cũng qua cả.
Một đêm này, Hứa Huy không đến làm phiền anh.
Buổi chiều ngày hôm sau Ngô Cảnh An lại đi con đường quen thuộc trở về đơn vị.
Khi điểm danh ca đêm khó tránh khỏi bị đám anh em chế nhạo, Ngô Cảnh An thống hận bản thân thiện lương, sao lại có thể đem đám người này tô điểm thành tốt đẹp được chứ?
Thẳng đến khi vào phân xưởng Ngô Cảnh An mới biết Lâm Giai Giai đã được điều đến xưởng bộ, người hợp tác mới với anh là Tiểu Lý vừa mới nghỉ sinh xong.
Bà mẹ trẻ tuổi này cũng là người quen từ trước tới nay, hơn nửa đêm cùng ông chú độc thân Ngô Cảnh An tán gẫu đến náo nhiệt.
Cậu không biết con nít đáng yêu thế nào đâu… Bảo bối nhà tôi đã có thể tự xoay người, mỗi ngày ở trên giường chơi máy bay đến vui vẻ… Mỗi đêm đều phải dậy đưa bé đi tiểu, cậu không biết, người ta nói bé trai tốt nhất không nên dùng tã giấy, JJ không thoáng sẽ làm ảnh hưởng năng lực sinh dục sau này… Con cái chính là món đồ chơi người mẹ thích nhất cũng mệt người nhất…
(JJ: tiếng lóng chỉ phân thân)
Ngô Cảnh An nghe mà đầu toàn là mồ hôi, em gái ơi, anh nhớ năm đó em đáng yêu hồn nhiên biết bao nhiêu, ngại ngại ngùng ngùng, bộ dáng nhỏ xinh lung linh, năm tháng trôi qua, sao có thể để dáng người phát triển theo hướng thùng nước mà ngay cả tâm tính cũng trầm luân thành ba cô sáu bà thế kia?!
Cho ßú❤ cái gì! JJ không thoáng cái gì! Bôi dầu vừng PY cái gì!
(PY: mình cũng không biết là gì, google thì thấy có từ PG là tiếng lóng chỉ hậu môn, thấy cũng khá hợp cảnh, không biết có phải tác giả nhầm không)
Đệt, không phát uy thì không coi tôi là đàn ông phải không!
Nghe xong bài kinh nửa đêm của bà mẹ trẻ, Ngô Cảnh An rốt cuộc không chống đỡ nổi, thừa dịp bà mẹ trẻ lấy mẫu trốn tới phòng xả thải.
Anh trai xả thải nửa híp mắt thuận miệng hỏi, “Hứa thiếu lại tới nữa?”
Ngô Cảnh An sửng sốt một chút, thuận miệng ừ một tiếng.
Đang ngủ say ngọt ngào cái ót bị người ta vỗ mạnh một cái, Ngô Cảnh An bưng đầu căm tức mắng một tiếng, “Mẹ nó ai đánh tôi?!”
“Cha cậu!” Thanh âm có lực uy hϊế͙p͙ mười phần vang lên trên đỉnh đầu Ngô Cảnh An.
Lúc tan tầm, Ngô Cảnh An mang theo tội danh ngủ trong giờ làm cùng với phiếu phạt năm mươi tệ xám xịt ra khỏi phòng trực ban.
Ngô Cảnh An nhéo áo anh trai xả thải cả giận nói, “Quá thất đức, quản lý đến cũng không báo cho tôi một tiếng!”
Anh trai xả thải rất oan, vẻ mặt cười khổ, “Tôi đâu biết đi ra ngoài một chút ông ấy lại đến, aiz, không đúng, nay Lâm muội muội đã không làm đây nữa, Hứa thiếu còn đến làm chi? Nhìn bộ dạng đẹp trai của cậu à? Tên nhãi cậu, dám lừa tôi!”Ngô Cảnh An bị nghẹn, thả tay cụp đuôi trở về ký túc xá.
Đi ngủ, ăn cơm, đánh bài, sinh hoạt của anh lại trở về như lúc trước.
Tấm ảnh chụp chung của anh và Tưởng Lộ trong di động vẫn không bị xóa bỏ, nhìn bộ dáng trợn mắt chu mỏ của tên tiểu bạch kiểm thích giả vờ trẻ trung kia, trong lòng lại nhè nhẹ xót xa.
Anh không tìm hiểu tin tức Tưởng Lộ nữa, nếu đối phương đã muốn chấm dứt sạch sẽ, anh cũng sẽ không quấy rầy hắn. Không tin tức chính là tin tức tốt, anh lựa chọn tin tưởng Tưởng Lộ sau khi trải qua hết thảy sẽ đứng lên lần nữa, bắt đầu một cuộc sống mới.
Buổi tối lúc ăn cơm anh nhận được một cái tin nhắn, chỉ có hai chữ: Cảnh An.
Không cần đoán cũng biết là ai, gọi anh như vậy chỉ có người kia.
Cất di động, anh tiếp tục nhai mì thịt bò của anh.
Lúc điểm danh, Khổng Tân ngồi gần anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Hứa thiếu lại gọi điện thoại tới, hỏi chuyện của cậu, cậu nói xem, các cậu rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ngô Cảnh An bình tĩnh trả lời: “Biết vì sao tôi trở mặt với hắn không? Hắn thừa dịp đêm không trăng không sao, hϊế͙p͙ tôi bảy bảy bốn chín lần. Cậu nói xem, tôi có thể cho qua chuyện này sao?”
Khổng Tân lườm anh một cái, tức giận, “Cậu không biết hắn kỳ quái thế nào đâu, tôi nói với hắn chuyện Lâm Giai Giai được điều tới xưởng bộ, nói còn chưa xong, đã bị cắt ngang, lại hỏi chuyện của cậu. Hỏi sắc mặt cậu thế nào, ăn cơm có ngon miệng hay không, đệch, tôi làm sao biết cậu ăn cơm có ngon miệng không, tôi cũng không phải mẹ cậu. Cậu nói hắn có phải bị bệnh hay không! Giờ nghĩ lại trước kia hắn hay gọi cho tôi tán gẫu này tán gẫu kia, có phải là đều đang ghét bỏ tôi, kỳ thật chỉ là muốn hỏi chuyện của cậu thôi! Lão Ngô, hắn…”
Vẻ mặt Ngô Cảnh An khẩn trương, “Làm sao bây giờ, có phải hắn thích tôi không? Má ơi, đều tại khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn này của tôi gây họa, cậu nói, tôi nên làm gì bây giờ, hay là cậu với bọn Đại Cương thay phiên bảo vệ tôi đi, tôi sợ tôi người nhỏ tay nhỏ chân nhỏ không đánh lại được cái tay sắt thép của hắn, không được, tôi muốn bảo vệ tốt tiết tháo của tôi, ƈúƈ ɦσα của tôi.”
Khổng Tân ghét bỏ đánh giá anh một phen, bĩu môi, “Thôi, coi như tôi chưa nói gì!”
Điểm danh xong vào phòng trực ban, Tiểu Lý lấy ra một túi bồ đào mời anh ăn, nhìn mẹ đứa bé cho từng hạt từng hạt bồ đào vào miệng, Ngô Cảnh An nhất thời cảm thán, con gái và bà dì là không giống nhau!
Lâm Giai Giai sau bảy giờ tối, trừ bỏ nước cái gì cũng không ăn, giờ đã là tám rưỡi tối, mẹ đứa trẻ còn liều mạng bổ sung đường glucose.
Khó trách một kẻ là rắn nước, một kẻ là thùng nước.
Sắp chín giờ, Tiểu Lý thu dọn túi nhựa đựng bồ đào, đi phân xưởng rửa tay xong trở về còn đặc biệt nhiều chuyện mà nói: “Lão Ngô, anh đi nhìn xem cái xe đậu ngoài cửa có phải xe Hứa thiếu hay không?”
Tim Ngô Cảnh An dừng một chút, giương mắt nhìn cô, “Tối lửa tắt đèn thế này em còn nhận ra được xe của ai?”
Tiểu Lý rất bất mãn, “Trong phân xưởng chúng ta tối, bên ngoài còn có đèn đường mà, có thể nhìn thấy đại khái. Ban chúng ta không có ai lái xe đi làm phải không, xe lãnh đạo sao lại đỗ bên ngoài? Nhất định là Hứa thiếu, anh đi xem một cái đi. Em vừa mới nghỉ sinh trở lại, chỉ nghe tiếng chưa gặp mặt bao giờ, không phải chỉ là muốn trộm coi bộ dạng thật sự của bạch mã vương tử một chút thôi sao! Anh đi xác định cho em một chút.”Ngô Cảnh An quay mặt đi, “Không đi không đi, dù có phải Hứa thiếu hay không, cũng không liên quan gì đến hai ta, em đã là mẹ đứa nhỏ, còn muốn có tâm tư gì!”
Tiểu Lý tức giận mắng anh hai câu, mang theo bình đi lấy mẫu.
Ngô Cảnh An lấy di động ra xem tiểu thuyết, lại không có chữ nào vào trong đầu, để điện thoại di động xuống đứng lên đi đi lại lại trong phòng trực ban vài vòng, cuối cùng chân chuyển hướng đi phân xưởng.
Bên trong phân xưởng không mở đèn, tối như mực, xuyên qua mấy cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở đó.
Cửa sổ xe mở, một cánh tay tùy ý khoát ra ngoài, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa lúc sáng lúc tối có thể thấy rõ.
Đèn đường tù mù, anh không thấy rõ người ngồi trong xe.
Nhưng…
Anh biết, Hứa Huy đang ngồi ở ghế lái, khi thì hút một hơi thuốc, khi lại thở dài, khi thì… sẽ nhớ tới anh.
Anh không muốn để bản thân lại sa vào loại ảo giác này, nhưng làm thế nào cũng không thể khuyên bảo được bản thân rời khỏi phân xưởng.
Anh giống như kẻ rình trộm, chỉ có thể đứng ở nơi tối tăm, nhìn người đàn ông kiêu ngạo tự phụ kia bỏ qua thân phận địa vị, cô tịch thanh lãnh mà chờ ở nơi đó.
Chờ một phần tình cảm anh không dám xác định.
Hứa Huy, anh không biết nên đối xử với người này thế nào.
Trốn không thoát, trốn không thoát, mà ngay cả làm như không thấy cũng không thể được.
Anh muốn phân rõ giới hạn với gã, gã lại muốn cùng anh tiếp tục cùng nhau.
Ngô Cảnh An thừa nhận mình còn tình cảm với người này, phần tình yêu đã từng có kia, khó có thể biến mất không còn chút dấu vết.
Cho nên, anh nên nếm thử sao? Thử một lần vì người này mà buông thả tâm tình, giống như chú Câm đã nói, cho gã một cơ hội hung hăng tổn thương mình, để mình triệt để hết hi vọng?
Anh có thể sao?
Trái tim của anh có thể mạnh mẽ như thế sao? Để nó lại ch.ết đi một lần cũng không sao ư?
Người ngoài cửa sổ ném đi tàn thuốc trong tay, rất nhanh lại có một đốm lửa sáng lên, một điếu tiếp một điếu, không mang đi được chút lo lắng nào.
Tan tầm điểm danh, một đám người ủ rũ mệt mỏi đi ra khỏi phòng họp, đồng nghiệp đi xe chào hỏi anh một tiếng xong liền bước đi trước, anh cũng đi cùng đám bạn cùng phòng đi về phía ký túc xá.
Ngoài cửa xưởng, Hứa thiếu cả người mặc trang phục thoải mái mang theo một phần điểm tâm, chờ ở nơi đó.
“Cảnh An.”
Dù là người đã đi xa hay còn ở gần đều nhìn về phía hai nhân vật tiêu điểm, Ngô Cảnh An không phụ sự mong đợi của mọi người lại một lần nữa trở thành minh tinh.
Hứa Huy thức cả một đêm vẻ mặt tiều tụy, si ngốc nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Ngô Cảnh An nói với vài người bạn, “Mọi người đi trước đi.”Bạn bè không tiện tiếp tục xem náo nhiệt, mang theo một bụng nghi vấn đi xa.
Rạng sáng năm giờ, trời tờ mờ, có hai người đứng cách nhau mấy mét trên đường.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cây quế trong sân xưởng, mang theo mùi hương nồng đậm.
Hứa Huy nâng nâng điểm tâm trong tay, “Ăn một chút gì hẵng đi ngủ, đừng để bụng rỗng, hại dạ dày.”
Ngô Cảnh An lẳng lặng nhìn gã, người đàn ông ngày thường khí phách phấn chấn giờ phút này thu lại mũi nhọn, trong giọng nói mang theo rất nhiều tình cảm khiến người ta hiểu lầm.
Bộ dạng này của Hứa Huy khiến anh nhất thời không đành lòng, muốn nói cái gì, lời đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Thở dài một tiếng, Ngô Cảnh An xoay người muốn đi.
“Cảnh An.”
Tiếng gọi đầy thâm tình dịu dàng đánh vỡ yên lặng buổi sáng.
Gã nói: “Thật xin lỗi.”
Bước chân Ngô Cảnh An tạm dừng, ba tiếng nhẹ nhàng kia giống như đánh lên một tiếng vang thật mạnh trong lòng anh.
“Thật xin lỗi.”
Ngô Cảnh An nghiêng người, quay đầu nhìn hắn.
“Thật xin lỗi.”
Thanh âm mềm nhẹ, thong thả, lúc này, mang theo cả chân tâm.
Nợ, chung quy phải trả.
Một câu thật xin lỗi này, nợ đã lâu, Hứa Huy rốt cuộc vứt bỏ kiêu ngạo, nói ra miệng với anh.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi…
Ngô Cảnh An yên lặng nhìn chăm chú vào gã, trái tim cố gắng chống đỡ trong nháy mắt nứt ra một cái hố lớn.
Hứa Huy vẫn luôn nợ anh những lời này, hiện tại nghe được, giống như đã cách một thế kỷ, mang theo nhiều không chân thật như vậy, đánh một tiếng thật vang vào phòng ngự của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, một câu chân tâm giải thích vượt qua ngàn ngôn vạn ngữ.
Thật xin lỗi, lời giải thích tới trễ ba tháng cậu còn nguyện ý nghe sao?
Thật xin lỗi, tổn thương lòng cậu lại không dùng đúng phương pháp bồi thường.
Thật xin lỗi, hi vọng đây là lần cuối cùng nói với cậu ba chữ này.
Thật xin lỗi, nếu có thể, mong cậu cho tôi một cơ hội yêu cậu lần nữa.
Cảnh An, cậu sẽ còn yêu tôi lần nữa sao?