Chương 66: Sinh nhật

Ngày sinh nhật Hứa Huy, Ngô Cảnh An kết thúc ca đêm liền về ký túc xá thu thập chút đồ đến thẳng nhà ga, định trở về nghỉ ngơi một giấc sau đó đến trung tâm thành phố dạo một lát chọn quà cho người nọ.


Vốn là Hứa Huy muốn tới đón anh, Ngô Cảnh An lại cự tuyệt. Cứ hai mươi phút là có một chuyến xe, cũng không phải quá khó chờ, cần gì phải để gã lao lực dậy sớm như vậy đi đón. Anh cũng không có bệnh hoàng tử, không quý giá đến thế.


Ngồi chuyến xe sớm đầu tiên về đến nhà, vừa mới mở cửa, anh cơ hồ trợn tròn mắt. Mới một ngày rưỡi, nhà anh đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hoặc là nói, đây là nhà của anh sao?


Sô pha bọc vải ban đầu đổi thành da thật nhập khẩu, cái TV 29 inch bị đổi thành màn hình tinh thể lỏng 55 inch, tủ để giày giá rẻ đổi thành tủ điện tử tiêu độc, tóm lại, tất cả tất cả từ Ngô Cảnh An ban đầu đổi thành Hứa Ngô Cảnh An hiện tại.


Ở biên giới bạo phát người nào đó lấy di động ra muốn gọi cho Hứa Huy hung hăng chất vấn rốt cuộc gã muốn làm gì.
Ngón tay cái lướt qua cái tên Hứa súc sinh hơn mười giây, sau rốt cuộc buông tha. Thôi, sáng sớm vẫn là đừng tìm xui.


Ném đồ vật trong tay xuống, Ngô Cảnh An mở cửa phòng ngủ, lại thấy tên gây chuyện không hề phòng bị nằm trên giường anh ngủ.
Ngô Cảnh An không hiểu, anh không ở nhà, người này có nhà không ở, lại chơi xấu nằm lỳ trên giường anh làm chi, chẳng lẽ giường anh có mùi thơm sao?


available on google playdownload on app store


Cởi giày và áo khoác, mới vừa nằm lên giường người nọ liền tỉnh, mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn anh, giọng nói mười phần buồn ngủ, “Em về đấy à, mấy giờ rồi?”
“Sắp bảy giờ.” Ngô Cảnh An tiến vào ổ chăn đã được gã nằm đến ấm áp, ngáp một cái, chỉ muốn ngủ một giấc.


“Đấy, hôm nay lại trễ, sao mỗi lần anh đến chỗ em đều ngủ quên nhỉ, trước kia dù anh chơi đến sáng sớm hôm sau cũng có thể đúng giờ rời giường chạy bộ.”
“Ừ ừm.” Ngô Cảnh An vô nghĩa hừ hừ.


Bàn tay Hứa Huy kéo người vào trong ngực, sau khi gặm lên mặt người hai cái, cái tay kia bắt đầu không thành thật.
Ngô Cảnh An mệt mỏi, một chút tinh thần cũng không có, lười biếng nói: “Em làm ca đêm nha, đồng chí!”


Hứa Huy cười, “Anh chỉ sờ sờ một chút thôi, không làm gì em, chẳng qua hai ngày không gặp, nhớ em thôi!”
Ngô Cảnh An không phản ứng với lời tâm tình của gã, quay đầu đi không để ý tới những động tác nhỏ không quy củ của gã nữa, gối đầu rất nhanh ngủ say.


Không biết là do đau lòng hay là nhìn anh ngủ gã không hứng thú, Hứa Huy đúng như đã nói cũng không làm gì, ăn hai miếng đậu hủ xong, ôm người thành thành thật thật ngủ.


Khi Ngô Cảnh An tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, Hứa Huy đang tựa đầu giường nhàm chán nhìn di động, thấy anh quay mặt lại, vì thế xấu xa áp lên người anh, ngọt ngọt ngào ngào nói: “Thân, nhớ anh không?”
Vừa mới tỉnh lại, ý thức Ngô Cảnh An còn mơ mơ màng màng, ừm ừm ừ ừ trả lời gã một tiếng.


Trong lòng Hứa Huy vui như hoa nở, ôm người ngọt ngọt ngấy ngấy không chịu buông tay.
Ngô Cảnh An bị một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn làm cho thất điên bát đảo, thân thể thành thục cũng bị khơi lên phản ứng nên có.


Hứa Huy thuận thế thò tay vào trong quần áo anh sờ soạng trên dưới một phen, sau đó dừng lại ở nơi nào đó dốc sức nắm đứng lên, lưỡi tiến vào miệng người đảo loạn, thẳng đến khi làm cho cả hai đều động tình.


Trong lúc hưởng thụ thoải mái, Ngô Cảnh An cũng không quên vươn tay vào qυầи ɭót người nọ, lấy ra cây súng đã lên đạn ra sức luyện tập.


“A…” Động tác trên tay Hứa Huy nhanh hơn, đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, Ngô Cảnh An không chống đỡ được thế công loại này, cái tay nhàn rỗi nắm lấy cánh tay người nọ, không biết là chống đẩy hay là muốn nghênh đón, khuôn mặt đỏ lên dường như khó chịu lại dường như sung sướng.


Hứa Huy dùng đôi môi cạy mở hàm răng anh, dẫn ra vài tiếng kêu anh cố ẩn nhẫn, dưới mấy kích thích mạnh mẽ cùng lúc, hai người cơ hồ đồng thời cùng đạt tới cao trào.


Sau khi bình ổn lại, Ngô Cảnh An rút khăn ra lau đi vết bẩn trên người hai người, Hứa Huy ghé vào bên cạnh thở dốc, vẻ mặt chưa đủ nhìn anh, “Chưa đã nghiền, nếu không, lại làm một lần.”
Ngô Cảnh An bất đắc dĩ liếc gã một cái, “Anh buổi tối không muốn sinh nhật nữa sao?”


Lời này đã nói rất rõ ràng, buổi tối sau party sinh nhật, sẽ là súng thật đạn thật mà làm một hồi, Hứa Huy cũng không để ý tiếc nuối nhỏ này nữa.


Mỏi mệt hơn nữa vừa mới bị đào không một lần, thân thể Ngô Cảnh An mềm nhũn, một chút sức cũng không có, tựa vào bên người Hứa Huy hút thuốc, hai người câu có câu không mà trò chuyện.
“Này, sao lại đem toàn bộ đồ trong nhà em đều thay đổi, anh được em đồng ý chưa?”


“Hắc, em được lời còn khoe mẽ, đổi cho em một bộ mới em còn không hài lòng sao, mấy cái đồ cổ của em sớm nên cho vào bảo tàng lịch sử, có lương tâm nên cám ơn anh giúp em đổi đồ mới mới phải.”


“Kẻ không lương tâm này có thể hỏi một chút, thiếu gia ngài đã xử lý mấy cái tàn thứ phẩm đó thế nào không?”
“Vứt.”


“Đệch!” Ngô Cảnh An vừa nghe liền xù lông, “Đầu óc anh có bệnh à, vứt đồ của em làm chi! Những cái đó đều còn có thể dùng, anh là đồ phá của!”


Hứa Huy cũng không chịu yếu thế, “Không vứt thì bỏ ở đâu, đầu em bị lừa đá thì có, nếu không em tìm cho anh cái hầm ngầm bỏ đồ, anh đem mấy thứ phế phẩm kia đào về cho em!”
Ngô Cảnh An không còn lời gì để phản bác, hai mắt tức giận mở trừng trừng, há miệng thở dốc.


Hứa Huy an ủi vuốt tóc anh, “Thôi mà, anh còn không phải là vì chúng ta, đã ở chung, anh cũng không phải không có năng lực kia, đổi chút đồ mới chúng ta dùng cũng thoải mái hơn không phải sao?”


“Ở chung?” Ngô Cảnh An nghi hoặc nhìn gã, “Cần gì phải ở chung, nhà anh cách đây có bao xa đâu, một tuần đến vài lần là được rồi.”
Hứa Huy không vui, trừng mắt giận dỗi, “Sao nào, người khác có thể ở chung với em, anh lại không được? Còn một tuần đến vài lần? Làm gì? Phiêu kỹ à?”


“Anh!” Ngô Cảnh An tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Có giỏi anh lặp lại lần nữa xem!”


“Ngô Cảnh An, em có ý gì? Cùng người khác thì là dọn đến cùng một chỗ sống qua ngày, cùng anh thì chỉ có thể là vui đùa một chút đúng không? Được, em có bản lĩnh, Hứa Huy này cũng không đê tiện như vậy mà quấn lấy em, anh đi được chưa!” Dứt lời, gã mạnh mẽ hất chăn xuống giường, mặc quần định ra khỏi phòng.


Nghe gã nói, Ngô Cảnh An cũng hiểu được, gã căn bản vẫn chưa ra khỏi bóng ma chuyện giữa mình và Tưởng Lộ. Đến bây giờ vẫn còn so đo mọi chuyện, không thành thục, ấu trĩ, buồn cười!
Giận thì giận, ngẫm lại rốt cuộc gã để ý cũng là bởi vì tình cảm với mình, tim Ngô Cảnh An cũng dần dần mềm nhũn.


Kéo người nọ lại một phen, bất đắc dĩ nói: “Anh định đi đâu! Trở lại cho em!”


Hứa Huy cũng không phải thật sự muốn đi, có bậc thang gã liền đạp rớt một cái ống quần vừa mặc, tiến vào ổ chăn, hai tay bóp cổ người kia, “hung tợn” nói: “Còn dám nói mấy lời tương tự như vậy, cẩn thận anh làm em!”
“Anh là đồ bạt điểu vô tình*!”


(bạt điểu vô tình: rút chim rồi không chịu trách nhiệm =)) Đại loại như vắt chanh bỏ vỏ nhưng nói vậy không thể hiện được cái độ bỉ)
“Fuck, em cũng thật thô lỗ!”
“Như nhau cả!”
Ầm ĩ một hồi, cái bụng trống trơn rốt cuộc phát ra âm thanh kháng nghị.
“Đói bụng?” Hứa Huy hỏi.


“Ừm.” Ngô Cảnh An trả lời đồng thời ảo tưởng người này có thể nào muốn ăn lăn vào bếp một phen, tự mình làm ra một bàn đồ ăn ngon bày ra trước mặt anh.
“Gọi pizza.” Hứa Huy nói.
Ảo tưởng của Ngô Cảnh An chia năm xẻ bảy, cuối cùng vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.


Aiz, trông chờ tên con nhà giàu chơi bời lêu lổng này thay anh rửa tay nấu canh, anh rốt cuộc tỉnh ngủ chưa vậy!


Chơi xấu ngồi trên giường ăn xong hơn phân nửa cái pizza, hai người rời giường, Ngô Cảnh An nói muốn đi dạo thuận tiện chọn quà cho gã, chẳng qua nói trước, giá cả sẽ không vượt qua nửa tháng tiền lương, bảo gã không cần ôm kỳ vọng quá lớn.


Hứa Huy nhíu mày bĩu môi, “Anh còn thèm khát mấy thứ đồ này của em sao!”
Vừa ra đến cửa Hứa Huy đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Hơn năm giờ em về nhà một chuyến, anh đặt giường rồi, em xem rồi sắp xếp đi, còn có, đem cái giường cũ này vứt đi, đỡ phải nhìn chướng mắt!”


Ngô Cảnh An không hiểu nổi trừng lớn hai mắt, “Giường của em chọc giận anh chỗ nào, cả giường cũng phải đổi, anh là nhiều tiền quá không có chỗ đốt phải không!”


Hứa Huy lạnh mặt nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần ý tứ cảnh cáo hàm súc, “Sao, còn muốn để anh nằm ngủ trên cái giường em với mấy người tiền nhiệm từng nằm qua sao? Em không thấy có lỗi với anh sao?”


“Anh!!!” Ngô Cảnh An tức giận đến nỗi râu tóc dựng ngược lên, Để ý, để ý, để ý là ma quỷ!
Đời trước anh thật sự là làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi mới có thể trêu chọc nghiệt súc này.
“Câm miệng cho anh, hôm nay sinh nhật anh.” Hứa Huy liếc anh một cái xong, mở cửa rời đi.


Ngô Cảnh An sau khi xác định cửa đã đóng mới dám hướng về phía cửa nhà oán giận một câu, “Có giỏi anh đem cả em đổi luôn đi!”
___


Quán bar Huy Hoàng tọa lạc trên một con đường rất phồn hoa, diện tích gần hai ngàn mét vuông, xa xa nhìn lại giống như một tòa lâu đài kiểu Âu sáng lóa, trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất của khu vực náo nhiệt này.


Ngô Cảnh An vừa mới đi vào quán bar, âm nhạc bên trong chấn vào màng tai anh đến phát đau, đi qua hành lang dài phóng mắt nhìn lại, nơi nơi là xa hoa và hủ bại, đèn màu lấp loáng kéo theo tâm tư của một đám tuổi trẻ đi theo điên cuồng high.


Ngô Cảnh An có một cảm giác bị lừa gạt mắc mưu, cái này gọi là vài người bạn?
Anh không chút do dự rời khỏi quán bar gọi điện cho Hứa Huy.
“Ở đâu vậy?”
“Cửa vào quán bar, aiz, em không vào đâu, quà chờ anh về sẽ đưa.”


“Lại nói vớ vẩn gì đấy! Còn phải anh tự mình ra ngoài mời vào phải không?”
“Bên trong rất ồn, không thích ứng được.”
“Vào cửa rẽ trái lên phòng riêng lầu hai, nhanh lên, đừng nói nhảm.”
Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An mười phần oán khí mà trở về khu náo nhiệt.


Lúc khoảng hai mươi tuổi anh cũng thích đến mấy chỗ này đuổi tịch mịch, giải phóng tâm linh, DJ thoải mái, âm nhạc kêu gào, ngọn đèn mê ly cùng với đám người điên cuồng vặn vẹo. Tất cả những thứ này đều có thể làm anh hưng phấn, phóng túng, từ đó gây tê chính mình.


Nhưng giờ đã ba mươi tuổi, anh càng thích loại quán bar nhỏ yên tĩnh, tự nhiên, rót hai chén rượu, cùng vài người bạn trong vòng tâm sự, nói chuyện tình, cảm giác rất tốt.


Đi lên hành lang dài lầu hai nhìn xuống, “sơn đại vương” duỗi cánh tay theo tiết tấu âm nhạc, phía dưới một đám “tiểu binh” đồng loạt đưa tay hô “Vạn tuế”.


Ngô Cảnh An cười đuổi đi ý tưởng buồn cười trong đầu bản thân, đẩy cửa phòng riêng lầu hai, bên trong ngược lại giống như Hứa Huy đã nói, chỉ có vài người bạn.






Truyện liên quan