Chương 89: Cuộc sống
Thu đi đông lại, lá cây giống như trong một đêm rụng sạch, chỉ còn lại cành cây trụi lủi đứng trong gió lạnh thấu xương một mình chiến đấu hăng hái.
Mặc áo lông vào, Ngô Cảnh An bấm đốt tay tính toán, anh và họ Hứa kia cùng nhau đã gần một năm.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, Ngô Cảnh An nhận thầu tất cả việc nhà, bao người ăn uống ngủ chơi. Nội dung phục vụ quả thật có thể so với gái làm tiền.
Lúc đầu cũng không cảm thấy gì, tuy nói là ở chung, Hứa Huy cũng không phải ngày nào cũng ở chỗ anh. Làm việc thì làm việc thôi, anh cũng không oán hận.
Dần dà, lại cảm thấy không đúng.
Ngô Cảnh An chùi nhà, Hứa Huy nằm trên ghế sô pha ăn hoa quả xem TV, thỉnh thoảng điên cuồng phát tác, vỗ đùi cười ha hả.
Ngô Cảnh An nấu cơm, Hứa Huy ngồi trước máy chơi game chiến đấu hăng hái hai ba tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng gọi với vào phòng bếp, “Rót cho anh cốc nước, nhanh lên!”
Ngô Cảnh An giặt quần áo, Hứa Huy lúc vào buồng vệ sinh đi tiểu liếc mắt sang một cái, không hiểu mà nói, “Sao anh nghe dì Lý nhà anh nói quần áo của anh đều phải giặt tay.”
Ngô Cảnh An đi làm tăng ca, vội đến mức thời gian ngủ cũng không có, khó khăn hoàn thành nhiệm vụ trở về, về đến nhà lại thấy, nhà so với chuồng heo còn giống chuồng heo hơn.
Tro bụi rơi dày ba lớp, trên ghế sa lông tất cả đều là quần áo thay ra, Đông một chiếc Tây một chiếc, trên bàn cơm bừa bãi túi đồ ăn sáng, trên bàn trà bày đầy vỏ trái cây đã thâm đen, cửa nhà bếp mở toang, trên kệ bếp một lọ tương nằm lăn lóc, may mà còn đóng nắp.
Thật là đúng với câu nói kia, lọ tương đổ cũng không biết dựng dậy. Ngô Cảnh An gật gật đầu, thở dài một tiếng trở về phòng ngủ, tắm rửa rồi đi ngủ, thoải mái ngủ bù một giấc rồi mới thu dọn phòng ở.
Hứa Huy trở về gặp anh rất kinh ngạc, “Không phải nói mai mới trở về sao?”
Trong căn nhà rực rỡ hẳn lên, Ngô Cảnh An ngồi trên ghế sô pha vẫy tay với gã, “Lại đây ngồi, chúng ta nói chuyện.”
Trong lòng Hứa Huy kéo còi cảnh báo, híp mắt nhìn anh, “Em lại muốn làm gì?”
Ngô Cảnh An vỗ bàn, “Nhanh nhẹn đến đây cho em, bớt nói nhảm!”Hứa Huy lề mà lề mề tiến lại ngồi bên cạnh anh, dùng giọng không kiên nhẫn hỏi, “Chuyện gì?”
Ngô Cảnh An: “Anh cho đây là chỗ nào? Khách sạn? Em là cái gì? MB?”
(MB: Money boy, trai làm tiền, trai bao)
Hứa Huy: “MB mà có người như em thì có lẽ quán này cũng phải đóng cửa.”
Ngô Cảnh An thẹn quá thành giận: “Như em thì làm sao, em cũng không cất giấu dối gạt gì, anh vội vàng tìm đến, còn ghét bỏ bản thân không có mắt?”
Hứa Huy đỡ trán thở dài, “Biết vậy đã không làm!”
Ngô Cảnh An: “Không cần nói lúc trước, hiện tại hối vẫn còn kịp.”
Hứa Huy: “Hiện tại? Em đã theo anh bao lâu, lại vứt bỏ em, anh chẳng phải là Trần Thế Mỹ, không nên không nên, anh không phải là người bạc tình phụ nghĩa như vậy.”
Ngô Cảnh An vừa định mắng, đột nhiên nghĩ đề tài rẽ đi đâu vậy, lúc này giận tái mặt, đem đề tài ban đầu kéo trở về, “Hứa Huy, đây mặc dù không phải nhà anh, tốt xấu gì anh cũng ở tạm lại đây, trong nhà đã loạn thành chuồng heo anh là thật sự không thấy hay giả vờ không thấy?”
Hứa Huy nghĩ nghĩ, “Đúng là có chút loạn, nên anh định ngày mai tìm người đến thu dọn, ai biết em hôm nay đã trở lại. Hiện tại…” nhìn nhìn xung quanh, “Không phải rất sạch sẽ sao?”
Ngô Cảnh An nghẹn một bụng tức giận, “Như vậy không được, em thấy, chúng ta vẫn là giao ước một chút thì tốt hơn.”
Hứa Huy: “Giao ước như thế nào?”
Ngô Cảnh An: “Theo cuối tuần mà chia. Chuyện giặt quần áo quét tước mỗi tuần một vòng, nấu cơm anh không nấu được, vậy chuyện rửa chén là của anh. À, em nói rửa chén không phải là đơn thuần cầm chén rửa sạch, bàn ăn cũng phải lau khô, phòng bếp cũng phải thu dọn sạch sẽ, cuối cùng rác rưởi anh cũng phải phụ trách đổ.”
Hứa Huy nháy mắt mấy cái, “Ai? Anh sao?”
Ngô Cảnh An gật gật đầu, nhắm mắt lại, không đáng so đo.
Hứa Huy hoài nghi: “Anh có thể làm được những việc này sao?”
Ngô Cảnh An cười, “Sao lại không thể?”
Hứa Huy mười phần khẳng định: “Anh không làm được, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm qua.”
Ngô Cảnh An kiên nhẫn khuyên bảo: “Chưa làm thì học, không có ai sinh ra đã biết làm, không có việc gì, từ từ rồi sẽ đến, heo cũng có thể học được, huống chi là anh.”
Hứa Huy: “Em đang mắng anh đấy à?”
Ngô Cảnh An: “Trời đất chứng giám, em tuyệt đối là đang mắng heo.”
Hiệp nghị đạt thành, quyết định chứng thực từ tối hôm nay.
Ăn cơm xong, Hứa Huy vuốt cái bụng tròn vo đi tới sô pha, “Cảnh An, anh đã không ăn đồ ăn em làm mấy ngày rồi nhỉ? Tuy rằng vẫn khó ăn như cũ, nhưng miệng cũng thành thói quen, vẫn nhận bảng hiệu của em.”
Khóe miệng Ngô Cảnh An cong lên, “Cảm ơn khích lệ, cái kia, aiz, rửa bát đi.”
Hứa Huy nhìn khắp nơi, “Ai? Ai tới nhà chúng ta?”Ngô Cảnh An nheo hai mắt lại, anh cứ giả vờ đi.
Hứa Huy kịp phản ứng chậm rì rì đi tới phòng bếp, vẻ mặt ai oán nói với anh: “Em thật sự bắt anh làm à? Anh, anh cũng chẳng ăn bao nhiêu.” Một đôi móng vuốt da mịn thịt non vẫy vẫy trước mặt Ngô Cảnh An, “Em xem, bàn tay nhỏ bé suy nhược của anh làm sao chống lại được sự tàn phá của những chất hóa học kia, em nhẫn tâm sao?”
Ngô Cảnh An vỗ vỗ bả vai gã, “Không có việc gì, ngày mai em mua dầu ngọc lan xoa tay cho anh.”
Nói xong không nhìn khuôn mặt chơi xấu kia, thảnh thảnh thơi thơi đi vào phòng ngủ.
Khoảng thời gian hút được một điếu thuốc, anh nghe được từ phòng bếp truyền ra ba tiếng giòn vang, trong lòng cắn răng, thôi, không phải chỉ là ba cái bát sao, ngày mai em đến chợ bán sỉ mua một tá về, cho anh ném chơi.
Nửa giờ sau, Hứa Huy một thân mệt mỏi vào phòng ngủ, đấm đấm bả vai, lắc lắc cổ, “Ôi, Cảnh An, mau đến xoa bóp cho anh, anh giống như bị trẹo thắt lưng rồi.”
Ngô Cảnh An cười lạnh, rửa cái bát mà cũng trẹo thắt lưng, thắt lưng của ngài làm từ đậu hũ sao.
Đi vào phòng bếp nghiệm thu thành quả, Ngô Cảnh An nghẹn ra một cái cười khổ.
Mặt bếp đá cẩm thạch còn ba bốn năm sáu cái vòng bong bóng xà phòng, bát đĩa rửa không biết có sạch hay không bỏ chung lại một đống, ở giữa còn xen vào hai cái thìa inox, khăn lau bàn cùng miếng rửa chén rơi vào hai đống rác khác nhau, chỗ thoát nước của bồn rửa bị một đống cặn đồ ăn lấp kín, mà vòi nước phía trên còn tí ta tí tách chảy nước dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng kiêu ngạo.
Kỳ lạ nhất chính là, nồi rau xào còn hoàn hảo ngồi ngay ngắn ở trên lò vi ba, bên trong dính một vài cây rau hẹ.
Ngô Cảnh An xoa xoa ấn đường khuyên chính mình, một hồi lạ hai hồi quen, anh phải tha thứ gã.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba thứ tư, tình hình không có cải thiện gì.
Ngô Cảnh An vọt vào phòng ngủ xốc chăn lên, đá vào thắt lưng đậu hủ của người nào đó một cú, “Cút về phòng bếp làm lại cho em, làm không tốt đêm nay đừng hòng ngủ.”
Ngô Cảnh An đối với phương diện vệ sinh cá nhân cũng tương đối chú trọng, móng tay hơi dài một chút anh liền cắt, thuận tiện mài móng một cái, không còn cảm giác nhám ráp mới hài lòng.
Sau một đợt tăng ca, vội vàng không chú ý đến chuyện đó, lúc động tình không lưu ý cào ra hai vết máu dài trên lưng người nào đó.
Hứa Huy đau đến nhe răng trợn mắt, sau đó nắm lấy tay anh, hận không thể đem mấy cái móng tay kia cắn đứt.
Tìm được bấm móng tay trong ngăn kéo, một chuỗi tiếng “cách cách” vang lên, hai tay Ngô Cảnh An chỉ còn móng tay trụi lủi.
“Đàn ông, để móng tay dài như vậy làm gì, lẳng lơ cho ai nhìn?”
Ngô Cảnh An nhắm hai mắt đá một cái chân qua, “Cút!”
Hứa Huy nhanh tay lẹ mắt cầm lấy bàn chân đánh lén xem xét một cái, lại là một chuỗi “cách cách” vang dội, móng chân cũng trọc.Hứa Huy vừa lòng nhìn kiệt tác của chính mình, “Em nói xem, tìm đâu ra người tốt như anh, cả móng tay móng chân cũng cắt cho em.”
Từ đó về sau, móng tay Ngô Cảnh An chỉ cần hơi dài, sẽ rướn cổ lên kêu một câu, “Người tốt, móng tay dài rồi.”
Vẻ mặt Hứa Huy u ám ném điều khiển trò chơi đi, sang phòng bên cạnh lấy bấm móng tay, trên mặt treo một nụ cười xấu xa, từng bước một đi tới bên người.
Một chuỗi tiếng “cách cách” vang lên, mấy chục cái móng tay oanh liệt hi sinh.
Hôm nay, mưa mùa đông rét lạnh rơi cả ngày, Ngô Cảnh An nhìn mặt đường trước mặt mà sầu, anh không đi giày, một đường chạy tới trạm xe bus chân sẽ ướt đẫm, trong trời lạnh này càng khó chịu mười phần.
Đang nghĩ, Tiểu Trương cùng phòng gọi anh một tiếng, “Đừng đi, phòng lão Lượng mở một bàn mạt chược, tới chơi.”
Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ, cũng được, xoay người đi vào nhà đồng thời gọi điện thoại cho Hứa Huy.
Gọi được, nhưng không có ai nghe máy.
Ngô Cảnh An đơn giản không gọi nữa, vào phòng lão Lượng, rất nhanh đã rơi vào cuộc bài.
Hôm nay anh rất may mắn, hợp với ba bàn nhà cái khai giang tự tiếp, đem ba người còn lại kích đến đỏ mắt nghiến răng, giống như giây tiếp theo sẽ xông lên cắn nát anh.
Ngô Cảnh An đắc ý cười đánh ra lá cuối cùng.
Lúc chạng vạng trời bớt mưa, Ngô Cảnh An cầm tiền thu binh, nhét chiến lợi phẩm vào túi đồng thời khoát tay, “Trưa ngày mai mời mọi người ăn, gặp lại ở quán cơm nha các vị.”
Mới vừa ra khỏi tòa nhà ký túc xá, đã thấy bên ngoài dừng một chiếc xe màu lam quen mắt.
Nhìn biển số, cừ thật, là xe người đàn ông nhà anh.
Ngô Cảnh An thầm vui trong lòng, người này quả nhiên vẫn có lương tâm, biết lo cho anh, không tồi không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.
Lấy điện thoại cầm tay ra muốn gọi cho gã, lại không biết điện thoại tắt máy từ lúc nào.
Đệch, một chút pin cũng không có.
Bên ngoài ký túc xá có mấy người đi tới, Ngô Cảnh An vừa định mượn cái di động gọi cho Hứa Huy, đã bị người đoạt lời.
Người nọ trừng mắt nhìn anh, “Lão Ngô, sao cậu còn ở đây?”
Ngô Cảnh An không hiểu, “Tôi vẫn luôn ở đây mà.”
Người nọ hoang mang nói: “Cậu đi nhanh đi, đi xem người bạn kia của cậu, đã chạy quanh đây vài vòng rồi, còn ồn ào đòi xem camera, muốn xác định cậu đã rời đi chưa.”
Ngô Cảnh An sửng sốt, “Ai vậy?”
Trời mưa đã rất nhỏ, nhưng nương theo gió thổi vào người nên vẫn lạnh buốt. Ngô Cảnh An nhìn bóng người nho nhỏ xa xa đang dầm mưa chạy tới.
Bóng người nọ không cố định phương hướng, giống như đang tìm cái gì, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, thỉnh thoảng lại đổi hướng, dùng thời gian thật dài mới đi tới bên này.Dưới chân Ngô Cảnh An như mọc rễ, ngơ ngác nhìn thân ảnh người nọ.
Tóc bị mưa xối ướt nhẹp, trên mặt đông lạnh đến xanh tím một mảnh, mũi hồng hồng thở ra khí cũng mang theo vài phần lo lắng.
Một người ngày thường đẹp trai như vậy, lúc này lại vô cùng chật vật.
“Ngô Cảnh An.”
Gã gọi, thanh âm vội vàng, còn có một chút phát run, không biết là đông lạnh hay là vì sao.
Ngô Cảnh An gọi gã, “Hứa Huy.”
Ánh mắt vẫn luôn dáo dác của Hứa Huy rốt cuộc tìm được tiêu cự, cảm thấy nhẹ nhõm thở ra một hơi, vài bước chạy như điên đến chỗ người trước mặt, ôm cổ người vội vàng thở dốc, không kịp nói gì.
Lỗ tai Ngô Cảnh An dán vào bờ môi gã, lạnh lẽo như băng, một chút hơi thở ra lại nóng bỏng kinh người, dường như có thể đốt cháy tim anh.
Ngô Cảnh An ôm sát thân thể gã, dán vào lỗ tai đông lạnh đến đỏ bừng của gã nói một câu, “Em yêu anh.”
Thân mình Hứa Huy cứng đờ, thoáng lùi lại, mang vài phần thâm tình chăm chú nhìn anh.
Ngô Cảnh An không chút do dự hôn lên.
Chẳng sợ đây là cửa ký túc xá lúc nào cũng có thể có người đi qua, chẳng sợ ngày mai liền truyền ra tin đồn anh là đồng tính luyến ái, chẳng sợ sắp tới phải đối mặt với kỳ thị, khai trừ, nhàn ngôn toái ngữ.
Anh hung hăng hôn người đàn ông này, đem tất cả yêu thương và tình cảm mãnh liệt nói cho gã.
Anh nói, Hứa Huy, em yêu anh.
Gã nói, em lại ngu ngốc rồi, chẳng qua, không sao, hai ta cùng ngốc đi! Lại nói lần thứ hai nghe một chút.
Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…
Ai nở nụ cười, ai làm sâu sắc nụ hôn, ai không ngừng mà ngốc nghếch.
Trong làn mưa phùn mùa đông, bọn họ hạnh phúc mà có được lẫn nhau.