Chương 94: Hỗ trợ
Tiệc rượu mừng con gái Đại Cương chọn đồ vật đoán tương lai làm rất náo nhiệt, tới đều là mấy người bạn tốt chí thân. Khổng Tân dẫn nhóc con còn chưa đi vững nhà hắn tới, Tiểu Kiều mang theo vợ đẹp mới cưới, em họ Tiểu Thụy cùng với bạn gái mới của hắn, thế giới này đều có đôi có cặp, Ngô Cảnh An cô đơn chỉ đành bị đuổi tới trong viện hút thuốc lá sầu đời.Bộ dạng cô bé nhỏ rất đáng yêu, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn, thân mình bị bọc thành một quả cầu, Phương Xảo cầm hai cái tay nhỏ bé của con bé, khó khăn dịch bé đến bên bàn tìm kiếm vật biểu thị cho tương lai mình.
Cô bé cầm lên món đồ chơi xếp hình, Đại Cương ồn ào bảo thả, không thể tưởng tượng nổi, không tính không tính, làm lại làm lại. Lại chọn một lần nữa vẫn cầm một món đồ chơi, Đại Cương nổi giận, bảo bối ơi, con có thể có chút tiền đồ không?
Mãi đến khi cô bé cầm đến chiếc bút máy, trên mặt người một nhà mới vui như hoa nở.
Ôi Thanh Thanh nhà ta tương lai muốn thành người đọc sách nha! Ngoan, tới đây bà nội thơm một cái!
Nói không chừng là làm giáo viên, dạy học cũng rất tốt! Nhà chúng ta còn chưa có phần tử trí thức đâu!
Tóm lại, tương lai nhất định có thể lên đại học. Ba con không có năng lực, Thanh Thanh nhà ta đến bù vào.
Hoan hoan hỉ hỉ làm ầm ĩ một trận, đến ba giờ chiều mới tan.
Ngô Cảnh An đi ra cửa nhà, vừa định nói với Tiểu Kiều một tiếng, lại thấy hai vợ chồng son tránh ở một gốc cây diệp tử già rụng hết lá ôm nhau hôn tới hôn lui.
Trong lòng Ngô Cảnh An nghiến răng nghiến lợi mắng, một đôi ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục, rõ như ban ngày mà còn khát khao đến thế, không sợ bị người lớn tuổi nhìn thấy chỉ vào mũi mắng đồi phong bại tục.
Một mình ngồi xe về thành phố, anh theo thói quen lấy di động ra.
Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, chỉ có Hứa Huy trong ảnh cười rực rỡ tới vô tâm với anh.
Hoàn chỉnh mười ngày, nói tạm thời không cần gặp mặt người kia, lại không hề có tin tức.
Ngô Cảnh An vừa khổ sở lại có chút mê mang.
Tạm thời, tạm thời…
Cái từ này quá chung chung, anh không quá hiểu được ý tứ chân chính của Hứa Huy.
Anh không rõ, nếu Hứa Huy thật sự có ý kiến gì, vì sao không thể nói rõ ràng với anh. Tạm thời không thấy mặt, ý vị là như thế nào, cả một lời giải thích cũng không có.
Bị treo lên như vậy, trong lòng nghĩ không thông, tư vị này thật mẹ nó khổ sở.
Tạm thời, sau này, chờ bọn họ, là cái gì?
Xe lắc lư một đường tới thành phố, xuống xe, Ngô Cảnh An lần đầu tiên đến văn phòng luật sư của Hách Thời.
Đối với việc Ngô Cảnh An đột nhiên tới thăm, Hách Thời rất là kinh ngạc.
Có lẽ là quan hệ với việc còn bóng ma tâm lý, Ngô Cảnh An ít nhiều có chút bài xích việc tiếp xúc với bạn bè Hứa Huy. Chủ động tìm đến gặp như vậy, nếu không phải có chuyện gì, anh tuyệt đối không làm được.
Trong quán rượu nhỏ mở nhạc nhẹ, Ngô Cảnh An và Hách Thời nói chuyện phiếm, tán gẫu chính trị, tán gẫu công tác, tán gẫu xe, tán gẫu phòng ở, tán gẫu con dâu nhà mẹ đẻ cô vợ của đôi vợ chồng trên lầu nhà anh tằng tịu với em chồng.Tóm lại, chỉ im bặt không đề cập đến hai chữ Hứa Huy.
Hách Thời nghẹn cười nghe anh đem chuyện có thể tán gẫu chuyện không thể tán gẫu, chuyện nên tán gẫu chuyện không nên tán gẫu tán gẫu hết xong, tốt bụng nhắc nhở một câu, sắp mười giờ rồi, cậu lúc nãy không phải nói là làm ca sáng sao, có phải cần đi rồi không?
Ngô Cảnh An sửng sốt, gật đầu liên tục, đúng vậy, cần phải đi, cần phải đi.
Đi ra khỏi quán bar, Hách Thời nói hai người đều uống rượu, không bằng tản bộ một đoạn cho tan mùi rượu.
Ngô Cảnh An đáp ứng, theo hắn đi lững thững trên đường cái vắng lặng.
Gió lạnh thổi qua, anh rụt cổ, sờ khắp toàn thân cũng không thể tìm ra một điếu thuốc, nhìn xung quanh định đến gần khách sạn mua một bao, Hách Thời đột nhiên đưa qua một thứ gì đó.
Ngô Cảnh An buồn bực nhận lấy, nhìn xem, là socola, vẫn chưa mở.
Không nhịn được, anh cười ra tiếng, “Cậu rốt cuộc yêu tên mình đến bao nhiêu! Trên người còn mang theo socola? Lúc nào cũng vậy à?”
Hách Thời cười, “Tôi bị tụt huyết áp, trước kia, có một người bạn lúc nào cũng đem theo socola bên người, hiện tại, hắn đi mất, tôi chỉ đành tự chuẩn bị.”
Ngô Cảnh An: “Bạn gái?”
Hách Thời lắc đầu, “Không phải.”
Ngô Cảnh An không hỏi nhiều hơn, lột vỏ, ném khối kẹo nhỏ kia vào miệng.
Mùi socola nồng đậm chậm rãi hòa tan trong miệng, Ngô Cảnh An tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào này.
“Buổi tối ăn socola, cẩn thận sâu răng.”
“Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, về nhà nhớ đánh răng.”
Ngô Cảnh An cười, cùng Hách Thời nói chuyện rất thoải mái, hắn không nói nhiều lắm, lại luôn ngồi nghiêm túc nghe người ta nói, không đánh gãy, không thúc giục, biểu cảm vẫn luôn là thản nhiên, đến khi người khác nói xong mới cho đôi lời ý kiến.
Không biết có phải là Ngô Cảnh An ảo giác không, anh luôn có cảm giác trong sự bình thản của Hách Thời ẩn giấu một chút bi thương khó phát giác.
Trong lơ đãng, sẽ từ động tác nhìn ra phương xa hoặc rũ mắt tiết lộ ra.
Loại bi thương này, không nên toát ra từ một người đàn ông sắp kết hôn.
Trong lòng mỗi người ít hoặc nhiều đều sẽ cất giấu chút bí mật, có lẽ là một đoạn chuyện cũ thống khổ, có lẽ là đủ loại hiện thực, anh không có tư cách hay quyền lợi đi đào móc.
Mãi đến khi socola trong miệng sắp tan hết, Hách Thời đột nhiên nói: “Cậu và Hứa Huy, thế nào?”
Ngô Cảnh An hiểu được, ý đồ của mình sớm bị người này xem thấu, nhưng vẫn nghẹn không nói, mắt thấy con đường này đi sắp hết, Hách Thời tốt bụng cho anh một bậc thang.
Ngô Cảnh An thuận bậc thang mà xuống, “Không tốt lắm.”
Chân Hách Thời chưa dừng lại, cổ áo bành tô màu xám dựng thẳng, ý cười nơi khóe miệng không giảm, “Làm sao vậy?”Ngô Cảnh An đem chuyện gặp được mẹ Hứa Huy và câu nói của gã nói cho Hách Thời nghe.
Hách Thời rốt cuộc dừng bước, ánh sáng đèn đường hôn ám, ánh mắt hắn lại sáng quắc, “Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”
Ngô Cảnh An không dám nhìn ánh mắt hắn, anh sợ ở nơi đó khuôn mặt mình quá mức hèn mọn, khó kham.
Anh nói: “Giúp tôi xem hắn có tốt không, nếu, nếu hắn có khổ sở gì không thể nói vói tôi, cũng phiền toái cậu làm người nghe giúp hắn.”
Hách Thời bình tĩnh nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, một chút ngượng ngùng, mười phần kiên định.
Hắn nói: “Lão Ngô, con người cậu không tồi, cho dù đến thời điểm này vẫn sẽ nghĩ tốt về hắn, tìm lý do, tìm cớ cho hắn, thậm chí mặt dày mày dạn tới tìm tôi. Lão Ngô, cậu không sợ, hắn lại tổn thương cậu lần nữa sao?”
Ngô Cảnh An rũ mắt, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, “Chính vì tôi sợ, mới có thể tìm lý do cho hắn. Kỳ thật, tất cả những lý do đó, đều là tìm cho chính mình. Dựa vào chúng, để kiên trì tiếp. Trương Âm từng nói, tôi nên tin tưởng hắn nhiều một chút. Đây là cơ bản của người yêu đi!”
Hách Thời thở dài một tiếng, ánh mắt dời về phía trước, bước từng bước đi hết con đường thật dài này.
“Có thể giúp cậu tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, tính tình như Hứa Huy mà có thể đi cùng cậu lâu như vậy cũng không dễ dàng. Nói thật, ban đầu tôi không xem trọng các cậu, kể cả đến hiện tại, tôi cũng không quá tin tưởng hai cậu có thể đi đến cuối cùng.”
Ngô Cảnh An im lặng đi chếch phía sau, Hách Thời nói thẳng rất đả thương người, anh lại không thể phản bác.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không tin, không có nghĩa là tôi không tán thành hay phản cảm các cậu cùng nhau. Kỳ thật, tôi rất hâm mộ hai cậu, ít nhất các cậu đều có dũng khí, ít nhất, các cậu đã từng cùng nhau.”
Không trung đầy sao, bọn họ đi qua quảng trường rực rỡ sắc màu, đi vào một con đường hơi yên tĩnh.
Ở đó có một công viên nhỏ, Ngô Cảnh An từng cùng Hứa Huy đến nơi này, đó là một sáng sớm nắng nhạt, bọn họ chạy bộ qua nơi này, cũng từng tránh phía sau cây cối rậm rạp trộm một cái hôn buổi sáng ngọt ngào.
Hiện giờ, không còn ánh sáng, người yêu cũng không, nơi này, chỉ còn yên tĩnh và rét lạnh.
“Vài năm không phải ngắn, tôi tin tưởng, Hứa Huy, là yêu cậu. Chỉ là, lão Ngô, gia đình của hắn sẽ không cho phép hắn có được tình yêu này. Nếu như không có nhà họ Hứa, hắn còn là Hứa Huy cậu yêu sao?”
“Mấy tháng trước, tôi từng hỏi hắn, có dũng khí come out hay không. Hắn không trả lời, Lão Ngô, hắn băn khoăn rất nhiều thứ, cậu nên cho hắn thời gian. Muốn trường cửu, vấn đề này, các cậu không thể lảng tránh. Chướng ngại này, phải vượt qua.”
“Kỳ thật, tôi cũng rất muốn nhìn xem, Hứa Huy, cuối cùng sẽ làm ra quyết định như thế nào.”
Sau khi tạm biệt Hách Thời, Ngô Cảnh An một mình một người đi về nhà.Mở cửa, không có thanh âm lười biếng từ trong sô pha truyền tới, “Sao lại về trễ như thế, lại đi lêu lổng ở đâu hả?”
Mở tủ lạnh, không có người vừa chơi game vừa nói: “Vừa lúc anh cũng đói bụng, làm cho anh bát mỳ.”
Mở cửa phòng tắm, không có người mặt dày mày dạn chen vào, “Cùng nhau tắm đi, tiết kiệm nước, thuận tiện chơi chút mới mẻ.”
Tiến vào trong chăn, không có người ôm chặt anh, hôn trán, hai má, hôn môi anh, “Cảnh An, Cảnh An, Cảnh An…”
Không quen.
Không có nhiệt độ cơ thể người kia, không có hương vị người kia, không có giọng nói người kia,
Một mình, tất cả, đều không quen.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi tối, anh biết mình nên ngủ, ngày mai đúng sáu giờ sáng sẽ phải dậy, sau đó là công tác bận rộn.
Vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, làm bộ người kia còn ở nơi này, anh nói: “Hứa thiếu, ngủ ngon, ngày mai, nhớ rõ gọi điện thoại cho em.”
Ngày mai, có thể gọi điện thoại cho tôi không?
Hoặc là, một cái tin nhắn cũng được.
Dù chỉ có hai chữ “Cảnh An”, cũng được.
Hứa Huy, tôi là người đàn ông già hơn ba mươi tuổi, nhưng tôi không kiên cường như cậu tưởng.
Cậu im lặng, sẽ chỉ làm tôi miên man suy nghĩ, làm tôi bất an.
Hứa Huy, tôi không muốn ép cậu cho tôi một đáp án, chỉ hi vọng, cậu có thể nguyện ý liên lạc với tôi một chút.
Một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn, một câu thăm hỏi ân cần đơn giản, để tôi biết, cậu còn ở đây.
Hứa Huy, cậu còn đây không?
Ngô Cảnh An nhắm mắt lại, chờ đợi giấc ngủ mỏi mệt đến tận cùng tiến đến.
Một thanh âm “leng keng” vang lên, anh mãnh liệt mở mắt ra.
Là chuông tin nhắn, anh cuống quít cầm di động, nhìn đến tên người gửi tin là Hách Thời, mất mát trào lên.
Thì ra, tạm thời, không chỉ là mười ngày.
Mở tin nhắn ra, dòng đầu tiên viết, “Cảm ơn cậu mời rượu, đây là phúc lợi hôm nay.”
Kéo xuống phía dưới, là một tấm ảnh chụp.
Hứa Huy trong ảnh chụp mang theo một khuôn mặt u buồn, ở trong một quán bar khoe khoang thâm trầm.
Ngô Cảnh An nở nụ cười, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình lưu luyến không rời.
Mặt mày mũi môi Hứa Huy dưới ngón tay anh chạm vào từng chút sáng lên.
Anh dừng tay nơi mũi người nọ, dùng giọng điệu chiều chuộng nói: “Thì ra cậu cũng không tốt! Đừng cậy mạnh, về nhà đến đây đi!”
Con đường này gập ghềnh gian khổ, nếu có thể, trở về nhà của chúng ta đi. Dù cậu muốn làm quyết định gì, đoạn đường cuối cùng, tôi đều hi vọng có thể cùng cậu, cùng đi.