Chương 105: Tạm biệt
Tỉnh Trình tiến lên một bước, “Cảnh An…”
Ngô Cảnh An nói: “Trở lại cuộc sống của cậu đi thôi, ông chủ nhà hàng, sau này nếu tớ không có nhà để về sẽ tìm đến chỗ cậu nương tựa, khi đó đừng trở mặt đấy.”
Tỉnh Trình nói to hơn một chút, “Cảnh An…”
Gió trên đỉnh núi rất lớn, nhất thời thổi vào hai người có chút đau, “Tỉnh Trình, cậu thật sự cần phải đi.”
Tỉnh Trình: “Vậy đi cùng tớ, không phải hiện tại cậu không có nhà để về sao? Đến chỗ tớ đi, bao lâu cũng được, nếu cậu muốn làm bạn bè thì chúng ta làm bạn bè. Những việc cậu không biết tớ sẽ dạy cho cậu, chúng ta cùng đi câu cá, chơi chụp ảnh, giống như trước đây.”
Trước kia, bọn họ như hình với bóng, đem tất cả những trò chơi mới lạ mình biết chia sẻ với đối phương.
Sau này…
“Cảnh An, chúng ta đều không còn trẻ, hơn ba mươi tuổi, bạn bè cùng tuổi chúng ta có người đã có con bốn năm tuổi. Nhưng người như chúng ta muốn tìm một người bạn đều không dễ dàng. Cậu nói trước kia cậu cũng từng nghĩ tìm một người chấp nhận được, tìm được một người chính là cả đời. Vậy cùng tớ thử xem được không? Chúng ta không phải hai người hoàn toàn xa lạ. Có sở thích chung, có hồi ức trân quý, trong cuộc sống sau này, tớ tin tưởng chúng ta có thể chung sống rất tốt, tớ nấu cơm cậu hỗ trợ, cậu làm bánh bao tớ sẽ bằm nhân, muốn đánh nhau muốn hát karaoke thì gọi một đám bạn. Muốn yên tĩnh ngồi trong nhà, thì tắt di động làm ổ trong ghế sa lông đọc sách xem TV. Một năm đi ra ngoài du lịch một hai lần, qua vài năm nếu cậu muốn có đứa con, chúng ta có thể nhận nuôi hoặc nhờ mang thai hộ, chờ đến lúc cha mẹ cậu già rồi thì đón bọn họ đến chỗ chúng ta dưỡng lão. Cảnh An, chúng ta còn còn có vài lần ba mươi năm nữa. Cậu có thể cho chúng ta một cơ hội, cùng nhau trải qua những ngày an ổn yên tĩnh.”
Trong một nháy mắt, Ngô Cảnh An cảm động đến mức muốn rơi lệ.
Người có gia đình căn bản không lĩnh hội được loại tâm tình khát vọng này, đã bao nhiêu năm, anh vẫn luôn hâm mộ bọn chú Câm. Một người bạn yêu thương, một cuộc sống bình tĩnh tự tại. Loại khát vọng này, theo tuổi tăng lên càng thêm mãnh liệt.
Anh tìm được Hứa Huy, đây là người đàn ông anh dùng cả trái tim để yêu, anh khát vọng Hứa Huy có thể đem lại cho anh cuộc sống như thế, đáng tiếc… Anh vẫn tìm lầm đối tượng.
Tỉnh Trình xuất hiện, giống như một gợi ý trời cao bù đắp cho anh.
Có một người đúng nhất, đang đứng trước mặt anh, rất có khả năng chính là một cơ hội cuối cùng, nếu không nắm chắc, nếu lại bỏ qua, có lẽ cả ông trời cũng sẽ không thương xót anh nữa.
Anh nghĩ, đáp ứng đi!
Cùng anh ta đi thôi, anh từng yêu Tỉnh Trình, đoạn tình yêu kia khắc cốt ghi tâm, cho dù đến hiện tại cũng không có khả năng quên sạch.
Anh ta có thể dâng tặng anh tương lai anh mong muốn, Tỉnh Trình mặc tạp dề bận rộn trong bếp, Tỉnh Trình đem từng nhánh từng nhánh cát cánh cắm vào bình hoa, Tỉnh Trình yên tĩnh ôm một cuốn sách mà đọc cả một buổi chiều, Tỉnh Trình cùng anh sóng vai du lịch, người tốt như vậy, anh còn có thể tìm được ở đâu đây?Không có sự phản đối của cha mẹ, không có áp lực nối dõi tông đường, tất cả những chuyện phải đối mặt khi cùng Hứa Huy toàn bộ đều không tồn tại, anh có thể tiêu tốn cả ngày tìm kiếm chuyện làm mình hứng thú, cũng có thể mỗi ngày ăn xong cơm chiều nắm tay người yêu nhàn nhã tản bộ. Cuộc sống của bọn họ, sẽ không có ai quấy rầy.
An ổn, an nhàn, đây mới là điều anh vẫn luôn truy tìm.
Nhưng…
Cảnh An, bao giờ em mới làm xong cơm, anh sắp đói ch.ết rồi!
Cho em, tiền thưởng tháng này, chậc chậc, nhìn bộ dạng thấy tiền sáng mắt của em kìa, đại gia đây bình thường bạc đãi em đúng không!
Ông đây không thôi đấy, ngày mai anh còn muốn làm bánh chẻo Hứa Người Bình An, socola Hứa Người Bình An, bánh chưng Hứa Người Bình An, anh sẽ làm cho em một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều không thôi theo anh. KHÔNG THÔI!
Gió lạnh từ cổ chui vào thân thể, lạnh đến mức anh không ngừng được mà run lên.
Một người, hai năm, khắc vào trong cốt tủy.
Anh bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, “Tớ không thể đi cùng cậu.”
Tỉnh Trình nắm chặt nắm tay, khẩn trương nhìn tớ, “Cảnh An, tớ biết hiện tại muốn cậu quyết định là rất vội vàng, cậu từ từ suy nghĩ một chút, tớ có thể cho cậu thời gian, chậm rãi hiểu rõ lại trả lời tớ. Nếu cậu nhất thời không quên được người kia…”
Ngô Cảnh An mỉm cười ngắt lời anh, “Tỉnh Trình, cậu có biết để quên cậu tớ phải mất bao lâu không?”
Một câu ngăn chặn toàn bộ xúc động của Tỉnh Trình, anh dừng khựng lại.
Ngô Cảnh An quay đầu nhìn phương xa, ở nơi chân trời, nơi xa xôi anh không nhìn thấy, người kia, có tồn tại hay không.
“Mười năm, tròn trĩnh mười năm, chẳng qua, cuối cùng cũng sống qua. Nếu muốn triệt để để tớ quên mất người kia, phỏng chừng cũng sẽ không ngắn hơn mười năm. Cậu có thể chờ sao?”
Mười năm, đều là mười năm, bọn họ đều giãy dụa trong dày vò. Mười năm đã qua, mà trái tim, còn có thể kéo lại gần nhau sao?
Tỉnh Trình nói: “Cảnh An, tớ nợ cậu mười năm. Nếu đây là trừng phạt của tớ, tớ nguyện ý chờ. Xin cậu, cho tớ một cơ hội.”
Ngô Cảnh An lẳng lặng nhìn anh ta. Người đàn ông trước mắt thành thục, ổn trọng, tuấn lãng, cơ hồ hoàn mỹ không khuyết điểm.
Anh lắc lắc đầu, “Tỉnh Trình, sống cuộc sống của cậu đi! Sau này, cậu sẽ gặp người càng tốt hơn. Đem đoạn tình cảm kia quên đi, chúng ta coi như là bạn bè.”
Lúc này kiên quyết của Tỉnh Trình làm Ngô Cảnh An không ngờ, “Tớ không thiếu bạn bè. Cảnh An, tớ ngàn dặm xa xôi đuổi tới nơi này không phải vì tìm bạn bè ôn chuyện. Tớ thích cậu, cũng giống như tình cảm mười năm cậu dành cho tớ, tớ vẫn luôn không thể quên được cậu. Nếu vận mệnh để tớ lần nữa tìm được cậu, để tớ lần nữa tìm về đoạn tình cảm này, tớ sẽ không từ bỏ. Cậu muốn thời gian, tớ sẽ chờ. Cậu phải dùng đến mười năm mới có thể quên được một người, là bởi vì trong mười năm đó vẫn luôn không xuất hiện một ai chân chính yêu cậu, cho nên, điều này, tớ tin tưởng, cậu sẽ không cần thời gian lâu như vậy để quên hắn. Bởi vì, bên cạnh cậu có tớ.”Những lời này quá ngọt ngào, ngọt ngào đến mức cơ hồ có thể xóa tan những đau xót trong quá khứ.
Bên cạnh tớ có cậu, một người thủy chung yêu tớ, phải không?
Ngô Cảnh An nở nụ cười, cười đến mức cả người phát run, cười đến mức trong lòng Tỉnh Trình ẩn ẩn bất an.
Ngô Cảnh An vẫn còn đang cười không ngừng được, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Anh nói: “Thì ra, cậu yêu tớ đến như vậy. Tỉnh Trình, thời điểm nào mà bên cạnh tớ lại có cậu? Con mẹ nó cậu đến bây giờ mới xuất hiện, diễn tiết mục si tình này cho ai nhìn?”
Ánh mắt Tỉnh Trình dính chặt lên người anh không hề chớp, nụ cười của Ngô Cảnh An không duy trì nổi nữa, “Mười năm, tớ cho cậu mười năm cơ hội. Trong mười năm, cậu chưa từng đi tìm tớ. Tớ vẫn luôn ở lại thành phố S, chỉ cần cậu đồng ý cúi đầu hỏi bạn cùng lớp năm đó một chút thì sẽ biết tớ đến trường học nghề. Tớ được phân tới đơn vị bảy tám năm, muốn tìm tớ quả thật rất dễ dàng. Nhưng cậu vẫn luôn không tìm đến. Mười năm này, tớ mặc dù không cố hết sức chờ cậu, nhưng rốt cuộc vẫn ảo tưởng nếu cậu đột nhiên xuất hiện tớ nên làm cái gì bây giờ. Nên tự nhiên một chút thì tốt, hay là kích động một chút thì tốt, không biết cậu thích tớ như thế nào. Không biết cậu có còn thích tớ ngày hôm nay, con buôn, cay nghiệt, giống như một tên lưu manh. Còn muốn không để cho cậu thất vọng. Một đoạn thời gian rất dài, trong đầu tớ luôn nghĩ đến việc này. Một năm, hai năm, năm năm, sáu năm. Tớ đến gần nhà cậu hỏi thăm, mặt dày mày dạn hỏi bạn học năm đó, vẫn luôn không biết được tin tức của cậu. Tớ không tìm được cậu, Tỉnh Trình. Tìm tớ dễ dàng như vậy, từ đầu tới cuối cậu lại không bước ra nửa bước kia. Là do lực cản gia đình sao? Nếu thật sự để ý tớ như vậy, sau khi cha mẹ cậu qua đời, cậu có đi tìm tớ sao? Cậu không, cậu nói đúng, vận mệnh để cậu tìm được tớ, cậu chính là chờ cái vận mệnh buồn cười này an bài. Kỳ thật ở trong lòng cậu, chưa bao giờ cho rằng tớ là vận mệnh của cậu. Chúng ta đều là những người bình thường, đều nghĩ có lẽ ngày mai, ngày kia liền sẽ đụng tới một người càng thích hợp hơn, nghĩ nếu có duyên chung quy sẽ gặp lại. Nếu vẫn không gặp phải, chỉ có thể thuyết minh duyên phận của chúng ta không đến. Con người chính là như vậy, ở thời cơ thích hợp gặp được người thích hợp. Trên thế giới này, có ai rời khỏi ai mà không sống được. Cho nên, đừng lại nói cậu sẽ chờ, kỳ thật, chờ đợi mới là chuyện buồn cười nhất. Tình cảm con người, chờ không được.”
Tỉnh Trình chậm rãi gục đầu xuống, lời Ngô Cảnh An nói giống như từng con dao nhỏ, đâm đến mức anh không có gì để nói.
Anh ta quả thực chưa bao giờ đi tìm Ngô Cảnh An. Giống như anh đã nói, vẫn luôn cho rằng đó chẳng qua là một đoạn quá khứ, cũng không cần tận lực truy tìm. Tuy có tiếc nuối, lại nghĩ luôn sẽ có người thích hợp với mình.
Thế nhân đều là như thế, ý nghĩ của anh chẳng qua cũng chỉ là bình thường.
Lại không nghĩ rằng, lại bị đoạn quá khứ kia tr.a tấn cho tới nay, khi gặp lại, mới phát hiện, không bỏ xuống được.
Dù là đoạn quá khứ kia, hay là người đó, anh rốt cuộc, chưa từng buông xuống.
Tỉnh Trình không dám nhìn ánh mắt đối phương, mang theo áy náy mà nói: “Thật xin lỗi.”Ba chữ vô cùng đơn giản, tổng kết mười năm xót xa trong lòng Ngô Cảnh An.
Anh nhờ câu giải thích này mà cảm thấy thoải mái.
Tỉnh Trình: “Năm đó, năm đó… Cậu hận tớ sao?”
Ngô Cảnh An cười, “Không hận.”
Tỉnh Trình giương mắt nhìn anh, Ngô Cảnh An dựa vào một gốc cây phía sau, đem những lời trong lòng nhổ ra, “Năm đó, sao có thể nói trong lòng ai hận ai. Chúng ta đều quá nhỏ, dưới loại tình huống đó, tách ra là tất nhiên. Bao nhiêu năm qua, tớ đối với cậu… nếu nói hận, thật sự không có. Chủ yếu là nhớ nhung, oán giận. Nghĩ cậu hiện tại thế nào, nghĩ cậu hiện tại có phải đã quên tớ rồi không, oán giận cậu vì sao không đến tìm tớ, một cuộc điện thoại một phong thư một tin tức đều không có. Kỳ thật, chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, không thể bởi vì tớ còn nhớ đến cậu mà cậu đã quên tớ liền nói cậu nợ tớ, đâu thể tính như vậy. Nhưng câu thật xin lỗi này tớ nhận, coi như là bồi thường tớ nhớ cậu nhiều năm như vậy đi.”
Những lời này, anh giấu trong lòng lâu lắm lâu lắm.
Vẫn luôn cho rằng sẽ không có cơ hội nói ra, Tỉnh Trình xuất hiện làm anh rốt cuộc có thể chấm một dấu chấm tròn kết thúc đoạn quá khứ này.
Bọn họ đứng trên đỉnh thành phố, cùng nhau mai táng quá khứ của bọn họ.
Năm đó Ngô Cảnh An từng ở chỗ này nói muốn vĩnh viễn cùng nhau.
Hôm nay Ngô Cảnh An đứng ở chỗ này nói với người đó một tiếng tạm biệt, một câu bảo trọng.
Sau đó bọn họ hàn huyên rất nhiều, rất nhiều, đem toàn bộ đau xót và oán giận trong lòng nói ra.
Đoạn thời gian vừa tách ra, ban đêm Tỉnh Trình luôn mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh bị cha mẹ lôi kéo rời khỏi trường học, khi gặp thoáng qua Ngô Cảnh An, anh thậm chí không dám ngẩng đầu.
Một màn kia, đè trong lòng anh rất nhiều năm, không thể tiêu tan.
Anh nghĩ Ngô Cảnh An có lẽ sẽ hận anh, hận anh tuyệt tình, hận anh nhu nhược.
Cho nên, anh vẫn luôn không dám xuất hiện.
Càng về sau này, anh cố gắng quên Ngô Cảnh An, quên đi một màn không chịu nổi kia.
Anh tìm người yêu mới, một cái lại một cái, lại âm thầm ở trong lòng làm một phép so sánh buồn cười.
Dù người kia có đối xử với anh thật tốt, dù người kia có hoàn mỹ bao nhiêu, trong lòng anh, vĩnh viễn thiếu điều gì.
Mãi đến hai năm nay, anh dần dà hiểu được, điều thiếu thiếu kia chỉ có ở trên người Ngô Cảnh An, không ai có thể thay thế.
Mười mấy năm, đeo gánh nặng trên lưng không chỉ có riêng Ngô Cảnh An, hôm nay, người muốn dỡ xuống gánh nặng này còn có anh.
Ngô Cảnh An nói tình cảm không có đúng sai, bọn họ chỉ là bỏ lỡ đối phương.
Hiện giờ, anh yêu Hứa Huy, phần tình cảm này so với năm đó càng mãnh liệt hơn. Anh không có cách nào trước khi triệt để buông xuống đoạn tình cảm này lại tiếp thu một người khác.Tỉnh Trình, tới quá muộn.
Ngày nào đó, anh giúp Tỉnh Trình dỡ toàn bộ áy náy ngần ấy năm qua, trước khi chia tay Tỉnh Trình còn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Chuyện tình cảm tớ sẽ không miễn cưỡng cậu, nhưng dù thế nào cũng để tớ tiếp tục cùng cậu du lịch đi, ít nhất, để chúng ta cùng đi xong chuyến này.”
Ngô Cảnh An cũng không nói thêm nữa, sau khi xuống núi bọn họ đi một quán rượu nhỏ chè chén đến nửa đêm.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Ngô Cảnh An đã biến mất.
Di động của Tỉnh Trình nhận được một tin nhắn: Bảo trọng, anh bạn.
Anh nở nụ cười với bốn chữ ngắn ngủi kia rất lâu, giọt nước mắt mười năm chưa từng chảy thấm ướt màn hình.
Anh còn nhớ rõ thiếu niên tóc húi cua năm đó, nhớ kỹ nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nhớ kỹ nụ hôn đầu của bọn họ.
Ngô Cảnh An nói, Tỉnh Trình, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.
Tỉnh Trình dùng bàn tay run rẩy đánh ra hai chữ, bảo trọng.
Gửi đi…
Có lẽ, đời này bọn họ sẽ không gặp lại nữa.
Bảo trọng, Cảnh An của tớ.