Chương 96: Những ngày ở Nha Trang thành (5)

_ Tiền còn dư đâu.
Aurora nhíu mày, dò xét Vương Lang từ trên xuống dưới, giống như muốn lột hết đồ để tìm chỗ hắn giấu tiền.


Vương Lang cúi gằm, say xẩm nhìn Emily cũng đang hơi cúi đầu, giương đôi mắt to tròn vô tội lên nhìn hắn, cái đầu lắc rất nhẹ ý như nói Vương Lang hãy dũng cảm lên, nhận tội một mình đi, Emily sẽ đứng từ xa thương tiếc cho Vương Lang. Bây giờ hắn mới hiểu, cái ngoéo tay lúc gần về đến tiệm của Emily có nghĩa là gì.


Hắn lại xoay qua nhìn bốn cô bé Orla, Pheobe, Jena, Dalida gương mặt bọn nó còn vô tội hơn. Hèn gì mấy đứa nó chủ động ra đón Vương Lang đi chợ về từ xa, chỗ bánh kẹo hắn mua đã được chia chác êm xui chỉ trong mấy bước chân, hiệu xuất ăn hàng của mấy đứa này thật khá. Đã vậy còn ngụy trang vỏ kẹo cạnh nôi của Celia, con bé mới ba tuổi chưa tự lột được vỏ kẹo đâu, bằng chứng ngoại phạm của ba đứa mi quá không vững chắc rồi đó.


_ Hao mất hai ngày tiền chợ, phải làm việc thêm ba ngày để bù vào.
Aurora vừa luận tội vừa phán xử. Nói xong thì nàng bắt đầu chuẩn cơm trưa. Ở một góc nhìn bí mật mà Vương Lang không thể thấy, cái nháy mắt của nàng được đáp lại bởi nụ cười hàm răng sún còn dính kẹo của mấy đứa em.


Jena tốt bụng, nó khẽ nhét một miếng nhỏ sô cô la vào tay Vương Lang, có lẽ đây là một quyết định vô cùng khó khăn của Jena. Miếng sô co la nằm lâu trong tay cô bé, đã bắt đầu chảy nước.
Trong tiệm ai cũng có công việc riêng của mình.
Celia nằm trong nôi, dụ dỗ khách hàng.


Pheobe, Jena, Dalida, vừa ăn kẹo vừa tập viết chữ.
Orla vừa ăn bánh vừa kiểm tra, chữ nào đạt sẽ cắt ra, đem dán vào món hàng, làm tem xuất xứ.
Emily vừa ngậm kẹo vừa đọc tập ảnh mới mua, có khách thì bán hàng.
Donna phải học bài, vừa học vừa đưa nôi cho Celia.
Aurora nấu xong món chính thì cũng phải học bài.


available on google playdownload on app store


Rảnh rỗi nhất chính là Vương Lang,cu li bảo mẫu, chỉ có vài việc như: quét nhà, dọn tiệm, chà nôi, đi chợ nấu cơm, đút cơm cho Celia, lấy đồ giặt, rửa chén, nấu nước pha sữa...dắt mấy đứa nhỏ nhất đi dạo. Chỉ cần có thể làm xong thì sẽ được phép làm tiếp.


Ngoại trừ 16 con mắt nhìn hắn ra, công việc này không có áp lực gì lớn.
Vương Lang đã quên mất lý do vì sao hắn phải làm việc. Chỉ cần mẫn hoàn thành, đây là sức mạnh của lao động, bào mòn đầu óc thế hệ trẻ.
_ A Lang nhìn nè, đẹp không.


Dalida thích vẽ hơn viết, chủ yếu là vẽ Celia hay đầm công chúa, hoặc Celia mặc đầm công chúa. Chỉ có nó là chịu nằm yên cho Dalida vẽ. Gần đây cô bé có thói quen mới, vẽ xong bức nào là chạy đi tìm A Lang để khoe. Lần nào nghe A Lang khen đẹp Dalida cũng tin là thật, A Lang tốt, không mắn Dalida phí phạm giấy mực. Cách gọi A Lang là cô bé bắt chước bà chị Orla.


Nghe nói là theo xu hướng mới, nam nữ thân thiết đều gọi như vậy cả. Vương Lang đau đầu, Orla mới 12, nên bớt đọc ngôn tình đi, trong đó không có gì tốt lành đâu.


Jena với Pheobe là dũng sĩ diệt kẹo, nếu không viết chữ thì cả hai chụm đầu lại, vừa ăn hàng vừa đọc tạp chí. Là nhật báo ăn khách gần đây, viết về tiểu La La gì đó.


Hai cô bé hay kêu Vương Lang dắt đi dạo, rồi kiêm luôn phó nháy. Chụp đủ hình các kiểu, chỉ tiếc là có máy,có chụp, nhưng không có phần lưu trữ trong đó. Jena với Pheobe không ngại, luôn tạo dáng rất nhiệt tình, coi như luyện tập trước cho tương lai.


Orla rất thích đọc truyện, rồi hay mơ mộng. Orla hay kể chuyện để ru ngủ Celia, nội dung câu chuyện đều là do cô bé tưởng tượng ra, hay chắp nối nhiều truyện lại với nhau. Orla rất thông minh, mỗi câu chuyện đều liền mạch, kể trơn tru, nghe thật như là kể lại buổi sáng ăn gì. Không biết Celia có hiểu không nhưng thích thú là có, chuyện buồn vui gì cũng nhe răng cười.


Bà cụ non Emily là tổng quản của quầy hàng, lo việc mua bán với thu chi, kiêm luôn giám thị năm đứa em. Nếu không có khách thì Emily hay lẽo đẽo theo sau Vương Lang, đôi lúc dắt díu theo mấy đứa nữa. Muốn Vương Lang dắt đi hội trại chơi. Không thì khu đại hội cũng được.


Từ chối Emily là nhiệm vụ đầu tiên chị đại Aurora giao cho Vương Lang. Chỉ cần Vương Lang yếu lòng một chút là lọt hố ngay, con bé có kinh nghiệm phong phú trong việc thuyết phục người khác.


Nếu có câu nào mà kết thúc bằng "...chị Aurora cho phép rồi, không tin A Lang đi hỏi đi." Tốt nhất là Vương Lang nên đi hỏi lại thật,bút sa gà ch.ết, có nhớ ánh mắt vô tội của Emily không.
_ Đây là mạch tụ năng à.
Donna dừng tay, hơi hạ hai mắt kính xuống nhìn Vương Lang, có chút ngạc nhiên.


_ A Lang cũng biết về mạch khắc à.
_Có biết chút chút.


Vương Lang đang quét dọn gần chỗ Donna học, tiện miệng nên mới hỏi, trả lời xong thì lại tiếp tục lau dọn tiếp. Điều này làm Donna tò mò, nhớ chú binh mập nói A Lang là võ sĩ. Chức nghiệp không liên quan gì đến lĩnh vực cơ giới sư, làm sao nhận ra được mạch cô đang khắc là mạch gì.


Donna nhỏ hơn Aurora hai tuổi, nhưng đang học lớp trên, lý do là vì cô khai mở được 11 vòng sáng nên là học viên chính thức của học viện. Được nhận chương trình đào tạo cao cấp hơn.


Chương trình học của Aurora là đào tạo chức nghiệp, cao nhất chỉ ở mức chúc sư, công việc chủ yếu là chuẩn bị các loại nguyên liệu ban đầu. Là công việc đơn giản nhưng mất nhiều thời gian, do không thể tạo ra sản phẩm hoàn thiện nên cơ bản sẽ là làm công ăn lương. Một chúc sư giỏi, may mắn gặp được đại sư vừa mắt, có thể làm đội trưởng một khâu trong phòng thí nghiệm, là một công việc tốt.


Còn Donna thì sẽ học được đến chương trình dạy kiến thức ở cấp bậc tạo sư, khác nhau cơ bản nhất là kiến thức về mạch khắc. Nội dung dạy chỉ là trên dưới 10 loại mạch đơn giản, muốn học nhiều hơn thì tạo sư phải học trực tiếp từ các đại sư, thường là theo làm học trò hoặc trợ lý.


Ở những thiết bị tinh thần cơ giới cấp thấp, từ cấp thanh đồng trở xuống, chủ yếu là các thiết bị dân dụng phổ thông,dùng trong sinh hoạt.Sau khi khắc xong các mạch cơ bản sẽ không cần thực hiện việc quán linh, việc chỉ cấp đại sư mới có thể thực hiện. Mà qua thẳng luôn bước hợp hình, là coi như đã hoàn thành sản phẩm.


Người đạt danh hiệu tạo sư, nếu không muốn đi làm công, có thể tự mở một cơ sở riêng, sản xuất, sửa chữa và bày bán những thiết bị cấp thấp mình tạo ra. Là một công việc ở tầng lớp trung, rất được coi trọng.


Tuy nhiên tạo sư đứng ra làm ăn riêng chỉ có thể đủ sống, hoặc khá hơn chút. Thị trường thiết bị cấp thấp là sân chung của nhiều thế lực, họ có dây chuyền sản xuất hàng loạt. Giá cả cạnh tranh, khó chen chân vào được.


Hiện Donna đang tự luyện tập bằng cách vẽ lại hình dáng của các loại mạch đơn giản trên giấy cho đến khi nhuần nhuyễn, thuộc lòng.


Đây là phương pháp học tiết kiệm nhưng hiệu quả, hợp lý. Phôi hay đá nguyên liệu dùng khi khắc mạch, đều là loại tiêu hao, giá cả không rẻ. Dùng trực tiếp để luyện tập đương nhiên tốt, nhưng hao tổn là quá lớn, tính cả tiền bạc hay năng lượng trong vùng chứa.


Cách học của Donna là phổ thông, được coi là cơ bản, kể cả con cháu thế gia cũng vậy. Phải tập vẽ trước trên giấy, đến khi giảng viên thấy đạt yêu cầu, mới cho thực nghiệm thật. Như vậy sẽ tránh được việc vùng chứa bị suy kiệt. Tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm ít, năng lượng sử dụng có hiệu xuất thấp, hao hụt nhiều không tự khống chế được. Việc như vậy ai cũng gặp phải, đại sư lúc còn nhỏ cũng không ngoại lệ.


Nhớ năm xưa Vương Lang theo sư phụ Lý Khanh, hoàn cảnh nghèo khó không mua được giấy mực, phải dùng bút khắc trực tiếp luôn, phôi với đá nguyên liệu sài như rau cỏ, là cây nhà lá vườn. Vương Lang cảm thán, vẽ trên giấy như thế kia thật nhẹ nhàng biết bao. Đương nhiên hắn chỉ nghĩ trong lòng thôi, nói ra sợ có khi Donna tiện tay khắc vài đường trên mặt hắn.


Còn một việc nữa mà Vương Lang chưa nghĩ đến. Người khác phải sau khi khai mở, có đủ năng lượng trong vùng chứa rồi mới khắc mạch được. Còn hắn mới khai mở gần đây, sáu bảy năm trước lấy đâu ra năng lượng tinh thuần mà học khắc.


Đó là công lớn của thanh tâm trà, thứ chí bảo được xếp ngang hàng với những gì thuộc lớp huyền thoại. Năng lượng hắn dùng khi đó là do hệ thống thần kinh mượn trực tiếp từ tự nhiên để sài, thanh tâm trà đóng vai trò như chất dẫn gia cố, cầu nối để đường truyền đó không bị nổ tung, khiến não của Vương Lang không trở thành đậu hũ xay nhuyễn.


Mẫu thân của Vương Lang sau cái ch.ết của chồng, tâm lý suy sụp, thể chất kéo xuống theo, nhờ có thanh tâm trà mới bình ổn lại, cân bằng cuộc sống. Kể cả khả năng suy luận hay sức tập trung mà Vương Lang có khi khắc mạch, hay đau đớn khi khai mở, cũng có phần công của thanh tâm trà.


Đó mới là hao phí lớn nhất của Vương Lang, hồi giờ chưa thấy ai bán thanh tâm trà để lấy tiền, chỉ tặng để đổi lấy nhân tình. Thứ khó đo đạc bằng tiền. Hi vọng theo thời gian lưu lạc, tâm cảnh của Vương Lang thêm vững chắc, để khi biết được giá trị của thanh tâm trà, không đột quỵ mà ch.ết. Nhớ mấy ngày trước chỉ vì chút tiền lương của dạ khách số 6, hắn đã sém miểu sát Mỹ Mỹ đáng thương rồi.


_ Trước khi lưu lạc ở vùng sinh tồn, ta có theo giúp việc một cơ giới sư, làm lâu nên nhìn mấy thứ này có chút quen mắt.


Vương Lang nói vậy cũng không tính là nói dối, lại là lời giải thích hợp lý cho tình huống của mình. Võ sĩ mạnh mẽ hơn người bình thường, được cơ giới sư thuê để làm việc tay chân nặng nhọc hay bảo vệ cũng thường thấy. Nếu nói sư phụ của Vương Lang là cơ giới sư đạt chuẩn tông sư Lý Khanh huyền thoại mới là nói dối.


Donna vốn ít nói, tính hay ngại ngùng không thích giao tiếp nhiều, đặc biệt là với nam nhân. Tại học viện Donna hay giấu mình sau lớp áo khoác rộng thùng thình cùng cặp kính cận.


Dù có sức học tốt cùng sự chăm chỉ, Donna vẫn không được xem là học viên ưu tú. Đó là do cái gọi là giới hạn tinh anh. Với số vòng sáng khai mở là 11, dù Donna có siêng năng hay thông minh đến đâu, cũng không thể làm được việc ; quán linh mạch năng lượng đặc thù.


Tức là vĩnh viễn Donna, không thể đặt chân vào giới hạn cấp bậc đại sư, không thể tạo ra thiết bị năng lượng cơ giới đặc thù. Đầu tư cho nhiều cũng là vô ích.


Việc Donna cần lúc này, là cố gắng học tập, để nâng cao hiệu suất của những sản phẩm thiết bị cấp thấp tạo ra. Mà bước cơ bản là nâng hiệu xuất của mỗi loại mạch khắc cơ bản.


Nếu Donna có thể khắc ra mạch cơ bản, có hiệu xuất đến 96%,giống như loại mạch dẫn truyền vừa xuất hiện gần đây. Thì dù chỉ đạt chức nghiệp tạo sư, thì chắc chắn Donna vẫn được các thế lực coi trọng, chào đón còn hơn các chuẩn đại sư, đại sư cấp A, A A, bình thường khác.


_ Vậy A Lang có nhớ kiến thức gì về mạch khắc không, loại mạch tụ năng này Donna đã vẽ đến thuộc lòng rồi, nhưng khi khắc thật thì không lần nào vượt quá 80% cả. Không biết là do đâu.


Nghe Donna nói, cả nhà trừ Celia ai cũng ngạc nhiên. Đây là câu dài nhất của Donna gần đây, nhất là khi nói với người ngoài, lại là con trai.


Việc khác thì Donna không hay quan tâm, nhưng liên quan đến việc chế tạo thì lại khác. Đó là chấp niệm chung của các cơ giới sư, không có trái tim cuồng nhiệt như vậy thì đừng mong đạt được thành công. Cơ giới sư được mọi người coi trọng, nhưng con đường trưởng thành thì không hề có màu hồng, máu và nước mắt đổ ra sợ còn nhiều hơn cơ giới sĩ. Không có chấp niệm mạnh mẽ, sẽ không vượt qua được.


_ Ta không biết gì về mạch khắc, nhưng việc vẽ trên giấy thế này thì có biết chút ít. Năm xưa giấy tờ lộn xộn người khác vứt bừa bãi, đều là do ta dọn. Nhìn nhiều nên thành quen.
Ồ..ồ.


Mọi người vỡ lẽ, thì ra A Lang là cu li dọn dẹp chuyên nghiệp, đã có kinh nghiệm từ trước, hèn chi mặc cái tạp dề kia nhìn thật vừa mắt.


Pheobe với Jena tốt bụng, mở hộc bàn vứt ra một đống giấy vụng, là tác phẩm thất bại của Dalida. Sợ là A Lang thiếu việc làm lại buồn, không nâng cao tay nghề được. Dù sao A Lang cũng từng là cu li của cơ giới sư.


Lúc này Celia cũng trở mình, hất đống vỏ kẹo trên nôi xuống đất. Xong rồi thì lại ngủ tiếp, con bé thật là có tâm.


Đầu Vương Lang to như cái đấu, cảm giác giống như mặt đường mới tô xong lại thấy có dấu chân ai đó kí tên, nản không chịu được. Lom khom quét tiếp, gương mặt của Pheobe với Jena sáng tươi, không biết có lòng tốt gì nữa đây.
_ Vậy A Lang vẽ lại có được không, để Donna tham khảo.


Nói xong thì Donna mới biết mình ngốc rồi. Mạch khắc vô cùng phức tạp, nó là đường dẫn để thay đổi hướng đi của bước sóng. Có cấu trúc tia, đường, chùm, xoắn ốc, liền mạch, liên kết phức tạp. Dù là vẽ trên giấy cũng vô cùng khó khăn, người chỉ mới nhìn như A Lang làm sao vẽ được. Vẽ gần giống cũng không được, trong việc khắc mạch, sai một ly còn hơn đi một dặm, việc dòng năng lượng bị tắc nghẽn, phôi dẫn bị nổ tung trong phòng thí nghiệm, thấy còn nhiều hơn ăn cơm.


_ Ùm, để coi, để coi. Hình như là thế này.
Sau khi trừng mắt bặm môi cảnh cáo một cách vô ích với Pheobe và Jena, Vương Lang cầm lấy một tờ giấy rồi bắt đầu vẽ.
_ Ùm, không phải, không phải. Là thế này mới đúng.


Vương Lang vẽ mạch tụ năng, là loại mạch cơ bản, dùng để lưu trữ năng lượng tinh thuần bên trong phôi, giống như pin sạc dự phòng của thiết bị. Có loại mạch này, chỉ cần nạp năng lượng ban đầu một lần, thiết bị có thể hoạt động được một thời gian dài, đến khi hết mới cần nạp thêm.


Loại mạch này phức tạp hơn mạch dẫn truyền nhiều. Năng xuất của nó được tính bằng hai thông số;, khả năng tích trữ tối đa, cùng độ ổn định khi tích trữ. Độ ổn định ở đây là xét tới mức hao hụt năng lượng cũng như phôi chứa không bị nổ tung khi hoạt động ở cường độ cao.


Mạch tụ năng này Vương Lang đã khắc nhuyễn từ nhiều năm trước, về sau sư phụ lại dạy hắn khắc mạch trùng mạch. Tức thay đổi kết cấu mạch tụ năng, chủ yếu ở phần đầu và cuối, để có thể nối nhiều mạch lại với nhau, tăng số lượng mạch trên mỗi phôi. Năng lượng khi tích trữ sẽ được phân thành từng lớp. Khả năng chứa và ổn định của phôi đều tăng.


Cao cấp nhất có thể biến mỗi phôi thành một thiết bị nén mi ni. Sắp xếp lại cấu trúc của dòng năng lượng tinh thuần, giảm kích thước đến mức nhỏ nhất, giống như nạp vào 100 thanh năng lượng, nhưng thể tích chiếm hữu chỉ bằng 1 thanh. Cái này sư phụ Lý Khanh chỉ mới thành lập lý thuyết, chưa đi vào ứng dụng thực tế.


Cấu trúc của thanh năng lượng, đã là dạng cô đọng ổn định nhất của năng lượng tinh thuần trong tự nhiên. Muốn thay đổi thêm một lần nữa là vô lý, việc làm vô nghĩa.


Thật ra theo lý thuyết, năng lượng đặc thù là do năng lượng cơ bản - tinh thuần biến đổi mà thành. Vậy thì Vương Lang có quen biết với một cái kho năng lượng tồn tại vô số năm nay mà không có dấu hiệu hao hụt. Nên nhớ ăn không phải cách nó nạp thêm, chỉ là hoạt động giải trí lúc buồn thôi.


Tờ giấy thứ nhất Vương Lang vẽ mạch tụ năng cơ bản. Hắn vứt vào sọt rác.
Tờ giấy thứ hai Vương Vương Lang vẽ mạch tụ năng biến đổi hai đầu thành mạch trùng mạch. Hắn vứt vào sọt rác.


Tờ giấy thứ ba là thành quả của việc quan sát bản phóng lớn của tia năng lượng trong học viện bắc đẩu. Thay vì vẽ từng mạch xoắn ốc đặt gần nhau - giống như dùng nhiều sợi dây thừng. Tại sao không xoắn nhiều mạch với nhau rồi xoắn thêm lần nữa sát lại với nhau. Giống như bện nhiều sợi thừng lại thành một sợi lớn hơn, chắc chắn sẽ chịu tải được lớn hơn, không gian cũng tiết kiệm hơn.


Vẽ xong thì hắn đưa tờ giấy cho Donna, đây là tác phẩm của hai người, một mặt là mô phỏng mạch khắc của Vương Lang, một mặt là đầm công chúa của Dalida.
Vương Lang chỉ là tiện tay, nhưng đây là hành động vô cùng vĩ đại, cũng như vô cùng thiếu trách nhiệm của hắn.






Truyện liên quan