Chương 2
Sau một ngày mệt mỏi vì phải chơi đùa với mỹ lệ, cậu liền đi tắm rồi xuống nhà ăn cơm. Nhỏ vẫn luôn luôn là người đứng bên cạnh để phục vụ cho cậu. Nhìn đĩa bánh trên bàn nhỏ thèm lắm, biết được tính của nhỏ cậu liền lấy ngay 1 chiếc bánh rồi nhanh tay đưa ngay cho nhỏ. Nhỏ vui lắm liền cầm chiếc bánh và giấu vào túi áo.
-Đại phong.
-Dạ.
Câu nói của bà Phương khiến cho cậu và nhỏ đều phỉa giật mình.
-Ta và ba con đã quyết định rằng sẽ cho con đi du học bên Mỹ.
-Con không muốn đi.
Cậu rất ngạc nhiên vì quyết định của ba mẹ mình và tất nhiên là cậu phản đối chuyện này. Cậu không muốn đi đâu cả, cậu chỉ muốn được ở nhà, được ở bên cạnh nhỏ.
-Chúng ta đã quyết định mai con sẽ đi. Giờ ta không muốn bàn cãi về chuyện này nữa.
Nhỏ nghe được chuyện này cũng buồn lắm vì cậu là người bạn duy nhất của nhỏ, nhỏ cũng không muốn cậu đi chút nào. Vậy là sau bữa tối nhỏ bỏ về phòng với bộ dạng thẫn thờ. Nằm trên giường nhỏ suy nghĩ về chuyện ban nãy.
-Này heo mập đang nghĩ gì vậy*?*
-*Cậu…BINH…*
Bỗng dưng cậu xuất hiện, nhỏ vùng dậy bất chợt va đầu vào cậu.
-Sao cậu lại ở đây*?*
Nhỏ vừa xoa đầu vừa hỏi cậu.
-Thì đến để gặp cậu.
-Gặp tui làm chi?
-Về chuyện ban nãy...nếu cậu không muốn tui có thể không đi nữa...
-Không sao đâu...mà ông bà chủ làm như vậy là vì lợi ích của cậu làm sao có thể vì tôi mà phá hỏng hết tương lại sau này của cậu được.
Nhỏ quay lại tươi cười nói với cậu.
-Vậy tại sao cậu phải khóc?
-Tôi...
Dù có cố gắng để cười nhưng nhỏ vẫn không thể giấu đi những giọt nước mắt của mình được. Cậu lấy chiếc khăn tay ra lay nước mắt cho nhỏ.
-Rồi tôi sẽ quay trở lại sớm thôi mà, chúng ta sẽ lại cùng nhau chơi, cùng nhau ăn bánh...nhưng có khi lúc đó cậu thành con heo mập mất rồi.
-Này ai là heo mập cơ chứ. Cậu đứng lại đấy ngay.
-Ế heo mập tấn công.
-Đứng lại ngay.
Cậu và nhỏ cùng nhau chơi đùa suốt buổi tối. Cả hai người đều mong rằng thời gian có thể ngừng trôi để họ sẽ mãi mãi là bạn và sẽ k bao giờ xa cách. sau khi chơi đùa đã thắm mệt cậu và nhỏ về phòng của mình. Nhỏ đi về phòng liền nằm ngay ra giường, suy nghĩ 1 lúc nhỏ liền vùng dậy mở ngăn kéo ra và lấy những sợi dây đan. Nhỏ ngồi hí hoáy đan những chiếc vòng đó thành một chiếc vòng. Chiếc vòng như chính tình cảm mà nhỏ dành cho cậu. Đến khi nhỏ làm xong thì cũng đã khuya rồi, nhỏ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau thức dậy nhỏ mới biết là mình ngủ quên, Nhỏ vội vàng chạy ra ngoài. Nhỏ vừa chạy ra đến của thì gặp cậu
- Uả Phong sao cậu vẫn còn ở đây*?*
*- Vậy còn cậu đang định làm gì**?*
*- thì đang định đến chỗ cậu. Cậu mau giơ tay cậu ra đi.*
*- ukm.*
* cậu giơ tay ra phía nhỏ. nhỏ hớn hở lấy một chiếc vòng rồi đeo vào tay cậu.*
*- Làm gì vậy**?*
*- Tặng cậu đấy. đây là vòng tay tình bạn mà tôi tự làm. tôi 1 cái và cậu 1 cái.*
* nhỏ giơ tay bên kia của mình lên cho cậu xem chiếc vòng của nhỏ. Cậu mỉm cười vui vẻ nhìn chiếc vòng tay mà nhỏ tặng cho mình.*