Chương 17
- Người chiến thắng là.....
Mc thì kéo dài chữ là ra tận chân trời khán giả thì kéo vảnh tai ra để nghe.
- là.... cả hai đều hòa!
" hòa" một chữ thôi mà mọi người phải đứng hình cậu và hắn thì đứng nhìn nhau không nói lên lời.
- Sao lại hòa được?
Cả hai người quay ra đồng thanh.
* hai cái người này đang làm cái gì vậy?* nhỏ đang chuẩn bị nên can thì bỗng thấy trong người cảm thấy khó chịu, đầu óc thì quay cuồng, mắt dần hoa đi và rồi nhỏ ngã xuống.
- có người bị ngất!
1 người nói to khi thấy nhỏ ngã xuống. Đang bực mình thì lại có chuyện hắn và cậu cau mày quay ra.
- là cô gái ban nãy sao? - A
- Như Nguyệt?- B
- Cô ta bị cái gì vậy?- C
Mọi người xúm lại bàn tán xì xào. Ngay khi nghe thấy tên nhỏ cả hắn và cậu chạy xuống.
- Nguyệt!
Không chần chừ nửa bước cậu lo lắng bế nhỏ đi ra xe. Vội vàng cậu lái xe đi đến bệnh viện. Hắn cũng lo lắng cho nhỏ mà đi ngay phiá sau. Bao nhiêu lời bàn tán vang lên. Còn cô thì tức đến sôi máu tại sao trước mặt cô mà cậu có thể bế nhỏ...chẳng phải cô là hôn thê của cậu sao?
°°°°°°°°°°°°°°°°° tại bệnh viện°°°°°°°°°°°°°°°
Sau khi đưa nhỏ đến bệnh viện cậu và hắn ngồi ở phiá ngoài chờ mong sao nhỏ không có chuyện gì xảy ra. * cạch* bác sĩ mở cửa bước ra nhanh chóng thôi hắn và cậu chạy tới.
- cô / cậu ấy sao rồi?
2 người này đồng thanh.
- 2 cậu hãy bình tĩnh đã. Trước hết hãy cho tôi biết ai là người thân của bệnh nhân?
- là tôi!
Cậu đứng ra trả lời vì dù sao cậu cũng là chủ của nhỏ...nó cũng đc cho là người thân nhỉ?
- bệnh nhân có bị dị ứng với gì không?
- cô ấy là bị dị ứng với mùi gừng khi nào mà gửi thấy mùi đó là cô ấy sẽ ngất.
- Vậy thì đúng rồi chỉ do bệnh nhân không chịu đc mùi hương của gừng nên đã ngất mà thôi cũng không có gì quan trọng.
Nghe đc lời này của bác sĩ cả hai thở phào nhẹ nhõm may mà chỉ do bị dị ứng chứ nhỏ mà xảy ra chuyện gì....Ngay lúc bác sĩ vừa dời đi cả 2 cùng lao ngay vào phòng. Đúng lúc thôi nhỏ cũng vừa mới tỉnh dậy.
- Cô / cậu không sao chứ?
Đồng thanh hiệp 3 đây =_= đang ngồi yên tĩnh thôi bỗng hai cái người này xông vào rồi hỏi khiến nhỏ giật mình.
- không sao đâu?
Cậu thì đi đến cái ghế gần giường ngồi còn hắn thì đứng dựa lưng vào tường.
- biết là bị dị ừng sao còn đến gần gừng.
- Là do gừng sao? Mình không biết đấy....
Tất cả những chuyện này xảy ra đều do cốc nước của cô đã đưa cho nhỏ. Hôm nọ bất chợt cô nghe đc một số chuyện về nhỏ và biết rằng nhỏ bị dị ứng với gừng cũng chính lúc đó cô nghĩ ra một kế để trả thù nhỏ. Cái lúc uống cốc nước quả đó nhỏ cũng không chú ý nên không biết cô đã cho ít nước gừng pha vào...không phải nhỏ không biết mà là không thể nhận ra... biết là cốc nước ấy có mùi kì lạ nhưng cũng đâu thể phụ lòng cô. (*t/g: thì giả vờ uống rồi đổ đi thế có đỡ hơn không *)
- mấy gìơ rồi vậy?
Nhỏ quay ra hỏi cậu.
- 10h.
Hắn trả lời ngay cái lúc cậu chuẩn bị xem đồng hồ.
- Thôi ch.ết mình phải về phụ giúp mọi người dọn dẹp.
Ngay lúc chuẩn bị bước xuông khỏi giường nhỏ lại bị cậu chặn lại. Cậu biết là nhỏ đã phải làm việc vất vả cả ngày với lại hôm nay cũng là một ngày đặc biệt với nhỏ vì vậy cậu muốn nhỏ nghỉ ngơi. Nếu gìơ mà về nhà nhỏ sẽ đi phụ mọi người làm việc ngay cái tính ngang bướng của nhỏ cậu hiểu rõ mà.
(*t/g: trong mắt anh có mỗi Nguyệt bao nhiu người cũng phải vất vả chuẩn bị cho sinh nhật anh...tính yêu mù quáng mà!!!*)
- Cậu nghĩ không có cậu sẽ không ai làm được gì sao?
- mọi người dù sao hôm nay cũng đã vất vả rồi.
Nhỏ vẫn còn hồn nhiên nói.
- cậu nằm xuống rồi nghỉ ngơi đi mọi việc cứ để Dì Lan và những người khác lo nếu không đủ tớ sẽ thuê thêm người.
- Nhưng....
- Không có nhưng với nhị gì hết đây là lệnh.
Bực mình không nói được gì nữa nhỏ nằm xuống quay mặt đi mà không thèm nhìn cậu. Từ trước đến gìơ có lần nào nhỏ cãi lại được cậu đâu. Hai cái người này giống nhau ở cái tính ngang bướng nè. Nãy tới gìơ cứ phải đứng nhìn hai người này mà làm hắn khó chịu.
- sao cậu vẫn còn ở đây?
Hai người con trai ngồi trong phòng sao mà nhỏ nghỉ ngơi được chứ bức quá nhỏ ngồi dậy.
- không ở đây thì ở đâu.
(*t/g: thì ở nhà chứ ở đâu, bộ không có nhà ak!*)
- Còn tiểu thư thì sao? Cô ấy chắc gìơ đang ở nhà đợi cậu mau về đi.
- Đừng có quan tâm nằm yên đi!
- Tớ không có muốn gĩư cậu lại đâu mau về nhà đi.
Thì dù sao cậu và cô cũng đã có đính ước nhỏ đâu thể chỉ vì mình mà để cậu ở đây còn cô thì ở nhà chờ đợi. Với lại cậu và hắn ở đây sao nhỏ có thể ngủ đc.
- đã bảo cậu đừng có quan tâm.
Cậu là muốn ở bên cạnh nhỏ vậy mà sao lại đuổi cậu về cái này sao mà không khó chịu cho đc.
- Cậu không về thì đừng có bao gìơ gặp lại mình.
Nhỏ quay mặt đi hướng khác.
- Cậu....đc rồi tớ chịu thua cậu thật rồi. Gìơ thì tớ về là được chứ gì.
Cuối cùng Như Nguyệt cũng đã có một bàn thắng không ngờ cái cách này lại hiệu quả đến vậy. Cậu đứng dậy rồi đi về phiá cửa.....