Chương 1-1: Thanh xuân 20 năm (1)

""Mẹ à tại sao lại bắt con đi Bắc Kinh vậy! Con muốn ở đây a! "" Lâm Nhã Ái khóc hết nước mắt gào lên inh ỏi qùy ngay dưới chân Hạ Tuyết Lệ một người đàn bà với nhan sắc hoàn mỹ trên từng chi tiết.


""Con đừng lo Hạ Quân sẽ đi cùng con mà! Ngoan con gái khóc sẽ không đẹp nữa đâu"" Hạ Tuyết Lệ nhẹ nhàng vỗ về cô con gái nhỏ.
""thật hả mẹ? "" Lâm Nhã Ái mắt rưng rưng ngước lên hỏi mẹ.
""Thật mà"" Hạ Tuyết Lệ xoa đầu con gái.
""Vậy là mẹ và ba sẽ ở lại đây ạ?"" Lâm Nhã Ái lo lắng hỏi.


""Ừ, nhưng chỉ là một thời gian thôi con! Thôi con đi chuẩn bị đi 12 giờ là máy bay cất cánh rồi con vào phòng chuẩn bị hành lý đi"" Hạ Tuyết Lệ ân cần nhắc nhở đứa con gái tội nghiệp, ba của Lâm Nhã Ái và ba Hạ Quân bị người khác hãm hại nên phải chịu cảnh tù tội hiện giờ mọi chuyện đã được đăng đầy trên những mặt báo của những tờ báo Triều Tiên hiện nay. Vì lo cho sự an toàn của Lâm Nhã Ái, Hạ Tuyết Lệ phải gởi con gái mình sang Bắc Kinh nhờ một cô bạn học cũ của mình là Văn Tố Tố nuôi dạy giúp xem như cho Văn Tố Tố trả ơn cứu mạng 10 năm trước đi. Cô bé nhỏ nhắn lủi thủi đi về phòng lẳng lặng gôm lại những bộ quần áo trong nước mắt cô sắp phải xa ba mẹ thật rồi.


Ở phòng khách Hạ Tuyết Lệ cũng đang nấc nghẹn lên từng hồi khi sắp sửa phải rời xa những đứa con gái thân yêu và người chồng yêu thương của mình.


Ở ngoài cổng Hạ Quân đã xách vali đứng tần ngần chờ đợi nhưng lại chẳng dám nhấn chuông, cố gắng lắm mới có thể kìm nén được giọt mặn trân châu sắp không chịu nổi nữa mà trực trào ra ngoài, ít nhất một điều là Lâm Nhã Ái còn có mẹ còn đối với Hạ Quân thiếu thốn tình mẹ từ năm lên ba đã vậy sau khi nghe tin ba mình gặp chuyện thế giới màu hồng của Hạ Quân gần như sụp đổ thế là từ đây Hạ Quân cùng cô bạn thân tri kỉ sẽ mất đi từng người thân một. Lấy hết dũng khí Hạ Quân quyết định nhấn chuông cửa, Hạ Tuyết Lệ nghe tiếng chuông cửa liền bảo Lâm Nhã Ái ra mở cửa Lâm Nhã Ái ngoan ngoan vâng theo, vừa mở chốt khóa cửa thì Hạ Quân đã xông ngay vào ôm chầm lấy Lâm Nhã Ái khóc nức nở, nấc lên từng hồi ""hức...hức...Nhã..Ái...tớ...tớ...không muốn...hức...hức...đi khỏi đây đâu...huhu"" Hạ Quân òa khóc nức nở. Lâm Nhã Ái giữ bình tĩnh tuyệt đối, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bờ vai nhỏ nhắn của Hạ Quân.


""tiểu Quân ngoan đừng khóc nữa mà "" Lâm Nhã Ái làm y hệt như lúc Hạ Tuyết Lệ dỗ dành Hạ Quân như dỗ dành chính mình. Hạ Quân dần buông lỏng Lâm Nhã Ái ra, lấy tay lau vội đi nước mắt ""tớ sẽ không khóc nữa đâu! Hì hì, mà mấy giờ máy bay cất cánh vậy Nhã Ái?""


available on google playdownload on app store


""Ưm mình nghe mẹ nói là 12 giờ là máy bay cất cánh rồi đấy ""
""Ừm vậy là chỉ còn 1 giờ nữa thôi là chúng ta sẽ phải rời xa Triều Tiên rồi "" Hạ Quân lặng lẽ ngước mặt nhìn trời tỏ vẻ suy tư. ""Ừm"" Lâm Nhã Ái trầm mặc hẳn.


Một lúc lâu sau Lâm Nhã Ái cùng Hạ Quân đi vào nhà để dùng bữa cơm trưa cùng mẹ Hạ Tuyết Lệ cũng coi như là bữa cơm trưa cuối cùng cùng với gia đình đi! Mẹ Hạ Tuyết Lệ thấy Hạ Quân thì liền mỉm cười hiền hậu như một bà tiên.
""Tiểu Quân con vào ăn cơm cùng dì và Ái Ái luôn đi ""


""Dạ""
Lâm Nhã Ái và Hạ Quân đi vào bếp, kéo ghế ngồi vào đúng vị trí của mình, mẹ Hạ Tuyết Lệ bắt đầu dọn thức ăn lên bàn, từng món từng món một. Không gian yên ắng lạ thường. Bữa cơm diễn ra trong một nỗi buồn thăm thẳm thời gian như ngưng đọng lại từ khoảnh khắc ấy.
11 giờ 30 phút


""Con đi giữ gìn sức khỏe, nhớ làm việc và nghe lời dì Tố Tố nghe con!""
""Con biết rồi thưa mẹ"" Lâm Nhã Ái ngoan ngoãn vâng theo.
""Xe đến rồi mau lên xe đi Ái Ái,Tiểu Quân à qua bên đó nhớ xem chừng Ái Ái giúp dì Tuyết Lệ nhé tiểu Quân "" Hạ Tuyết Lệ xoa đầu hai đứa trẻ tội nghiệp.






Truyện liên quan