Chương 1-5: Thanh xuân 20 năm (5)
Thấy Hạ Quân vẫn còn im bặt Lâm Nhã Ái lên tiếng "" thôi đi thay quần áo đi chúng ta còn phải đi nhổ cỏ ở ngoài sau vườn nữa đấy! "" ""Ừm, đợi tí tớ đi thay đồ cái đã hì hì "" Hạ Quân cười hì hì rồi chạy vào phòng thay quần áo của mình.
Độ 5 phút sau thì Hạ Quân bước ra với một bộ quần áo mới xin xắn hơn, với một thân hình nhỏ nhắn của cô thì thoạt nhìn ai cũng nghĩ cô nhỏ hơn tuổi thật của mình rất nhiều. Còn về Nhã Ái thì ít ai nghĩ rằng cô chỉ có 10 tuổi vì từ trong suy nghĩ và hành động của cô đều vô cùng trưởng thành.
Vì thế cho nên Nhã Ái từ nhỏ đến giờ lúc nào cô cũng che chở và bảo vệ cho Hạ Quân cả. Nhưng Nhã Ái lại vô cùng thương cảm cho Hạ Quân, Hạ Quân mất mẹ khi chỉ mới ba tuổi thế thì còn sự mất mát nào lớn hơn nữa chứ! Vậy mà giờ đây ba Hạ Quân cũng bỏ cô bé mà ra đi, về một nơi thật xa nơi mà ba Hạ Quân có thể thật sự gần người vợ mà ông yêu thương nhất.
"" Nhã Ái ơi đi thôi! "" Hạ Quân kéo tay Nhã Ái đi xuống khu vườn. Nhã Ái cười nhẹ rồi đi theo Hạ Quân. Nhã Ái vẫn không quên nói với bà Liên một tiếng, mà hình như gia đình này ai cũng biết tiếng Triều thì phải?
Cả hai đang vừa nhổ cỏ mà cũng vừa đùa nghịch trong vườn thì một giọng nói mang đậm hương vị của gió mùa đông thổi về làm cho cả hai rùng mình một cái.
"" Nhã Ái cô vào đây cho tôi "" dù cho không hiểu loại ngôn từ mà vị thiếu gia kia nói là gì nhưng cô lại cảm thấy có điềm chẳng lành nên liền chạy lại.
"" có việc gì a? "" Cô nói bất chấp dù cho con người có vẻ ngoài ác ma kia có hiểu thứ gì không cũng mặc kệ.
"" đi theo tôi "" Hứa Vĩnh Kỳ kéo cô đi lên lầu 2, dẫn cô vào một căn phòng ""hơi"" bị bẩn ""một tí"" bắt cô phải lau chùi, giao phó xong thì đi mất dạng.
Cô đờ người ra trong giây lát cái thể loại gì đây trời? Cái tên thiếu gia kia bị điên à? Hay hắn có vấn đề về thần kinh? Tại sao Lâm Nhã Ái cô lại khổ như vậy chứ?....
Một khối câu hỏi liên tục chạy qua chạy lại trong đầu cô. Dẹp bỏ mấy câu hỏi đó qua một bên, và cô bắt đầu công việc quan trọng của cái tên thiếu gia ( điên khùng) kia giao phó cho, Nhã Ái vừa làm vừa lẩm bẩm một mình gần như chu tréo cô nghĩ phòng này cách âm tốt lắm nên có lẽ là sẽ không sao đâu.
Ở một góc bên ngoài căn phòng, Hứa Vĩnh Kỳ đang mỉm cười một mình khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó như khỉ của Nhã Ái thì rất ư là vui vẻ.
Còn về phần Hạ Quân, sau khi Nhã Ái bị lôi đi thì ngơ ra như con bò đeo nơ, nhớ đến lời cô nói nên Hạ Quân làm thật nhanh để còn đi tìm Nhã Ái xem xem cô bị thiếu gia kia hành hạ như thế nào rồi. Hì hục cả tiếng thì cái căn phòng bẩn hơn chuồng lợn kia cũng đã sạch sẽ, Lâm Nhã Ái lê cái thân tàn xuống nhà để tìm Hạ Quân thì cô đụng mặt cái tên "" thần kinh bại liệt "" kia.
"" làm xong chưa?"" Hứa Vĩnh Kỳ nhìn cái bộ dạng thê thảm này của Lâm Nhã Ái mà cố nhịn cười.
Lâm Nhã Ái không hiểu là gì nhưng cũng gật đầu cho qua chuyện xong thì đi thật nhanh qua người Hứa Vĩnh Kỳ không thì lại tự mình rước họa vào thân.
1 tháng trôi qua một cách nhanh chóng, cuối cùng thì cô cũng nói được vài câu tiếng Trung và cũng biết viết. Nhưng một tháng này lại vô cùng tàn khóc và thê thảm với Nhã Ái thì tất cả cũng chỉ vì cái tên thiếu gia khốn kiếp kia hết.
******
«Nhã Ái»
«dạ có chuyện gì a? »
« đi chùi toilet cho tôi.»
« dạ »
« nhớ chùi hết toilet ở lầu 5 luôn đấy »
«*đơ*»
******
«Nhã Ái»
«dạ có chuyện gì thưa thiếu gia?»
«đi nhổ hết cỏ ở mảnh sân bên kia cho tôi »
«dạ»
******
«Nhã Ái»
«dạ?»
«nấu đồ ăn sáng nhanh »
«dạ»
******
«Nhã Ái»
«dạ có việc gì a»
«giặt cái áo này cho tôi»
«dạ»
******
«Nhã Ái cô đến đây cho tôi mau»
«dạ»
«cái áo sơ mi trắng của tôi tại sao lại biến thành cái áo đỏ vậy hả?»
«dạ...dạ...»
«tẩy ngay cho nó trắng lại cho tôi »
«dạ»
******
«vệ sinh mọi thứ không được lười biến»
«dạ»
******
Một tháng dài như bị đày ở địa ngục a tì, bị hành hạ bởi cái tên điên có quyền có thế kia thật là khổ cực vô vàng.