Chương 22
Văn Vĩ luống cuống đứng lên chạy lên phòng Thanh Băng.
~Cộc Cộc~
“Vào đi.”
Văn Vĩ bước vào, nhìn người con gái đang ngồi cạnh laptop.
Người này thật sự là chị hai của anh ta…cầu xin ông trời cho đây đúng là sự thật.
“Chị….”- Gọi là gì đây? Văn Vĩ không biết anh ta nên gọi cô là gì.
Thanh Băng quay lưng lại, nhướng mày nhìn Văn Vĩ đang ấp a ấp úng trước mặt. Cô nhíu mày: “Là đàn ông con trai, muốn nói gì thì nói thẳng ra. Ấp a ấp úng còn ra thể thống gì?”
Giọng điệu này rất giống người đó…
“Chị Hai.”- Văn Vĩ lấy hết sự can đảm để cược một ván. Anh muốn xem phản ứng của người trước mắt.
Trịnh Thanh Băng nhíu chặt mày, đáy mắt loé lên sự kinh ngạc: “Chị hai cậu là Minh Khuê.”
“Ngày 10 tháng 7. Có phải chị đã….”
“Đã làm sao?”
“Chị hai, đúng là chị rồi. Chị chính là chị hai.”- Văn Vĩ nhào tới ôm chằm Thanh Băng.
“Không phải.”- Thanh Băng lạnh lùng đẩy Văn Vĩ ra.
Văn Vĩ xúc động nhìn cô: “Chị hai, sao chị không nhận em? Ngày 10 tháng 7 đã xảy ra chuyện gì? Là Trần Lâm giở trò đúng không? Chị hai, em là Văn Vĩ, chị không nhớ em sao?”
Thanh Băng thản nhiên nhìn Văn Vĩ, cô không nói lời nào hay nói đúng hơn là không biết nói gì.
“Chị hai, lúc ở bên cạnh chị em nhận thấy 1 cảm giác rất quen thuộc, hôm đó là lần đầu tiên em cùng người khác tâm sự. Cảm giác quen thuộc này, chỉ có chị mới cho em được.”- Văn Vĩ nhìn Thanh Băng bằng ánh mắt ‘tội nghiệp’
Thanh Băng lại nhíu mày, nhớ tới những lời em trai cô nói hôm đó cô lại thấy rất vui, nhưng mà…
“Tôi đang chờ cậu đưa ra suy luận logic để lý giải vì sao tôi là chị hai cậu nhưng cậu vẫn như thế, lúc nào cũng chỉ biết dựa vào cái gọi là cảm giác.”-Thanh Băng lạnh lùng nói. Nhưng cô lại vô tình để lộ ra một chi tiết mà Văn Vĩ đã nắm bắt được.
“ ‘Vẫn như thế’, là, là…”- Văn Vĩ vui mừng nhìn Thanh Băng.
Thanh Băng ngồi xuống ghế, đứa em trai này của cô, xem ra lần đầu phát huy được trí thông minh của nó. Nhận lại nó cũng không có vấn đề, dù sao cô cũng không cần dấu giếm gì, nếu không phải vì lo sẽ không ai tin chuyện mình trọng sinh nên cô không nói.
“Đến đây.”- Thanh Băng nói.
Văn Vĩ bay nhào đến: “Chị hai.”
Văn Vĩ lại càng vui mừng hơn khi nhìn thấy Thanh Băng đăng nhập vào hệ thống bảo mật dữ liệu tại vùng lưu trữu trên mây của Thiên Long. Hệ thống này chỉ có Văn Vĩ, Thanh Băng và bọn người Tứ Long mới biết password. Văn Vĩ càng thêm tin tưởng và vui mừng khôn xiết.
“Gần đây thế nào?”- Thanh âm trong trẻo và lạnh lùng của Thanh Băng chặn ngang dòng suy nghĩ vui mừng của Văn Vĩ.
Văn Vĩ vui quá nên không kịp vận dụng chất xám trong não, lớ ngớ trả lời: “Em khoẻ.”
Thanh Băng nhíu mày nhìn Văn Vĩ: “Tôi hỏi tình hình Thiên Long.”
Uầy…. Văn Vĩ thầm thở dài, bà chị của anh ta chẳng quan tâm tới anh ta…
Nhưng mà… câu hỏi này rất khó trả lời…anh ta theo Ái Linh từ Italy về thẳng nhà họ Trịnh nên chưa có dịp xem tình hình của Thiên Long.
Không xong rồi, nếu bà chị huyền thoại này của anh ta mà biết anh ta chỉ lo cho người yêu mà không quan tâm đến tình hình Thiên Long chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Đành nói dối vậy, nhưng mà…. Nói dối chắc chắn không qua mắt được chị hai.
“Em, em vừa về tới là đến đây…chưa có thời gian…”
Trịnh Thanh Băng nhíu mày, thằng em trai này muốn ch.ết rồi phải không
“Phải không? Là không có thời gian hay là không muốn về Thiên Long.”
“Không, không có thời gian.”- Văn Vĩ luống cuống.
“Là vì con bé đó?”- Thanh Băng hỏi.
Văn Vĩ lắp bắp: “Em…”
“Chị nói cho em biết, nếu con bé đó trở thành nỗi vướng bận của em, chị sẽ 1 tay kết thúc.”
Văn Vĩ hốt hoảng cầu xin, nếu biết nhận lại chị hai lại phải hoảng sợ như vậy thì…anh ta thầm biết là được, cần gì phải nhận lại.
“Đừng mà chị hai. Chẳng phải chị và anh Đài Phong cũng…”
Thanh Băng dứt khoát cắt ngang lời Văn Vĩ: “Không phải chỉ chỉ biết yêu, vai chị còn có cả trách nhiệm. Em hiểu không?”
Văn Vĩ gật đầu: “Nhưng mà chị đừng làm gì Linh nhi…”
Thanh Băng nhíu mày, thằng ranh này bây giờ biết lo cho bạn gái rồi cơ đấy.
Thanh Băng gật đầu: “Ngày mai em về Thiên Long một chuyến, xem tình hình ở đó thế nào.”