Chương 47
“Đài Phong, anh cứ đi xử lý các tên ở ba trạm gác kia.” Thanh Băng nói nhỏ với Đài Phong
Đài Phong gật đầu, “Cẩn thận.” sau đó rời đi.
Thanh băng nói vào bộ đàm, “Vân Long, quan sát toàn bộ con tàu này, tôi nghi ngờ gã Trần Lâm đặt thuốc nổ.” Trần Lâm là một người quỷ kế đa đoan tuyệt đối không có việc sơ hở cho dù là trong hoàn cảnh an toàn tuyệt đối.
“Dạ.” Tiếng đánh máy liên tục bên phía Vân Long vang lên, “Lão đại, an toàn.”
Thanh Băng gật đầu sau đó tất bộ đàm, tiếp tục quan sát bên trong.
Người đàn ông ngồi sofa, chân chéo vào nhau, tuy không nhìn thấy mặt hắn nhưng có thể nhận thấy hắn có một bóng lưng rất đẹp, đến khi hắn cất lời nói thì lại lộ ra thanh âm trầm thấp và ấm áp đến lạ thường, “Lâm, anh cũng rất to gan, dám âm thầm nghe lệnh cha tôi để đả kích tôi.”
Trần Lâm cuối đầu, giọng nói run run, “Thiên chủ, tôi chỉ nghe lệnh Thiên lão đại.”
“Anh, nhất định phải trả giá cho những gì anh làm, lần này tôi vâng lệnh cha đến đây để trợ giúp anh, một khi vụ này thành công cũng sẽ là ngày ch.ết của anh.”
“Thiên chủ…” Trần Lâm quỳ một chân xuống sàn, “Lần này tôi đã thành công vận chuyển hàng chẳng lẽ không thể lấy công chuộc tội”
“Lấy công chuộc tội?” tiếng cười lạnh của hắn khiến cả căn phòng càng chìm xuống âm độ, hắn cứ im lặng, không nói gì khiến không ai biết hắn đang nghĩ gì…
“Lão đại, bị mất liên lạc với các trạm gác rồi.” Tên thuyền phó một hồi không liên lạc được với bên ngoài vội thông báo với Trần Lâm làm hắn giật nảy mình. Bên ngoài là ba trạm gác có đến sáu người làm sao có thể mất liên lạc cùng lúc được.
Thanh băng cười lạnh, xem ra Đài Phong đã ra tay rồi, bây giờ đến lượt cô…
Thanh Băng giơ bộ đàm trong tay lên, “Tiếp cận con tàu, bảo đám người Hoài Minh không chế các tên nhãi ở khoang sau.”
“Ngươi, đi ra ngoài xem thử đi.” Trần Lâm chỉ tên thuyền phó nói. Tên đó dạ một tiếng cầm khẩu AK đi ra ngoài xem xét.
~Chíu~ Cửa buồng vừa mở ra viên đạn đã lao thẳng đến giữa trán tên thuyền phó, thân thể hắn ngã ầm xuống boong tàu, trước khi ch.ết thậm chí còn không biết việc gì xảy ra. Ngay tiếp sau đó là một loạt đạn bắn phá về phía buồng lái. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên thanh thúy cùng tiếng hét thảm trong buồng lái.
Thanh Băng thay băng đạn mới chậm rãi tiến dần đến buồng lái, Trần Lâm lập tức bắn trả, Thanh băng lăn dưới đất nấp sau bức tường bắn lại…
…
Hai chiếc tàu ngày càng áp sát vào nhau, rất nhanh đám người Tuấn Khải đã phóng lên con tàu này không chế những tên tép rêu phía sau khoang sau đó giải bọn chúng về tàu.
……….
Thanh Băng không ngờ Trần Lâm lại cả gan sử dụng số vũ khí hắn lấy của Thiên Long, số vũ khí đó quá mạnh, súng trong tay cô không thể chống lại, cô bị Trần Lâm dồn đến bên thành tàu lúc nào cũng không hay…
“Con nhãi, mày cũng gan lắm.” Trần Lâm giơ súng về phía Thanh Băng, cô hiện giờ đã đứng bên thành tàu, chỉ còn một chút nữa là có thể rơi xuống biển.
Thanh Băng mặt không biến sắc nhìn Trần Lâm, “Dám gài bom tao, xem ra mày cũng gan không kém.”
“Cái gì…” Tay cầm súng của Trần Lâm run lên, ánh mắt không tin nổi nhìn Thanh Băng…
“A..” Tiếng kêu thất thanh của Trần Lâm vang lên, thoáng chốc hắn đã bị Đài Phong một cước đã văn ra xa, nhưng trước khi ngã, Trần Lâm lại cố tình va phải Thanh Băng, khiến cô mất thăng bằng mà ngã xuống biển.
“Băng nhi” Đài Phong cả kinh hét lớn, anh chạy thật nhanh đến thành tàu kéo tay cô, Đài Phong và Thanh Băng một người kéo còn một người lại lơ lững giữa mặt biển bao la…
~Xoạt…xoạt...~ Nghe tiếng động, Thanh Băng quay xuống biển,… là cá mập, một đàn cá mập đang ngoi lên mặt biển như đang chờ món ăn…
“A…” Chưa kịp định thần lại cô đã nghe tiếng hét của Đài Phong, Thanh Băng nhìn thấy phía bã vai bên tay phải của anh có một dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống dọc theo cánh tay… Thanh Băng không tin nỗi nhìn Đài Phong, “Phong anh..”
“Băng nhi, nắm chặc vào.” Nếu là bình thường, với sức lực của Đài Phong, kéo cô lên chỉ lài chuyện nhỏ nhưng bây giờ anh lại bị Trần Lâm bắn lén ngay tay, muốn kéo cô lên trở nên rất khó khăn.
Thanh Băng nhìn máu trên tay anh ngày càng chảy nhiều, đây là lần đầu tiên cô thấy sợ máu đến như vậy, cô nhìn Đài Phong gằng từng chữ, “Buông em ra, anh muốn ch.ết hả?”
Đài Phong không nói gì, bàn tay càng dùng sức hơn..
Thanh Băng thấy anh nhất quyết không buông, lại nhìn thấy cánh tay anh đã nhuộm lên màu đỏ của máu… Cô buông tay, Thanh Băng buông thỏng bàn tay đang nắm lấy mình… Nhưng không, bàn tay của người kia dường như phát hiện được sự bất lực của cô, anh càng nắm chặt hơn, dùng hết sức quát, “Cái đồ ngu ngốc ch.ết tiệt này, nắm chặt tay anh.”
Trần Lâm đứng phía sau, giơ súng về phía lưng của Đài Phong, hắn cười lạnh, “Tụi bây tình thâm quá thì xuống dưới âm phủ mà tiếp tục sống ch.ết.” Ngón tay trỏ của hắn từ từ bóp cò…
~Phằng~ …
Tiếng súng xuyên qua da thịt, tiếng đạn xuyên qua không khí cùng với mùi máu tanh xuyên qua từng lớp phổi của con người vang lên…
Trần Lâm ngã gục xuống đất, cây súng trong tay cũng bị văng ra một chỗ xa, chân của hắn máu chảy không ngừng, nhưng một điều kì lạ là… hắn không thấy người bắn là ai…
Đài Phong cố gắng hết sức, bất chấp sự đau đớn ở cánh tay kéo được Thanh băng lên, vừa kéo được cô anh không nói lời nào ngã xuống đất, Thanh Băng hoảng hốt chạy đến bên Đài Phong, “Phong…Phong, anh, sao anh lại điên tới như vậy chứ?”
“ch.ết tiệt, anh vẫn còn chưa mắng em em lại dám mắng anh…” Đài Phong nghiến răng từng chữ.
“Ha ha” Tiếng cười gian xảo của Trần Lâm vang lên, khiến cả hai người quay lại, Trần Lâm đang cố hết sức đi đến buồng điều khiển, “Nếu như ta ch.ết, ta cũng phải lôi các hai người theo cùng…” Trần Lâm nhân một cái nút màu đỏ trên buồng điều khiển…
~Tít tít tít~ Tiếng kêu liên hồi vang lên, chẳng để cả hai định hình xem đó là gì thì một tiếng đoàng lớn rồi cả con tàu phát nổ, lửa rực trước biển khơi…
“Lão Đại.”
“Đài Phong”
“Thanh Thanh…”
Người bên chiếc tàu bên kia thấy cảnh nổ tung này thì cả kinh mà reo lên…
“Không thể nào.. tôi phải đi cứu lão đại.” Vân Long mất bình tĩnh đi về hướng chiếc tàu nhưng bị Tử Hạo cản lại, “Không được, lửa lớn như thế đi vào là ch.ết.”
“Chúng tôi mặc kệ, tránh ra.” Đức Long, Hoàng Long và Ngũ Long đồng thanh lên tiếng.
“Thanh Thanh, Đài Phong…” Minh Khuê khóc nghẹn ngào…
“Chị hai, chị đừng chơi xấu như vậy chứ, bỏ em đi một lần lần này lại như vậy…” Văn Vĩ cũng rơi nước mắt
Tất cả mọi người như ngã khụy xuống nhưng rồi lại tỉnh táo lên khi nhìn thấy từ trong con tàu lửa đỏ kia, hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
“Lão Đại.” Tứ Long vui mừng, lập tức dìu Thanh Băng về tàu, người cô bây giờ đã trầy xước đủ chỗ nhưng… Đài Phong còn nặng hơn cô gấp mấy lần.
“Phong, Phong, tỉnh lại đi….Phong.” Thanh Băng lay lay người Đài Phong nhưng mắt của anh vẫn nhắm nghiền…
Thanh Băng cảm thấy mặt của mình mát mát, cô đưa tay lên sờ…những giọt nước mắt không nghe theo sự điều khiển của cô mà rơi xuống, Thanh Băng nhìn người con trai đang bất tỉnh kia…hoá ra, đây chính là đau lòng, cái cảm giác mà người ta vẫn thường nói là xé nát tâm can người khác, cô biết rồi, bây giờ cô đã biết đau lòng là như thế nào rồi…
“Cho tàu chạy nhanh lên. Mau!” Thanh Băng gằng từng chữ.
Khi nãy lúc những tiếng tít tít vang lên Đài Phong đã nắm tay cô chạy ra khỏi tàu nhưng không kịp, vừa chạy gần tới cửa tàu thì bom nổ, trước khi anh ngã xuống đã dùng chút sức lực còn sót lại để đẩy cô ra khỏi nơi nguy hiểm, còn bản thân thì lại nặng hơn cô…
Thanh Băng ngồi dưới đất, ôm Đài Phong vào lòng, thật chặc, Cô thật sự sợ, sợ cái cảm giác mất người thân năm nào lại ùa về, sợ người cô yêu rời xa cô…Thanh Băng nói thì thầm bên tai Đài Phong, “Tại sao đến lúc nguy hiểm nhất anh vẫn muốn cho em được an toàn? Anh là đồ ngốc, ai lại không lo cho bản thân…anh phải tỉnh lại, em muốn mắng anh một trận.”