Chương 9
“Của cưng này.”
Riley ngước lên ngạc nhiên khi người phục vụ đặt một chồng bánh kếp xuống trước mặt. “Tôi đâu có gọi.”
“Miễn phí.” Bà vỗ má cậu ta. “To lớn như cưng chỉ vài giây là sạch bách.”
Ánh mắt cậu ta đảo sang tôi, rồi quay lại bà. “À, cám ơn.”
“Không có gì, cục cưng.” Bà trở lại bếp.
Thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi.
Xoắn cái nĩa quanh đĩa đồ ăn, tôi cào một đường bốn-rãnh lên xi-rô việt quất.
“Nick?”
Tôi ngước mặt. “Hửm?”
Cậu ta đẩy đĩa ra giữa bàn. “Ăn chung với em nhé. Một mình không hết nổi.”
Buổi hẹn muộn màng của chúng tôi khá thoải mái, đến mức tôi muốn chọc ghẹo cậu ta. “Nhưng đó là quà của cưng mà.”
Cậu ta nhăn mặt, lẩm bẩm. “Em ghét lắm. Ai cũng cố cho em thêm đồ vì ngoại hình hiện tại.”
Cái nĩa của tôi rơi leng keng xuống mặt bàn khi tôi cười khúc khích vào bàn tay nắm chặt.
“Thật đấy!”
“Tôi tin rồi.” Tôi trấn an, cố nhịn. “Buồn cười ở chỗ cậu cố thuyết phục tôi là cậu không thích chuyện ấy.”
“Không mà.”
ch.ết tiệt. Nếu không kiềm chế được, tôi sẽ khiến thiên hạ chú ý mất. “Ờ.”
Riley thở dài rồi giơ tay lên. “Vâng, ngày trước em thích phát điên đi được.” Cậu ta đặt tay xuống bàn. “Nhưng một thời gian sau là chán ốm luôn, ai cũng cố đụng chạm cơ thể em. Người ta thấy sướng khi được chạm vào em bất cứ lúc nào họ muốn.”
Tôi ngừng cười.
“Anh cũng biết cảm giác đó, phải không?” Riley hỏi, tì trên khuỷu tay. “Mọi người ở công ty cũng làm thế với anh.”
Lắc đầu, tôi đẩy đĩa sang bên cạnh. Ít ra cũng đủ tỉnh táo để không chỉ cho cậu ta thấy rằng chính cậu ta cũng đụng chạm được khối lần. “Với tôi là nguyên nhân khác.”
“Không khác.” Riley vừa nói vừa gõ khớp ngón tay trên mặt bàn. “Họ sờ mó anh cũng cùng lý do với việc sờ mó em.”
Tôi nhếch mép chỉ cái đĩa đặt ở giữa. “Tôi không phải người được tặng bánh kếp.”
“Bà ấy ư?” Cậu ta đảo mắt. “Em dám chắc là bà ấy cũng sẽ tặng anh cái gì đó nếu—” Cậu ta ngậm miệng.
“Nếu sao?”
Tay trái tham gia cùng tay phải, gõ một nhịp điệu phức tạp khi cậu ta nhìn tôi. “Em không muốn nói.”
Vì tối nay có vẻ như là đêm thổ lộ, nên câu từ chối của cậu ta làm tôi ngạc nhiên. “Tại sao không?”
“Vì bây giờ anh vẫn ngu ngơ lắm.” Ngón tay cậu ta gõ nhanh hơn. “Mà em thì muốn giữ anh cho riêng mình thêm một thời gian nữa.”
Mắt tôi trợn tròn.
Chấn động khe khẽ truyền qua giày, và tôi biết chắc chắn cậu ta đang nhịp chân. “Được không?” Cậu ta hỏi. “Chỉ anh và em trong khoảng một hai tuần gì đó?”
Tôi theo dõi ngôn ngữ cơ thể của cậu ta như bị bùa mê. Và càng nhìn thì độ phức tạp của giai điệu càng tăng. Hai nhịp bằng tay này, cả tá nhịp bằng tay kia. Ba, gõ, năm, gõ, tám, gõ. Chân ngừng lại, rồi mọi thứ lại tiếp tục từ đầu.
Là dãy số Fibonacci ch.ết tiệt, và ***y điên đảo.
“Nick?”
Tôi ngẩng lên. “Lúc hồi hộp cậu đứng ngồi không yên.”
Cậu ta nhăn mặt với những ngón tay như thể chúng đã tự ý phản lại chủ. “Vâng.” Vừa trả lời vừa gõ. “Không phải ai cũng bình thản như anh.”
Tôi rời mắt xuống tay cậu ta khi nó lại tiếp tục trình bày dãy số. Cậu ta có nhận ra không? Nhìn mặt thì không thấy biểu hiện gì. “Tôi á? Hai giờ đồng hồ trước tôi vừa có một cơn suy nhược thần kinh đấy.”
Một, một, hai. “Anh chỉ hoảng hốt khoảng hai mươi phút là kịch kim. Mà đó là vấn đề cá nhân.” Ba, năm, tám. Bắt đầu lại. “Bất kể công ty có khủng hoảng thế nào, anh luôn đứng trên tất cả, luôn luôn giải quyết trơn tru.”
Một nụ cười hé trên môi tôi, nhưng tôi bị kích thích bởi nhịp điệu của cậu ta nhiều hơn là điều cậu ta nói. Dãy Fibonacci quả là được thiết lập cho riêng Riley. Ban đầu thì chậm rãi, nhưng vì phải cộng hai phần tử đằng trước để được phần tử sau đó nên số sẽ tăng rất nhanh, rất lớn.
Hợp với sự tăng trưởng của cậu ta, với sự mãnh liệt của cậu ta.
Quá hoàn hảo! Tỷ lệ là bao nhiêu nhỉ?
Chúa ơi, lần đầu tiên trong đời tôi chẳng thể tính toán gì được.
“Riley.” Tôi ngừng lời, đợi phần tái khởi động. “Yên nào.”
Toàn thân cậu ta im lặng. “Xin lỗi.”
“Khỏi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta và mỉm cười, biết rằng mình phải khám phá nhiều hơn nữa, xem cậu ta còn giấu dãy số nào trong người không. “Hai tuần là được. Chỉ tôi với cậu thôi.”
Cậu ta chớp mắt, rồi cười toe toét. “Anh sẽ không hối hận đâu, Nick.”
Tôi rút ví và lôi thẻ tín dụng ra, vẫy cô phục vụ. “Năm giờ. Mặt trời sắp mọc rồi.”
“Này.” Riley vươn tới nắm cổ tay tôi. “Em sẽ trả—tại em mời anh đi mà.”
Những ngón tay ấm áp quấn lỏng quanh tôi, và tôi không thấy sợ cử chỉ ấy. “Riley, tôi kiếm được nhiều hơn cậu những hai phẩy ba mươi tám lần.”
Mặt cậu ta thoáng vẻ sốc. “Thật ư? Nhiều thế cơ à?”
“Tôi giỏi lắm đấy.”
Cậu ta bật cười. “Ừ, anh giỏi. Nhưng em—”
Tôi đưa thẻ cho người phục vụ. “Đừng bận tâm.”
“Được rồi.” Riley buông tôi ra và chống tay lên lưng ghế. “Em sẽ bù cho anh bằng cách khác.”
Lần này, tôi nhận thức cực rõ sức nóng đang lan tỏa. Trên vành tai. Dưới cổ. Thậm chí miệng tôi cũng bắt đầu hé ra.
Một nụ cười từ tốn, hiểu biết cong lên trên môi cậu ta.
Người phục vụ quay lại với thẻ và hóa đơn. Tôi luống cuống cám ơn rồi ký tên, trong khi Riley đứng dậy và vươn vai. Cơ bắp kéo căng cái áo, quần, và mấy mảnh vải cứ như thở phào nhẹ nhõm khi cậu ta thả lỏng trở lại.
“Đi được chưa?” Cậu ta hỏi.
Tôi đứng trên đôi chân run rẩy và gật đầu.
Vẫn giữ khoảng cách, Riley vừa cười vừa theo tôi ra xe.
Cậu ta chỉ cho tôi đường về nhà, liên tục lấp đầy khoảng trống bằng cách bàn tán về công việc, về bản nhạc phát trên đài, về thời tiết. Chuyện hàng ngày.
Cảm giác thật sung sướng.
Tôi lái xe vào bãi đỗ của khu căn hộ cậu ta ở, nhìn qua cửa kính để ngó lên tòa nhà chọc trời. Logan Luxury. Tôi còn không đủ tư chất để ghi tên vào danh sách chờ phòng trong khu này nữa kìa. “Cậu sống ở đây à?”
“Em là con nhà giàu—vốn định nói với anh ở quán ăn.” Cậu ta kéo áo. “Cho nên em mới thay được quần áo mới suốt ngày.” Tay cậu ta lướt qua má tôi và vén lọn tóc ra sau tai. “Anh kiếm được nhiều hơn, nhưng khi dính tới tiền mặt, chắc chắn em thắng.”
Cái quái…?
Một việc bật ra từ ký ức khi tôi trợn mắt quan sát khu căn hộ. “Khoan.” Tôi quay ngoắt lại và nắm lấy cổ tay cậu ta. “Cái đồng hồ này. Cartier thật à?”
Riley chớp chớp, rồi phá lên cười. “Ừ. Thích không? Em có thể tặng anh một cái.”
“K-Khỏi, cám ơn.” Tôi nói gượng gạo. “Luật của tôi là không đeo đồng hồ có giá cao hơn thứ tôi lái.”
Tiếng cười của cậu ta tràn ngập khoang xe, trong khi tôi cố sắp xếp thông tin. Tôi biết cậu ta học Harvard, nhưng nhiều người ở công ty cũng thế, và hầu hết bọn họ còn phải trả nợ dài dài. “Nếu cậu đeo loại đồng hồ thế kia và sống ở chỗ thế này…”—tôi tắt máy và quay sang—“tại sao lại làm việc cho tôi?”
Cậu ta nhún vai. “Hứa với bố. Em ăn chơi trác táng lắm, và ông ấy bảo cần phải tạo dựng ‘quy cách làm việc tử tế’.”
“Cậu á?” Tôi cười, tự nhiên thấy thoải mái hơn. “Ăn chơi trác táng á?”
Khúc khích, Riley tì cổ tay vào phần đệm tựa đầu trên ghế của tôi, dùng ngón cái vuốt dọc vành tai. “Khó tin phải không?”
“Không tin nổi ấy chứ.” Tôi trêu.
Vẫn cười, cậu ta cúi lại gần. “Lúc đầu em chẳng hề quan tâm tới công việc. Nghĩ là trụ lại vài năm rồi nghỉ. Nhưng em thấy anh yêu việc anh làm, và bỗng dưng em cũng muốn yêu nó.”
Miệng tôi hé ra.
Ánh mắt cậu ta rơi xuống môi tôi và giọng cậu ta nhẹ dần. “Ngày mai anh làm gì?”
“Ý cậu là hôm nay hả?”
“Thế nào cũng được. Ừ.”
Tôi ngả ra phía sau, đụng vào cánh tay cậu ta, và thẳng người dậy. “Phải đi làm. Có vài dự án cần dọn dẹp trước thứ Hai.”
Riley tỏ ra ngập ngừng, rồi để ngón tay lướt xuống cổ tôi. “Em mà giúp thì có nhanh hơn không?”
Vài tháng trước, có lẽ tôi đã ân cần từ chối lời đề nghị vì những lỗi cậu ta mắc phải sẽ chỉ khiến tốc độ của tôi giảm xuống. Nhưng gần đây công việc của cậu ta tiến triển nhiều tới mức tôi rất mừng khi cậu ta muốn giúp. “Có cậu ở đó sẽ làm tăng sản lượng công việc lên…”—tôi dừng một chút để ước lượng—“ba mươi, bốn mươi phần trăm.”
Cậu ta luồn một tay xuống dưới cổ áo. “Thế thì chúng ta cùng ăn tối nhé?”
“Được chứ. Sau khi làm bao nhiêu việc như thế, đương nhiên là chúng ta xứng đáng—” Tôi ngưng bặt khi hiểu ra ý nghĩa thật sự. “Hẹn tiếp à?”
“Hẹn tiếp.” Cậu ta nháy mắt với tôi, khẳng định. Rồi cậu ta thở hắt ra và lùi lại để mở cửa xe. “Gặp anh ngày mai, Nick.”
Chìa khóa nắm trong tay, tôi cũng bước ra.
Riley khựng lại vì ngạc nhiên. “Anh làm gì thế?”
Tôi ra hiệu về hướng tòa nhà. “Tiễn cậu tới cửa.”
Trong một khoảnh khắc im lặng, mọi thứ quanh Riley dịu đi. “Đã bao lâu rồi anh không hẹn hò?”
“Khá lâu.” Tôi thừa nhận, lơ đãng gãi tai. “Nhưng mà, dựa theo các sự kiện suốt mấy tuần qua, chắc tôi đã đi hẹn cả trăm lần mà không biết.”
Tiếng cười của cậu ta làm ấm bầu không khí lạnh giá giữa chúng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm xuống đất, đá mảng tuyết nâu khỏi bánh xe. “Phong cách cổ điển lại lạc hậu rồi à? Chạy theo trào lưu thì khó lắm, nhưng lúc nào tôi cũng thích tiễn đối phương tới tận cửa. Những giây trò chuyện cuối cùng, lời tạm biệt thường lúng túng đến ngớ ngẩn.” Nụ hôn chúc ngủ ngon. “Đảm bảo người ta vào bên trong an toàn.” Chân tôi cứng lại. “Chắc là cảnh cuối không áp dụng được. Cậu không cần tôi bảo vệ—”
Đôi tay mạnh mẽ quay người tôi rồi ấn tôi vào xe.
“Quyến rũ.” Riley lẩm bẩm, rúc mặt vào cổ tôi. “Phong cách cổ điển quyến rũ không chịu nổi.”
Tôi nghẹt thở và tóm chặt lấy áo để kéo cậu ta lại gần.
Riley rên rỉ. “Muốn anh. ch.ết đi được.” Cậu ta đặt những nụ hôn lên cổ, cắn nhẹ tai tôi. “Em sẽ lôi anh vào trong nếu anh tiễn em đến tận cửa.” Bàn tay mò mẫm khắp cơ thể tôi, trượt vào trong áo khoác, vòng qua để ôm lấy mông. “Quên chuyện vào trong đi. Luôn ở đây cũng được.”
Tôi giật mình, và Riley lẩm bẩm chửi một tràng khi tách khỏi tôi.
“Xin lỗi.” Cậu ta vừa thở hổn hển vừa lấy tay vò tóc. “Đi ngay đây.”
Cậu ta chẳng nhúc nhích, tôi thì mải nhìn không chớp mắt vào những làn khói nóng hổi phả ra từ miệng cậu ta. Tôi cũng ở tình trạng tương tự, và đang đấu tranh kiểm soát bản thân.
“Ừ.” Riley vươn tay vuốt ngón cái ngang môi tôi. “Đi đây.”
“Cậu nói câu đó rồi.” Tôi thì thầm.
Cậu ta gật, cử động run rẩy khi cậu ta lùi lại một bước. “Hẹn anh ngày mai.” Cậu ta nói, rồi rời đi.
Tôi rùng mình, thời tiết hình như lạnh hơn vài độ khi thiếu cậu ta. Tôi không rành chuyện quan hệ yêu đương, và tôi cạn ý rồi. Lý trí mách bảo tôi cứ từ từ, phải phân tích tình huống, sau đó…
“Riley!”
Cậu ta quay phắt lại.
Tôi mấp máy môi, nhưng không nói nổi từ nào. Quá thẳng thắn, quá trắng trợn. Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Thay vào đó, tôi thử đi đường vòng. “Cậu… Cậu có bạn cùng phòng không?”
Vài giây trôi qua, và tôi nghĩ là cậu ta đang cố phán đoán xem tôi ám chỉ cái gì. “Không.”
Vẫn chưa hiểu. “Thế nghĩa là… sẽ không có ai bị làm phiền n-nếu cậu có khách nhỉ?”
Thêm vài giây nữa, và nụ cười lại hiện trên môi khi cậu ta tiến về phía tôi. “Lên trên uống chút gì nhé?”
“Ừ.” Tôi thở ra, nhẹ nhõm và chắc mẩm là chỉ uống thôi cũng chẳng sao. “Được thế thì tốt.”
Riley nắm tay và lôi tôi lại gần. “Cả bữa sáng nữa chứ?”
Tôi ngửa cổ hết cỡ để nhìn cậu ta. “Chúng ta vừa mới—”
“Em có thể kiếm ra vài cách để vận động cho nhanh đói.”
“A-À.” Hóa ra cậu ta đã biết chính xác điều tôi muốn.
Khoác tay qua vai, cậu ta dẫn tôi vào tòa nhà. Ngón tay đùa giỡn trên tai tôi, làm vành tai nóng lên… làm tôi nóng lên. Người gác cửa thậm chí còn chẳng hề chớp mắt khi mở cửa cho chúng tôi, và tôi áp sát hơn vào cơ thể Riley, lén lút hít hà mùi cơ thể và sức mạnh của cậu ta.
Thang máy tràn đầy những nụ hôn mời mọc và cắn khẽ. Riley cởi áo khoác của tôi trong khi tôi giật tung áo cậu ta. Tôi sờ soạng phần bụng, và cơ bắp ở đó căng lên thành những hòn gạch cứng cáp.
“Sướng thật.” Riley lẩm bẩm, nhấc bổng tôi lên, ôm chặt tôi khi ra khỏi thang máy. “Không thể thấy đủ.”
Lưng tôi va phải bức tường cạnh cửa, và cậu ta giữ tôi ở đó để mò tìm chìa khóa. “Đây cũng thế.” Tôi xoay sở bật ra.
Riley gầm gừ, bế tôi vào phòng. Mắt tôi nhắm nghiền, lạc mất trong vòng tay của cậu ta. Lần này không có nỗi sợ, không có cảm xúc vặn vẹo, lẫn lộn. Chỉ có khoái cảm và nhu cầu hừng hực như lửa.
Tôi có cảm giác mình sẽ muốn nhiều hơn là hai tuần.