Chương 1-3: Hạ

“Lâu Thế Tuần, 20 tuổi, học tới quốc trung thì bỏ, nhà có 3 người: cha mẹ và một tiểu muội. Muội muội Lâu Thế Tuyết – 16 tuổi, bị mẫu thân bức làm gái mại ɖâʍ, sau đó không lâu thì tự sát. Trước đó hai tuần, hắn bị bán vào đằng tổ – là nơi chuyên buôn bán nam hài, cung cấp cho những người giàu có mua vui.” – Thường Trủng Thần đi phía sau Thương Minh Tương, đem thân thế nghèo khó của Lâu Thế Tuần mà hắn thu thập được trong hai giờ cấp báo đầy đủ.


“Nghe xong thật đúng là làm cho người ta thương xót.” – Thương Minh Tương như có như không ý cười, đi xuyên qua hành lang gấp khúc liên tiếp nối Bắc uyển cùng Đông uyển, áo vest đen bao lấy thân hình cao lớn, ngũ quan tục tằng thập phần tuấn dã.


“Tiên sinh tính an bài như thế nào?” – Thường Trủng Thần cung kính hỏi. Thương xót? Hầu hạ y nhiều năm, cái gì cũng có thể nhưng thương xót là thứ cảm xúc duy nhất không thể có khả năng xuất hiện ở chủ nhân của hắn.


“Đưa hắn cho Tá Đằng đi, gần đây hắn hay chèn ép sinh ý của chúng ta, ta cần người làm dịu Tá Đằng nhân tiện giám thị hắn.”


Ở mặt ngoài, Thương Minh Tương là một doanh nhân thành đạt, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu là khách sạn, quán bar trải rộng toàn Nhật Bản; nhưng phía sau lại là buôn bán súng ống đạn dược cùng tình báo quân sự. Tuy rằng bí mật khó giữ, nhiều người biết sẽ rất phức tạp, nhưng dù sao việc kinh doanh khách sạn quán bar cũng là nguồn thu lợi nhuận khá lớn.


Thương Minh gia một tay nắm giữ bạch đạo nhờ có được thông tin cơ mật của những chính khách cấp cao, một tay nắm hắc đạo là do buôn bán vũ khí. Ở Nhật Bản, Thương Minh Tương sất trá phong vân*, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa; nhưng vài năm gần đây, lại xuất hiện một tập đoàn khác nhanh chóng lớn dần, dưới sự dẫn dắt của Tá Đằng Thận, chiếm lấy khu Quan Tây, chuyên chèn ép sinh ý của Thương Minh gia.


available on google playdownload on app store


Đều nói Thương Minh gia lũng đoạn toàn bộ nền kinh tế Nhật Bản, vì sao còn có Tá Đằng? Lí do là bởi vài năm trước, Thương Minh Tương liên tục mở rộng thị trường ở Châu Âu và Châu Mỹ, không chú ý tới trong nước, mới để cho Tá Đằng Thận thừa cơ ngóc đầu dậy.


Tá Đằng Thận là một nhân tài, chỉ nội việc hắn dám khiêu khích Thương Minh gia cũng đủ để Thương Minh Tương khẳng định điểm ấy; chỉ tiếc là ai cũng đều có nhược điểm, Tá Đằng Thận hảo nam sắc là chỗ hỏng duy nhất của hắn, chỉ cần có hàng đẹp tiến cống, sẽ dễ dàng nói chuyện.


Thương Minh Tương nhếch môi ngạo nghễ, tươi cười trên gương mặt tục tằng anh tuấn của y có vẻ cuồng dã. Thật tốt, y tìm được món đồ chơi mới, Lâu Thế Tuần, chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến của y với Tá Đằng.


Tâm niệm vừa chuyển, y hướng Thường Trủng Thần phân phó: “Mang mấy người lại đây, ta tốt tốt dạy dỗ hắn hầu hạ nam nhân.”
Thường Trủng Thần nhận lệnh rời đi. Thương Minh Tương đứng ở cửa Sinh môn, đẩy ra cửa, nhìn Lâu Thế Tuần đang nghiêm chỉnh quỳ, có thể thấy rõ hắn thực khẩn trương.


Hắn thật nhỏ gầy. Đây là kết luận duy nhất của Thương Minh Tương sau khi thấy Lâu Thế Tuần tẩy sạch sẽ xong.Lấy người 20 tuổi trưởng thành đến so sánh, cao 1m65 như Lâu Thế Tuần có thể nói là gầy như que củi.
Thương Minh Tương vừa đánh giá vừa ngồi xếp bằng trước mặt hắn.


Hắn gầy trơ cả xương, sắc mặt trắng bệch, dinh dưỡng mất cân đối từ nhỏ, lại không thường xuyên đi lại dưới ánh mặt trời, khiến thân hình hắn nhỏ gầy, còn màu da thì trắng như tuyết.


Khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi tẩy sạch lộ ra làn da trắng càng tôn thêm vẻ đẹp của đôi ngươi đen láy, mũi nhỏ nhỏ rất đáng yêu, đôi môi do lo lắng khẩn trương mà cắn đến hồng hồng đỏ đỏ càng phá lệ mê người, làm cho người ta nghĩ muốn nuốt vào bụng. Tầm mắt chuyển xuống chỗ ngực lộ ra dưới vạt áo tắm, da thịt trắng nõn có vẻ mị hoặc, xương quai xanh hõm sâu do thân hình tế gầy gợi cảm đến khó nói nên lời.


Đôi mắt lợi hại cuối cùng trở về trên mặt hắn, cố định tại đôi con ngươi xinh đẹp.


Y thích cặp mắt kia, kiêu căng, phòng bị, không bao giờ nhận thua. Hiện tại hắn đang ở Sinh môn, là sơn dương đợi người làm thịt, hắn đáng ra nên sợ hãi; vậy mà, thần sắc trong mắt vẫn là cao ngạo, giống như phán quyết gì cũng sẽ không ảnh hưởng được tôn nghiêm của hắn.


Rất thú vị, Thương Minh Tương nhếch miệng cười. Nếu đem tôn nghiêm của hắn dẫm đạp xuống đất, đến lúc đó, hắn sẽ lộ ra biểu tình gì? Thật là khiến kẻ khác chờ mong.


Hoàn cảnh lạ lẫm làm Lâu Thế Tuần thực kinh hoảng, nam nhân trước mắt cường ngạnh mà tràn ngập uy hϊế͙p͙. Bán mình cho nam nhân này, hắn thực sợ hãi, cũng không muốn biểu lộ. Nhờ có tự tôn cùng ý chí cường đại, mới giúp hắn có thể sống sót đến ngày hôm nay. Mạng cũng chỉ có một cái mà thôi. Hai mắt Lâu Thế Tuần long lanh như hỏa, dũng cảm nghênh đón bước ngoặt định mệnh.


Dẫu sao, hắn cũng chẳng còn gì để mất.


“Ngươi có hiểu ý nghĩa của ‘Sinh môn’ là gì không? – sau một hồi, Thương Minh Tương mở miệng. – “Nó có nghĩa, ở trong này, mỗi người thậm chí mỗi kiện vật phẩm, đều giống như súc vật, tùy ý ta sử dụng. Tuần, ngươi có sợ hãi không? Ngươi có sợ tương lai của ngươi hay không?”


“Ngươi muốn như thế nào?” – Nguyên lai đây là ý nghĩa của ‘Sinh môn’, thảo nào Thường Trủng tinh sẽ lộ ra thương cảm. Ở trước mặt bọn họ, hắn bất quá chỉ là súc vật thôi.


“Ta tính toán đem ngươi tặng người nha!” – Thương Minh Tương búng tay, ngoài cửa tiến vào năm đại nam nhân. – “Bọn họ sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi, thẳng đến khi ngươi học được hầu hạ nam nhân, ta sẽ đem ngươi đương lễ vật tặng đi.” – Hắn nếu cẩn thận điều dưỡng, chắc chắn là cái mỹ nhân. Thương Minh Tương hừ một tiếng, thật sự là tiện nghi Tá Đằng Thận.


Dạy dỗ? Bình tĩnh trên mặt tan biến, Lâu Thế Tuần khiếp sợ ngã ngồi trên đất.
“Ngươi muốn đem ta đưa cho nam nhân làm….đồ chơi?” – Hắn khó khăn nói.
“Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng.” – Thương Minh Tương chẳng buồn để ý.


Y nháy mắt, năm người nhận lệnh tới bên Tuần, một người giữ chặt hai tay hắn, một người nâng lên hai chân, một người mạnh mẽ cởi áo tắm, ngón tay di chuyển trên thân hình trần trụi của hắn, một người cầm nam tính của hắn mà xoa nắn, còn một người dùng cao bôi trơn bôi lên hậu đình.


“Ngươi gạt ta!” – Lâu Thế Tuần kịch liệt phản kháng, như thế này có khác gì bị bán vào đằng tổ? Hắn chẳng qua chỉ là từ địa ngục nhảy tới vực sâu!


Nhưng thân hình nhỏ gầy sao có thể địch nổi năm nam nhân đã qua huấn luyện? Cuối cùng, hắn chung quy chỉ có thể vô lực mặc người ta lăn qua lăn lại.


Cơ thể chịu sự đối đãi vô tình, không có nghĩa là hành động lăng nhục này có thể phá hủy tôn nghiêm của hắn, đôi mắt đen láy rực lửa, hắn thẳng trắp trừng Thương Minh Tương, kẻ nãy giờ vẫn nhàn nhã ngồi xem diễn.


“Đê tiện, vô sỉ!” – ngón tay của nam nhân đã tham nhập trong cơ thể, đau đớn khiến hắn dừng lại một chút – “Ngươi là đồ mặt người dạ thú, dựa vào cái gì đối ta như vậy?! Ngươi lừa ta!” – Hắn giương mười ngón tay, vì quá đau mà cào rách cả thảm sàn.


Mắt trừng càng ngày càng lớn, sắc mặt tái nhợt do phẫn nộ mà trướng đắc đỏ bừng, cặp mắt như muốn nói: cho dù ngươi đối ta như vậy, cũng không phá hủy được tôn nghiêm của ta!
Một trận tê dại truyền xuống hạ phúc, Thương Minh Tương nheo lại mắt, dục hỏa ở dưới thân thiêu đốt.


Tuần a Tuần, ngươi chẳng lẽ không hiểu được ánh mắt ngập lửa kia của ngươi sẽ chỉ làm ta càng hưng phấn hay không? Không cần nhìn ta như thế nha, sẽ khiến ta nghĩ hung hăng đánh nát kiêu ngạo của ngươi, tự tôn của ngươi, hảo hảo mà làm nhục ngươi một phen.


Tốt nhất là khiến cho mắt của ngươi, không còn có hỏa ngọc ánh sáng.
Rốt cục, y búng tay, năm người buông ra Tuần. Hắn lập tức xoay người bò lên, tựa vào tường thở gấp.
Thương Minh Tương lại nhanh như chớp tóm lấy cổ tay hắn, Tuần phản ứng không kịp bị y kéo ngã xuống đất.


“Ngươi đã nói ta là mặt người dạ thú, ta không biểu hiện thú tính của ta thật tốt, chẳng phải là phụ lời khen của ngươi.” – Y kéo hắn không chút lưu tình. – “Ta thay đổi chủ ý, ngươi liền ở lại đây làm đồ chơi của ta đi!”


Thân thể trần trụi của hắn bị kéo về Bắc uyển, thảm gỗ thô ráp để lại một vết thương dài màu đỏ trên làn da trắng nõn. Thương Minh Tương kéo hắn vào phòng ngủ. Thân hình cường tráng không hề thương tiếc đè ép lên Lâu Thế Tuần lúc này vẫn còn đang thở dốc, cường ngạnh bức bách hai chân hắn mở rộng. Không hề cho hắn có thời gian lấy lại hơi, Thương Minh Tương vặn bung ra mông cánh hoa, đem dục vọng nóng bỏng mãnh liệt xỏ xuyên qua.


“Không cần! Buông! Đau quá!” – cảm giác cơ thể như bị xé rách, đau đớn khiến Tuần thống khổ khóc thét.


“Ngươi cho đây là kết thúc sao? Ngốc nghếch, ta sẽ cho vĩnh viễn tại địa ngục không bao giờ thoát được!” – Thương Minh Tương dán tại bên tai hắn, như nỉ non nói nhỏ, động tác lại dã man ra vào trong cơ thể hắn, mỗi một lần rút ra rồi tham nhập, đều mang theo vô cùng tr.a tấn, làm Tuần đau đến không ngừng kêu.


Tiểu huyệt lúc trước đã được bôi trơn cùng máu tươi do thô bạo mà chảy ra, mỗi một lần xâm nhập đều mang đến khoái cảm cực hạn, Thương Minh Tương say mê tiến lên.


“Không cần……buông tha ta….” – Mười ngón tay của Tuần do dùng sức bám vào đệm mà trở nên trắng nhợt. Hắn đau quá! Huyệt khẩu bị xé rách một chút khoái cảm cũng không có, dục vọng cương cứng không ngừng chàng tiến vào chỗ sâu nhất, sáp nhập không một lần gián đoạn, ma xát làm hắn rơi lệ đầy mặt, cơ hồ hôn mê.


Nam hài dưới thân đúng là cái “xử nữ”, y, Thương Minh Tương, là nam nhân đầu tiên hưởng dụng hắn. Huyệt khẩu thật chặt, tư vị ngọt, y đã lâu không có nếm qua cảm giác mất hồn như thế, bàn tay bấu chặt lấy đệm cố gắng chống cự y xâm lược, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín nước mắt làm cho người ta có loại khoái cảm muốn hủy diệt, thanh âm cầu xin tha thứ của hắn nghe thật mê người, tiểu huyệt kháng cự giáp đắc càng chặt, thứ đó của y lại càng thoải mái, trúc trắc “xử nữ” hương vị thật không sai.


Rốt cục, sau vài lần mãnh liệt trừu sáp, Thương Minh Tương phóng thích ở trong cơ thể hắn, sau đó rút ra dục vọng, xoay người ngồi ở một bên thô suyễn.


Kinh giác y không ở trong cơ thể, Tuần quơ đầu ngón tay đã chảy máu ra sức hướng về phía trước động đậy thân mình. Hắn muốn chạy trốn khỏi nơi này….Hắn muốn trốn khỏi nơi này!


Đau quá! Thật sự đau quá! Cả nửa người dưới của hắn căn bản không động đậy được, chỉ có thể dựa vào khuỷu tay chống lực bò đi. Bàn tay to đột nhiên giữ chặt mắt cá chân của hắn, mạnh kéo hắn trở về, một phen áp quay về trên người y.


“Ngươi muốn chạy đi đâu?” – Y đè nặng hắn, đôi môi ngậm lấy vành tai không ngừng cắn hút.
“Buông!” – Tuần lạnh rùng mình, tháng chín nóng bức mà hắn lại thấy cả người rét run.


“Buông ngươi ra?” – Thương Minh Tương tà nịnh xoa một cái ở chỗ mông của hắn, đôi tay thấm đầy máu đưa ra trước mặt hắn. – “Ngươi nhìn rõ hay không? Đây là huyết hư của ngươi, nam nhân cùng nữ nhân đồng dạng sẽ ở đêm đầu lạc hồng nha. Tuần, ta là nam nhân đầu tiên của ngươi, cũng là người nắm giữ ngươi cả đời, ngươi trốn không thoát đâu.”


Lần thứ hai mạnh mẽ xỏ xuyên qua, đau đớn kịch liệt lại truyền khai.
“Tha ta, van cầu ngươi!” – Tuần khóc đến khàn cả giọng, chỉ có thể không ngừng xin khoan dung.
“Ngươi khóc, thanh âm thật sự là dễ nghe, nó sẽ chỉ làm ta càng hưng phấn, càng dã man. Tha ngươi? Không có khả năng!”


Thương Minh Tương thẳng lưng, đè Tuần dưới thân, lấy tư thế quỳ đem hai chân hắn chuyển hướng, đặt bên thắt lưng, nâng lên mông của hắn, hung hăng, hung hăng tiến vào!


“Tuần, ngươi trốn không thoát đâu! Thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, sinh mệnh của ngươi, tất thảy của ngươi, đều thuộc về ta, chỉ có ta không cần, không có chuyện ngươi không cho!” – Thương Minh Tương sung sướng thô rống.
Suốt cả quá trình, y không ngừng lặp lại câu đó, liên tục nhắc nhở Tuần.


Cả đời này, hắn nhất định trốn không thoát.
Sất trá phong vân: đại loại như là hô phong hoán vũ.






Truyện liên quan