Chương 11: Nói chuyện khó hiểu
Thật tâm, hôm nay tôi chả muốn gặp người ta đâu. Tại đêm qua lỡ lấy cái áo của người ta khoác về nên mới đứng chỗ hồ bơi thôi. Nói chung, hành động của tôi dù là thập thò, đợi màn đêm buông xuống, mọi người đi ngủ cả, mới dám ra ngoài nhưng đó cũng không phải gọi là lén lút nha. Hoàn toàn mang ý nghĩa đúng đắn, trong sáng.
Đêm thanh vắng thanh tịnh thế này, khiến tôi cũng có chút lo lo, sợ sợ. Chắc tại tôi coi ba cái truyền thuyết Nhật Bản nên bị nhiễm chăng?
Khoảng vài phút sau đó, tôi dần dần nghe tiếng chân người bước nhẹ nhàng tới. Tâm lí đang hồi hộp, tôi hơi đổ mồ hôi lạnh rồi. Bước chân ngày càng tới gần, mà còn hù tôi một phát, xén chút nữa tôi ngã xuống hồ bơi. May sao, tôi được kéo ngược trở lại, khiến cho tôi ngã vào lòng ai đó từ khi nào nào không hay.
- “Này, anh chơi ác quá đấy!”
Tôi tức giận đánh anh, vậy mà anh vẫn nhe nhở cười thản nhiên như không có gì xảy ra.
- “Cho vừa, nãy giờ đợi tôi lâu không?”
“Anh ta đang tự cao đó sao? Tôi đợi anh khi nào chứ? Chuyện này là không hề có nha!” - tôi thầm nghĩ.
- “Tôi không đợi anh, bớt ảo tưởng đi!”
- “Yo, không đợi tôi? Mới hôm qua tôi nói vậy, giờ có xuống liền đây!”
Tôi đỏ mặt, đưa áo khoác hôm qua cho anh. Không quên lời cảm ơn. Tính quay người đi, đã bị tay ai níu lại.
- “Ở đây...với tôi...”
“Hả? Tôi có nghe nhầm không? Lời của Gia Anh đó sao?“. Giờ thì tôi cũng không hiểu nổi bản thân nữa. Muốn từ bỏ mà nói cả chục lần, có được đâu? Nhiều khi thấy mình cư xử như một con ngốc vậy. Người ta mới kêu ở lại, đã nhanh chóng ngồi cạnh, không chút do dự rồi.
- “Thằng hồi sáng dắt tay cô kéo đi là thằng Trường phải không?”
- “Ừ, sao anh biết?”
- “Tại...mà thôi. Không nói cô nghe!”
Không nói thì không nói, anh mắc mớ gì dùng từ tại làm gì khiến tôi tò mò thế? Đồ đáng ghét nhà anh!
- “Cô thích thằng đó hả?”
Tôi không hiểu anh hỏi câu này với ý gì. Nên tôi lắc đầu, vì trong lòng tôi vẫn có người, chỉ là người đó chắc không thuộc về tôi nữa rồi...
- “Ừ, thằng đó nhiều chân dài theo lắm! Cỡ chân một khúc như cô, chậc chậc...khó lắm!”
Hừ! Thì ra anh hỏi vậy là ý khuyên nhủ tôi, nếu có thích anh Trường thì nên từ bỏ ý định chứ gì?
- “Vậy anh thì sao?”
- “Tôi?! Dĩ nhiên tôi nhất kiến trung tình với Phương rồi, cô không thấy sao?”
Tự dưng nghe lời nói này từ anh, tôi thấy tim hơi nhoi nhói. Nỗi đâu này, chắc anh không biết đâu.
- “Đúng vậy, Phương thật tốt số nhỉ?”
Lời nói tôi phát ra lúc này đúng là có hơi trầm trấm xuống nhưng không hề gỉa dối đâu. Tôi thấy cái Phương may mắn thật đấy! Anh Bin yêu nó luôn rồi. Cuối cùng chuyện ngày thơ chắc chỉ còn là dĩ vãng. Thôi thì đành chúc phúc cho anh và nó chứ biết sao giờ? Anh hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc.
- “Tôi không nghĩ vậy đâu!”
- “Là sao?”
Anh không nói gì cả. Chỉ quay mặt nhìn tôi một lúc. Sau đó mở miệng dặn dò tôi rất ư là không liên quan.
- “Mai à, chỉ là sau này không biết chắc việc gì, cô đừng hứa trước. Đôi lúc, ta lại thay đổi ở phút cuối cùng, rồi không thể quay đầu lựa chọn lại. Đó là ác với bản thân, có biết không?”
- “Ý anh là...?”
- “Mai cô còn lên máy bay, nhọc lắm đó! Về phòng ngủ đi!”
Rồi anh lại lạnh lùng bước đi, không nói lời nào hết. Khiến con ngu như tôi chẳng hiểu gì xấc.
Đêm đó, tôi thắc mắc đủ thứ chuyện trên đời luôn. Lăn qua lăn lại, chả tài nào chợp mắt được. Đến gần gần 2 giờ sáng, mới thiếp đi một chút thì khoảng 5 giờ 45 hay gì đấy đã bị chị yêu lôi đầu dậy.
- “Thức dậy! Lẹ lên!”
- “Dạ?! Chưa được 6 giờ mà chị?”
- “Chắc điên với cô mất, tính ở đây luôn hay sao?”
Đúng rồi nhỉ, cũng 3 ngày 2 đêm rồi còn gì? Hôm nay chẳng phải là về nước hay sao?
- “ch.ết rồi! Mấy giờ máy bay cất cánh ạ?”
- “15 phút nữa!”
Chị phán một câu xanh rờn, đây chính là phát ngôn gây sốc của ngày hôm nay phải không? Tôi không nghĩ ngợi nhiều nữa, phi một mạch đến nhà vệ sinh, chả kịp tắm rửa gì. Đồ thì quơ đại cái áo thun trắng với cái quần lửng, đầu bù tóc rối có chải chuốt gì đâu. Bây giờ tôi chỉ cần biết, nếu không đến kịp thì tôi và cả chị Ngọc sẽ bị bỏ rơi. Thế thôi!
Cuống quít lên hết cả, rốt cuộc cũng trễ chuyến bay khoảng vài phút. Mọi người lúc này nhìn chị em tôi bằng ánh mắt kì thị lắm. Mà kệ vậy, không bị bỏ lại nơi đất khách quê người là được rồi. Còn họ có nghĩ trăng sao gì thì đó là quyền của họ, tôi cũng không muốn bận tâm.
Quái lạ, sao chỗ trống chỉ còn một chỗ thôi nhỉ? Khách khứa đông thật đấy chứ? Vậy tôi với chị Ngọc, ai đứng ai ngồi?
- “Mai à, hình như cạnh Trường còn chỗ trống đó!”
- “Chẳng lẽ em lên đó?”
- “Mắc mệt ghê không, lên đó ngồi đại có sao? Em biết nhiều người mơ ước còn không được đấy chứ! Phải không, phải không?”
Chị vừa hỏi vừa nhìn đồng nghiệp xung quanh, ai cũng cười cười gật đầu, không quên tặng kèm tôi nụ cười:“Chúc cô thượng lộ bình an!”, nhìn mặt anh Trường hôm nay xem, ai dám ngồi tôi mới lạ đấy!
- “Chị Ngọc, chị muốn hại ch.ết em phải không? Anh Trường hôm nay nhìn đằng đằng sát khí...” - tôi nói thầm nhỏ nhỏ vào tai chị.
- “Người ta không dám ăn thịt em đâu! Chị đảm bảo đấy!”
- “Nhưng...”
Cô Quỳnh ngồi ở hàng ghế trên chị Ngọc quay xuống lườm tôi, giọng điệu khó chịu lắm:
- “Đã đi ké mà còn làm màu!”
- “Này, cô bé! Cần gì phải lớn tiếng với em tôi như thế chứ? Bé có giỏi thì lên ngồi với giám đốc đi? Hay tại muốn ngồi mà bị đuổi nên gato?”
- “Chị...chị...”
Cô tức giận quay lên, mấy người trong công ti còn hùa hùa như đúng rồi vậy đó. Máy bay chưa cất cánh mà không khí đã ồn ào, náo nhiệt khiến cho giám đốc đang ngồi đọc sách phải cau mày lên tiếng:
- “Mai không ngồi thì đứng!”