Chương 27
Ngân Tiểu Tiểu từ trong động nhỏ tỉnh lại thì sắc trời đã sáng trưng, khóc hơn nửa đêm không biết ngủ khi nào, bây giờ mắt Ngân Tiểu Tiểu đều sưng lên, vác một đôi mắt sưng đỏ to cùng đầu óc choáng váng bò tới cửa sơn động.
Ngoài ý muốn là Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa còn ở trong sơn động không ra ngoài, từ Ngân Tiểu Nhất đến Hoa Tiểu Ngũ năm ấu xà cũng ngoan ngoãn ở trong nhà.
Nhưng Ngân Tiểu Tiểu còn tức giận nha, không nói chuyện với con rắn nào, ngay cả Hoa Tiểu Ngũ tiến đến bên người Ngân Tiểu Tiểu cũng cố ý không để mắt đến. Ngân Tiểu Tiểu bò đến cửa sơn động gục xuống, nhìn chằm chằm bên ngoài ngẩn người.
Ngân Tiểu Tiểu khổ sở, Hoa Tiểu Hoa khổ sở, Ngân Đại Bạch khổ sở, chúng ấu xà đều không chịu nổi. Hoa Tiểu Hoa không hiểu, mặc dù Tiểu Tiểu không có trí nhớ truyền thừa, nhưng là một con rắn luôn luôn biết điều, vì sao lần này lại cố tình nói thế nào cũng không thuận theo không buông tha? Mình và Đại Bạch là vì tốt cho Tiểu Tiểu, vì sao Tiểu Tiểu không nghe lời?
Nhưng cuối cùng là thái độ người mới làm cha (… ), đợi đến chiều, Hoa Tiểu Hoa vẫn đau lòng, nhìn ánh mắt sưng to của Tiểu Tiểu nhà chúng ta một cái, chỉ có xà bị bệnh mắt mới sưng thành như vậy, nhìn thần thái ngu ngơ ai oán của Tiểu Tiểu nhà chúng ta một cái, xà không biết còn tưởng rằng Tiểu Tiểu nhà của ta chịu uất ức bao nhiêu đâu, thật ra chỉ bị chửi một chút mà thôi.
“Khụ… Tiểu Tiểu, ngươi lại đây.” Hoa Tiểu Hoa làm bộ mặt ta là người cha tốt, ta rất đau lòng ngươi gọi Ngân Tiểu Tiểu.
Bởi vì ngẩn người thời gian lâu nên đại não như bị rỉ sét, hơn nửa ngày Ngân Tiểu Tiểu mới ý thức được Hoa Tiểu Hoa đang gọi mình, thật ra Ngân Tiểu Tiểu khóc hơn nửa đêm cũng đã suy nghĩ rõ, tức giận cũng phai không còn mấy, cẩn thận nghĩ ba ba a cha cũng là vì tốt cho mình, sợ mình bị Mặc xà Hắc Xà bắt nạt, sợ mình bị Xà Tộc khác bài xích thôi, mình cũng có chỗ không đúng, lúc trước mình nên thầm đáp ứng lại đi tìm một nhà Hắc A Ban chơi nha, cần gì cãi nhau với ba ba a cha đâu, mình thật khờ, thật sự rất ngốc, cho dù thành xà cũng không có thể vứt bỏ chỉ số thông minh của người nha ( này… ), cho nên vừa nghe Hoa Tiểu Hoa gọi mình, Ngân Tiểu Tiểu cũng theo bậc thang bò xuống đi đến.
Ngân Tiểu Tiểu bò tới trước mặt Hoa Tiểu Hoa.
Hoa Tiểu Hoa vẫn duy trì tươi cười, thực dịu dàng, thực dịu dàng nói: “Tiểu Tiểu a, ở trong động buồn một ngày hỏng mất, nếu không để các ca ca đi ra ngoài chơi với ngươi đi.”
“… Ta muốn đi ra ngoài một mình.”
Hoa Tiểu Hoa vừa muốn nói “Không được đi ra ngoài một mình” thì Ngân Đại Bạch liền tiếp nhận nói: “Có thể, nhưng không thể rời nhà quá xa, hơn nữa nhất định phải trở về trước khi trời tối.”
“Được.”
Sau đó Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ đi rồi, năm ấu xà còn lại ở trong động ai oán, Tiểu Tiểu đây là vứt bỏ chúng ta sao, phải không phải không, quả nhiên là vứt bỏ chúng ta!
“Sao lại để Tiểu Tiểu đi ra ngoài một mình? Lỡ như…” Hoa Tiểu Hoa rất không hiểu Ngân Đại Bạch đang làm gì.
“Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì.” Ngân Đại Bạch cho Hoa Tiểu Hoa một ánh mắt an tâm đi, “Nhưng nếu ngươi để bọn nhỏ cứ đi theo Tiểu Tiểu, chỉ sợ tâm lý phản nghịch của Tiểu Tiểu sẽ quá nặng. Hơn nữa, ngày hôm nay Tiểu Tiểu nhất định sẽ không đi tìm chúng nó.”
Hoa Tiểu Hoa cẩn thận nghĩ lại lời Ngân Đại Bạch nói, cũng đúng, nếu cứ luôn có xà kèm bên người Tiểu Tiểu, nói vậy Tiểu Tiểu sẽ càng ngày càng bất mãn, nếu Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì thì phải không bù nổi mất, nghĩ như vậy, Hoa Tiểu Hoa cũng yên lòng .
Này này, Ngân Đại Bạch, không ngờ ngươi vẫn biết hài tử phản nghịch phải vuốt lông nha! Trước đó thật đúng là coi khinh ngươi!
Ngân Tiểu Tiểu vừa đi vừa ngẩn người… Đây là một thói quen thật không tốt…
“Ai…” Đi lên đi lên, Ngân Tiểu Tiểu dừng, rũ đầu ai thán một tiếng.
“… Í?” Đang ai oán Ngân Tiểu Tiểu giật giật đầu, hình như có thanh âm gì đó?
Ngân Tiểu Tiểu ngưng thần lại nghe, không có sai, thật sự có thanh âm, hẳn là thanh âm rắn bò sát phát ra, Ngân Tiểu Tiểu lại dùng sức hít hít không khí, có mùi máu tươi. Ngân Tiểu Tiểu có điểm chần chờ, con rắn này hẳn là bị thương đi, không biết có sao không, mình có nên đi đến chăng?
Rõ ràng là đang chần chờ nhưng thân thể của Tiểu Tiểu vẫn bò về hướng về thanh âm truyền đến, ai, đã biết xen vào việc của người khác là khuyết điểm nhưng khi nào mới có thể sửa a. Nói, rắn bị thương cách chỗ Ngân Tiểu Tiểu cũng không xa lắm, dù Ngân Tiểu Tiểu đi chậm một chút đi thì bây giờ cũng nên tới nơi, nhưng không có, đến bây giờ Ngân Tiểu Tiểu còn không thấy con rắn bị thương kia, như vậy chỉ có một nguyên nhân, thì phải là trong quá trình Ngân Tiểu Tiểu bò sát, con rắn kia cũng không ngừng di động, hơn nữa tốc độ còn mau hơn cả Ngân Tiểu Tiểu.
Ngân Tiểu Tiểu nổi giận, con rắn này thật sự rất không biết phải trái! Mình tới cứu nó nó lại đi nhanh như vậy! Cố chấp quật cường từ dưới đáy lòng Ngân Tiểu Tiểu hung hăng xộc lên, mình nhất định phải đuổi kịp con rắn này! ( mau đuổi theo a mau đuổi theo! Nếu không tiểu công của ngươi chạy không thấy mất a uy! )
Ngân Tiểu Tiểu ở phía sau liều mạng đuổi theo, con rắn bị thương phía trước liều mạng chạy… ừ, cá nhân ta cảm thấy liều mạng còn không lợi hại bằng đấu mạng, cho nên trước một khắc Ngân Tiểu Tiểu mất nước, rốt cục cũng đuổi theo con rắn này…
Ngân Tiểu Tiểu thở hổn hển ngăn cản con rắn kia —— tha thứ nó để nó suyễn trong chốc lát —— Ngân Tiểu Tiểu chạy đến mắt hoa lên, đợi rốt cục bình tĩnh lại, nghiêm túc xem con rắn trước mặt mình, ánh mắt đầu tiên, liền thấy được một đôi mắt màu đỏ như máu tràn ngập cừu hận tàn nhẫn.
…[Đầm: Cuối cùng cũng gặp tiểu công nha ~] …
“… Má ơi!” Ngân Tiểu Tiểu hô lớn một tiếng, “Vụt” một tiếng chui vào vừa trong bụi cỏ
… Ta nói ngươi nấp trong bụi cỏ có ích sao? ?
Trước đó, Mặc Lão Đại vẫn thực thơ dại thực mãnh liệt hung ác, biết chạy không thoát con rắn phía sau, trong mắt Mặc Lão Đại hung quang chợt lóe, dứt khoát dừng bước, chờ con rắn kia đi đến trước mặt của mình, chỉ cần mình cắn lên một phát ( Nhờ, Ngân Tiểu Tiểu không phải đuổi theo a… ), cũng không tin con rắn kia còn có thể sống được!
Mặc Lão Đại YY(tự sướng) vô cùng tốt đẹp ở trong lòng, thế nhưng khi con rắn đuổi theo phía sau mình đứng ở trước mặt thở dốc thì Mặc Lão Đại muốn phát điên, thì ra phía sau mình chỉ có một tiểu bất điểm như vậy! Vậy mình còn chạy cái gì! Mà khi tiểu bất điểm trước mặt thấy rõ mình thế mà lại kêu một tiếng “Má ơi!” Liền trốn đi… Mặc Lão Đại cảm thấy mình bị vũ nhục , mình là giống đực! Giống đực! Không phải giống cái! Không thể gọi là má!
Này ta nói, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này đi…
“… Đi ra.”
Ngân Tiểu Tiểu tránh ở trong bụi cỏ run rẩy, liên tục lặp lại “Đây là đang gọi mình sao thật là đang gọi mình sao thật ra không phải đang gọi mình đi” một loạt hoạt động tâm lý rồi, Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục thanh thản giấu ở trong bụi cỏ.
Mặc Lão Đại bên ngoài gân xanh trên đầu nảy lên: “… Đồ ngu ngốc kia, ta nói ngươi đi ra!”
“… Ngươi mới ngu ngốc! Cả nhà ngươi đều ngu ngốc!” đầu Ngân Tiểu Tiểu nóng lên, lập tức nhảy ra nổi giận mắng… Sau đó, sau đó lại muốn trốn vào trong bụi cỏ, không may bị Mặc Lão Đại chặn đường .
Mặc Lão Đại lôi Ngân Tiểu Tiểu ra khỏi bụi cỏ tới trước mặt mình, nhấn mạnh là lôi nha, là cái kiểu “lôi” thực hung tàn đó!
“Nói! Vì sao đi theo ta!” Tuy rằng ngữ khí vẫn thực hung tàn, nhưng biểu cảm của Mặc Lão Đại đã không còn đáng sợ như trước, dù sao ở trong mắt Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu là ấu xà không hề có tính uy hϊế͙p͙ với nó mà thôi, ừ, còn là một đồ ngu ngốc.
Ngân Tiểu Tiểu hàng này thuộc loại mềm nắn rắn buông, thấy Mặc Lão Đại không hung ác như trước, Ngân Tiểu Tiểu lập tức lên mặt : “Rống cái gì mà rống! Ngươi nghĩ ta muốn đi theo ngươi lắm chắc! Nếu không phải ngửi được mùi máu ta mới không theo ngươi nghe chưa!”
Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng tìm vết thương trên người Mặc Lão Đại, à, thì ra là ở vị trí cách bảy tấc không xa bị con gì đó cắn, sau đó Ngân Tiểu Tiểu hậu tri hậu giác phát hiện…
“Í? Ngươi là Mặc xà?”
Đúng vậy, con rắn ở trước mặt Ngân Tiểu Tiểu này, là một Mặc xà, năm nay vừa mới mười tám, bởi vì dậy thì quá mạnh mẽ nên thoạt nhìn giống như đã trưởng thành…
“… Sao nào? Ngươi có ý kiến?” Mặc Lão Đại híp mắt lại.
“Không, không ý kiến.” Ngân Tiểu Tiểu nuốt ngụm nước bọt, dưới đáy lòng kêu rên, a a a, ba ba a cha mau lại đây cứu ta! Ta chẳng những gặp Mặc xà còn gặp phải một Mặc xà hung ác a!
Mặc Lão Đại hoài nghi nhìn Ngân Tiểu Tiểu một vòng, biểu cảm trên mặt đồ ngu ngốc này thấy thế nào cũng không giống như không có ý kiến: “Này, tiểu bạch si (ngốc ngếch), ngươi như vầy chắc cũng chỉ sinh ra được năm sáu ngày đi, chạy lung tung làm gì, nhưng tốc độ chạy không tồi, nhanh hơn xà mới sinh cùng lứa.”
… Ngân Tiểu Tiểu bi phẫn, có kiểu vũ nhục xà như vậy sao? Có sao? !
“Ngươi mới ngu ngốc! Ngươi mới sinh ra năm sáu ngày! Ông đây sinh ra được một tháng rồi!”
“Í?” lúc này ánh mắt Mặc Lão Đại biến thành kinh nghi cùng khinh bỉ, “Sinh ra một tháng mà lại nhỏ như vậy! Tốc độ còn chậm như vậy! Trời ạ, ngươi quả thực là khiến cho bạch xà các ngươi mất mặt!”
“… Mẹ ngươi a! Ngươi mới là bạch xà! Cả nhà ngươi đều là bạch xà!” Ngân Tiểu Tiểu cũng bị giận điên lên, “Ta là ngân xà! Ngân xà biết không! Không phải bạch xà!”
“Ngân xà?” ánh mắt Mặc Lão Đại ở đảo lên người Ngân Tiểu Tiểu, trượt xuống một vòng, ừm, có vẻ thật là ngân xà?
“Ngân xà thì ngân xà, kích động như vậy làm gì.” Mặc Lão Đại không cho là đúng, “Ngân xà cũng tốt bạch xà cũng thế, người nào cũng không thể so với Mặc xà chúng ta, thật không biết ngươi có cái gì để kích động.”
Ngân Tiểu Tiểu rất muốn khóc, nó sai rồi, nó thật sự sai rồi, nó không nên không nghe ba ba a cha, Hắc A Ban tốt không có nghĩa là những Mặc xà Hắc Xà khác tốt, Mặc xà trước mặt mình này nhất định là mặc xà vô cùng hung ác mà ba ba nói, ngày hôm nay mình nhất định là gặp báo ứng.
“… Ta phải đi.” Ngân Tiểu Tiểu trầm trầm ném ra một câu.
Đi a đi, ta đi a đi, Í? Sao bò nửa ngày cảm giác vẫn không nhúc nhích? Ngân Tiểu Tiểu nghi hoặc quay đầu nhìn lại… Thì ra là Mặc xà kia đè đuôi của mình lại.
“Hừ, nói ngươi ngu ngốc ngươi còn không tin.” trong mắt Mặc Lão Đại có trào phúng cùng hài hước quá nặng, tiểu ngân xà ngu ngốc này chơi thật tốt.
Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang chỗ khác không nói, hừ, Mặc xà này quá ghê tởm, mình quyết định, sau này nhất định phải chán ghét Mặc xà!
Mặc Lão Đại cười vui vẻ cong đầu xuống đưa đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu: “Tiểu bạch si, tức giận sao?”
Ngân Tiểu Tiểu vẫn không nói chuyện, thuận tiện xoay đầu đến bên kia.
Đầu Mặc Lão Đại đi theo đầu Ngân Tiểu Tiểu đi, dù sao nó lớn hơn Ngân Tiểu Tiểu nhiều, tiếp tục quấn hai vòng cũng không có vấn đề gì. Cho nên, một màn này thấy thế nào cũng mờ ám như vầy. Ngươi nói đi, Ngân Tiểu Tiểu đứng trước, Mặc Lão Đại đứng ở phía sau Ngân Tiểu Tiểu đưa đầu đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, nhìn sao cũng là Mặc Lão Đại quấn quanh Ngân Tiểu Tiểu, đổi câu mà nhân loại nghe hiểu được, đó là Mặc Lão Đại ôm Ngân Tiểu Tiểu vào trong lòng thôi.
Nhưng thực hiển nhiên, Ngân Tiểu Tiểu mơ hồ còn chưa ý thức được mờ ám lúc bấy giờ, Mặc Lão Đại cũng lười nhắc nhở nó, bây giờ Mặc Lão Đại thật sự cảm thấy hứng thú với Ngân Tiểu Tiểu tiểu bạch si này.
Xoay đầu lại, Mặc Lão Đại không nói chuyện, Ngân Tiểu Tiểu cũng không nói chuyện, nhưng ngươi nói hai xà cứ nhìn nhau như vậy thì có ý tứ gì, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy ngượng ngùng đành phải mở miệng: “Ta nói, thương thế của ngươi không cần xử lý sao?”
Mặc Lão Đại rút ra một giây đồng hồ liếc mắt nhìn miệng vết thương của mình: “Không có việc gì, hai ngày nữa thì tốt rồi, chẳng lẽ ngươi không biết năng lực khép lại vết thương của Mặc xà bộ tộc chúng ta rất cường hãn sao?”
Ngân Tiểu Tiểu hận nghiến răng ngứa lợi, Mặc xà trước mắt này hung hăng càn quấy bao nhiêu nha, ba câu không rời Mặc xà chúng ta Mặc xà chúng ta, hứ, ta còn là ngân xà đó!
“Tiểu bạch si, ngươi tên gì? Hay ngươi muốn ta cứ gọi ngươi là tiểu bạch si như vậy.”
“… Ngân Tiểu Tiểu.” ngữ khí không tình nguyện.
“Ta gọi là Mặc Lão Đại, nhớ kỹ đó.” Mặc Lão Đại ngẩng đầu, giống như nói cho Ngân Tiểu Tiểu biết tên của nó là chuyện thiên đại ban ân vậy.
“Ha ha ha ha…” Ngân Tiểu Tiểu cười không ngừng, còn Lão Đại nữa chứ, cứ như đại ca hắc đạo vầy đó.
“Ngươi cười cái gì?” Mặc Lão Đại nghe ra ý vị cười nhạo trong tiếng cười của Ngân Tiểu Tiểu.
“… Không có gì.” Đương nhiên không thể nói cho nó mình đang suy nghĩ gì, mình không có chán sống, nhưng cho dù nói cho nó, chỉ sợ nó cũng không biết hắc đạo là cái gì, nghĩ đến đây Ngân Tiểu Tiểu đắc ý, nghĩ thầm, cho dù nó là Mặc xà thì thế nào! Không phải cũng là một xà không văn hóa sao!
Mặc Lão Đại không nói gì nhìn Ngân Tiểu Tiểu ở trước mắt đột nhiên rất đắc ý thậm chí cả cái đuôi cũng nhếch lên, thật không biết tiểu bạch si này lại nghĩ tới cái gì.