Chương 54

Ngân Tiểu Tiểu ăn sạch mật trong tổ ong, Ngân Tiểu Tiểu ăn thực thỏa mãn híp nửa mắt, dùng xà tín ɭϊếʍƈ một vòng ở ngoài miệng. Ngân Tiểu Tiểu không phát hiện Mặc Lão Đại đã tối sầm xuống.
Mặc Lão Đại hỏi: “Tiểu Tiểu ngươi thích ăn cái này?”


Ngân Tiểu Tiểu thật ra không thích ăn đồ ngọt, nhưng từ khi trở thành xà đã mười một năm rồi! Suốt mười một năm Ngân Tiểu Tiểu chỉ ăn trứng chim nướng chim nướng ếch thỏ nướng được chứ, nếu xuất hiện một loại thức ăn mới, Ngân Tiểu Tiểu có thể buông tha mới là lạ! Bởi vậy nghe xong Mặc Lão Đại hỏi, Ngân Tiểu Tiểu kiên định gật đầu: “Thích!”


Chiếm được Ngân Tiểu Tiểu khẳng định Mặc Lão Đại suy tư ở trong lòng: có vẻ như trong khu rừng này còn có mấy tổ ong, ừ, lần sau đi săn phải quan sát kỹ một chút.


Ngân Tiểu Tiểu mặc kệ bây giờ Mặc Lão Đại nghĩ cái gì, Ngân Tiểu Tiểu ăn no nháy mắt quên vừa mới mình chạm đến chân đau của Cơ Khang, ném Mặc Lão Đại lại đi tìm Cơ Khang chơi. Mặc Lão Đại đương nhiên sẽ không ngăn Ngân Tiểu Tiểu, nhưng mà lại đi theo phía sau Ngân Tiểu Tiểu.


Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại lại vào trong mộ, à, đúng rồi, từ khi Ngân Tiểu Tiểu thường thường đi tìm Cơ Khang chơi, cái lổ nhỏ kia đã bị Cơ Khang cố định ở nơi đó, luôn khép khép mở mở, Cơ Khang cũng tỏ vẻ thực phiền toái. Nhưng may mà lổ nhỏ chỉ có Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại có thể thấy, bằng không vạn nhất có độc xà nào khác phát hiện lổ nhỏ tồn tại, nói vậy nhất định sẽ hô bằng gọi hữu vào động dạo vài vòng. Dù sao nơi được độc xà bộ tộc trông mấy ngàn năm, độc xà sống lâu dường như không có thiên địch vẫn thực cảm thấy hứng thú.


Cho dù đã vào trong mộ rất nhiều lần nhưng khi tiến vào một lần nữa Ngân Tiểu Tiểu vẫn bị ngọc thạch trong mộ thất mê đến điên đảo, Cơ Khang ghét bỏ lùi lại vài bước, chậc… phải cách Ngân Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy ngọc thạch trong hồ vừa chảy nước miếng xa một chút, đỡ bị lây bệnh. Nhưng không hổ là Mặc Lão Đại thích Ngân Tiểu Tiểu a, thấy Ngân Tiểu Tiểu mất mặt như vậy, Mặc Lão Đại chỉ yên lặng xoay mặt đi.


available on google playdownload on app store


“Tiểu Tiểu, nếu ngươi thật sự yêu thích thì ta đưa cho ngươi một cái được rồi, mỗi lần ngươi đến đều như vậy…” Thật sự để làm cho ta mất hết khẩu vị được không!


Ngân Tiểu Tiểu quay đầu dùng ánh mắt nhắm ngay Cơ Khang, ngây ngô cười: “A, ha ha, thật sao! Vậy thì tốt quá!” Ngân Tiểu Tiểu luôn luôn đợi những lời này, tuy rằng ngọc thạch không có công dụng gì với xà, nhưng chỉ cần chồng chất ngọc thạch vào trong sơn động mình cũng rất thỏa mãn! Mỗi ngày có thể thấy ngọc thạch mình thích, Ngân Tiểu Tiểu chỉ nghĩ đã cảm thấy rất mỹ mãn.


Cơ Khang hừ nhẹ một tiếng, giống như biểu đạt bất mãn Ngân Tiểu Tiểu hoài nghi mình, nói : “Đương nhiên là thật sự.”


Cơ Khang bảo Ngân Tiểu Tiểu nhìn bức sa mỏng che vách tường trong mộ thất, Ngân Tiểu Tiểu nghe theo, sau đó Cơ Khang vung tay lên, sa mỏng bao phủ tứ phía chậm rãi bị rớt ra, thứ ở sau sa mỏng dần dần lộ ra, ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu càng trừng càng lớn.


Phía trước đã nói, lần đầu tiên Ngân Tiểu Tiểu bước vào chủ mộ thất liền có cảm giác mặt sau sa mỏng hẳn là có cái gì, sau này quen thuộc với Cơ Khang nhưng lại quên mất chuyện sa mỏng, giờ phút này thấy thứ ở mặt sau sa mỏng, Ngân Tiểu Tiểu hối hận liên tục, nếu sớm xốc sa mỏng lên một chút thì tốt biết bao nhiêu!


Mặt sau sa mỏng là thạch bích bị người ta đúc thành từng thạch động hoặc lớn hoặc nhỏ có thể đựng đồ, mà một vách thạch bích bị mở ra mấy trăm cái thạch động, làm Ngân Tiểu Tiểu khiếp sợ là trong những thạch động đó đều là ngọc thạch được điêu khắc tốt, chim quý hiếm mãnh thú, tranh hoa chim cá côn trùng, mây trắng giọt sương, cái bàn cửa quầy, chỉ cần thứ gì bạn có thể nghĩ sẽ tồn tại vào thời Đại Chu thì hẳn sẽ có ở nơi này, những ngọc thạch đó như điêu khắc thành thế gian trăm thái, phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể điêu khắc ra nhiều ngọc thạch như vậy?


“Ta thật sự hoài nghi, Cơ Chiêu tạo ra cho ngươi một tòa lăng tẩm như vậy rồi, nhà Chu các ngươi phải tốn bao nhiêu năm mới có thể khôi phục lại sự cường thịnh?” Những món đồ kia đều là vô giá, thế nhưng đếm thử có bao nhiêu? Mấy trăm mấy ngàn hay là mấy vạn? một tòa lăng tẩm như vậy, chẳng phải vét sạch luôn cả Đại Chu sao? Ngân Tiểu Tiểu nhớ tới một câu trong《sử ký 》: “Thời Chiêu Vương, vương đạo vi hạ.” Ý nói ở sau khi Chu Chiêu Vương kế vị, nhà Chu bắt đầu suy giảm, nói cách khác từ thời Chu Chiêu Vương, vương thất nhà Chu cũng đã bắt đầu xuống dốc. Mà trùng hợp hơn là, Chu Chiêu Vương vốn là Chu Khang vương – Cơ Chiêu kế vị sau khi Khang vương ch.ết, ý nghĩ của Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu rẽ vào nơi này, có phải bởi vì Cơ Chiêu dùng toàn bộ tiền tài nhân lực vào xây dựng một toàn lăng tẩm như vậy mới khiến nhà Chu nguyên khí đại thương hay không, vì thế từ đó nhà Chu mới thất bại hoàn toàn? Nhưng vừa nghĩ như vậy Ngân Tiểu Tiểu lập tức quay trở lại, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, dù đối với Ngân Tiểu Tiểu hay là Cơ Khang cũng đã không có bất cứ ý nghĩa gì .


Ngân Tiểu Tiểu rõ ràng là yêu ngọc như si nhưng lúc mặt đối mặt với bức tường đầy ngọc thạch lại muốn chuồn mất. Lúc này Ngân Tiểu Tiểu không khỏi nhìn về phía Mặc Lão Đại đứng ở bên cạnh mình, giờ phút này Mặc Lão Đại đang tò mò nhìn bức tường đầy ngọc thạch, trong mắt trừ tò mò cái gì cũng không có, chỉ sợ đối với Mặc Lão Đại mà nói, ngọc thạch chỉ là một tảng đá có hình thù kỳ quái mà thôi. Ngân Tiểu Tiểu nghĩ đến đây không khỏi thoáng cười, nếu như vậy thì ở bên cạnh Hắc Thán cũng không tồi, không có khay ngọc món ăn quý hiếm, không có châu ngọc bảo mã (BMW), thậm chí đối với Ngân Tiểu Tiểu linh hồn là nhân loại, Mặc Lão Đại lớn lên thiệt là xấu, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Ngân Tiểu Tiểu muốn đứng ở bên người Mặc Lão Đại. Thứ gọi là tình cảm, Ngân Tiểu Tiểu nói không rõ là cái gì, nhưng cũng không thể ngăn trở, cứ mặc kệ nó đến như vậy.


Đúng vậy, Ngân Tiểu Tiểu vừa mới mười tuổi, Mặc Lão Đại cũng chưa trưởng thành, chúng nó còn thật nhiều thật nhiều thời gian để từ từ nhận rõ tình cảm của mình, tiếp tục chậm rãi lựa chọn, sau đó có một ngày sẽ đột nhiên phát hiện, cho dù lúc trước còn chưa nhận rõ tâm tình của mình thì chúng nó cũng đã ở cùng một chỗ, chúng nó đã ở cùng nhau lâu thật, mà tương lai, còn có thể ở cùng một chỗ càng lâu.


Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên xúc động muốn khóc, còn cảm động, nó đột nhiên muốn nói với Hắc Thán một tiếng cám ơn, nhưng cám ơn cái gì đây? Ngân Tiểu Tiểu lại xuất thần , cám ơn sau khi ta rời nhà đi Hắc Thán vẫn luôn ở bên cạnh mình? Cám ơn lúc mình đau bụng Hắc Thán luôn luôn dịu dàng giúp mình xoa bụng? Cám ơn Hắc Thán vì mình săn thú vì mình nhóm lửa nướng thỏ cho mình ăn chín? Cám ơn Hắc Thán đứng trước vách đá bóng loáng tận lực đợi mình hai ngày hai đêm khi chẳng biết mình đi đâu? Cám ơn Hắc Thán dẫn mình đi nhìn thác nước rất đẹp kia? Hay là cám ơn Hắc Thán nguyện ý vì mình mà đối kháng với cả Mặc xà bộ tộc?


Cơ Khang quay đầu lại liền thấy Ngân Tiểu Tiểu vốn nên chảy nước miếng với ngọc thạch đang xuất thần nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại bên cạnh, mà Mặc Lão Đại đã sớm cảm nhận được tầm mắt của Ngân Tiểu Tiểu lại làm bộ như không biết Ngân Tiểu Tiểu đang nhìn mình chằm chằm, như trước “Tò mò ” nhìn ngọc thạch trên tường.


Đợi khi Mặc Lão Đại sắp không chịu nổi nữa, rốt cục Ngân Tiểu Tiểu có động tác kế tiếp —— tiến đến bên người Mặc Lão Đại hôn lên hai má Mặc Lão Đại một cái, sau đó Ngân Tiểu Tiểu thẹn thùng từ từ cọ đi rồi, để lại Mặc Lão Đại sững sờ đứng nguyên tại chỗ.


Cơ Khang thấy một màn như vậy thì nở nụ cười rồi đi theo sau Ngân Tiểu Tiểu.
“Ta đều thấy được nha.” Cơ Khang cười nói với Ngân Tiểu Tiểu trốn trên giường.


“Thấy được thì thấy được thôi! Trái lại, dù sao Mặc Lão Đại là bầu bạn tương lai của ta! Đừng nói hôn một cái, ta nhưng hôn mười cái thì đã thế nào!” Đương nhiên, nếu mặt và thân mình Ngân Tiểu Tiểu không có hồng lên, nói vậy sẽ càng có sức thuyết phục.


Cơ Khang lại cười nhẹ, không đi bóc mẻ Ngân Tiểu Tiểu mà là không chút để ý hỏi: “Cốc ở sau mộ của ta ngươi còn chưa đi qua đi?”


Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, đã biết cốc trong miệng Cơ Khang thật ra là chỉ vách núi phía sau màn của Cơ Khang, Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi: “Đương nhiên không, ta không có chuyện gì thì đi vách núi đó làm gì?”


“Ừm, bên trong đó có thể có thứ tốt! Mà nói, độc xà cũng chỉ có ngươi là không biết thôi!” Cơ Khang thần bí nháy mắt với Ngân Tiểu Tiểu.
“Thứ tốt? Cái gì?”


“Cái này sao, hê hê, không nói cho ngươi! Nếu ngươi muốn biết thì nói Hắc Thán nhà ngươi mang ngươi đi xem đi!” Cơ Khang phá lệ nhấn mạnh bốn chữ ” Hắc Thán nhà ngươi”.


Ngân Tiểu Tiểu khinh bỉ liếc Cơ Khang một cái, hừ một tiếng, không nói thì đừng nói, có cần phải trêu chọc mình không? Vì thế Ngân Tiểu Tiểu vung cái đuôi đi lại bên cạnh Mặc Lão Đại.
Mặc Lão Đại sững sờ như trước…


Ngân Tiểu Tiểu: “…” Chỉ hôn một cái thôi được không, trước kia cũng không phải không hôn qua!
“Hắc Thán Hắc Thán, Cơ Khang nói dưới vách núi sau mộ có thứ tốt, ngươi dẫn ta đi xem được không?”


Ngân Tiểu Tiểu vốn nghĩ mình đã mở miệng thì sao Mặc Lão Đại có thể không mang mình đi, đáng tiếc Mặc Lão Đại nghe xong Ngân Tiểu Tiểu nói, không hề nghĩ ngợi nói: “Không được!”


Không đợi Ngân Tiểu Tiểu nhõng nhẽo cứng rắn mè nheo, Cơ Khang liền dẫn đầu nói với Mặc Lão Đại: “Mặc Lão Đại, không có việc gì.”
Mặc Lão Đại do dự một chút, cuối cùng nói : “Vậy được rồi.”
Ngân Tiểu Tiểu: “… ! ! ! ! !”


Ngân Tiểu Tiểu tức giận , Hắc Thán có ý gì? Lời mình nói không có trọng lượng sao, Cơ Khang nói còn ít chữ hơn mình nói, Hắc Thán liền đồng ý!
Mặc Lão Đại bất đắc dĩ nhìn Ngân Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng đi ra khỏi mộ, chào tạm biệt Cơ Khang liền đuổi theo Ngân Tiểu Tiểu.






Truyện liên quan