Chương 9
- Đúng là cái loại trẻ con, dọa cái đã sợ.
Du phì cười xong mặt nhăn lại kêu đau:
- Á...Mày ơi, Mộng ơi, tay tao tự nhiên đau.
Mộng giật mình cầm tay Du lên xem, tay hơi sưng, Mộng xoa xoa nắn nắn, thương ơi là thương, dù gì cũng là người ta cứu mình mới bị thế này. Bỗng Du nắm nhẹ tay Mộng mỉm cười:
- Tôi thế này đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ em cả đời chưa?
Một vài giọt mồ hôi vương trên trán, môi cười nhẹ lộ mấy chiếc răng trắng, Mộng như bị đánh gục ngay từ giây phút ấy. Ôi thôi xong, chắc là cảm nắng thôi, không sao đâu.
Mộng k nói gì, cũng k ngẩng lên, Du càng được nước lấn tới đưa tay lau mồ hôi trên má Mộng. Mộng muốn chụy tim, Du cao quá, đứng che hết mặt trời để Mộng k bị nắng. Mộng không chịu nổi nữa chạy một mạch về nhà, Du đứng nhìn cười ngây ngất.
Ai ngờ vừa bước vào cửa Mộng đã thấy bố đứng chặn hỏi:
- Nãy mày với thằng Du làm gì mà nắm tay nhau tình tứ giữa đường thế?
Mộng giật mình:
- Sao bố biết?
- Bố đẩy xe về mà thấy 2 đứa cầm tay nhau, lúc dầu nghĩ chắc là vô tình thôi ai ngờ cầm cả mấy phút vẫn chưa bỏ. Thế 2 đứa lại quay lại rồi à?
- Đâu mà bố. Còn lâu mới có cái ngày hè tuyết rơi ấy.
Mộng lạch bạch đi lên phòng, mổm lẩm bẩm:
- ĐM hôm nay cứ như ăn phải bả ấy...
Cứ nằm xuống giường nhắm mắt lại là nụ cười của Du lại hiện ra, bên tai văng vẳng câu nói:"Tôi thế này đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ em cả đời chưa?". Mộng lăn qua lăn lại lộn cổ xuống giường, mồm lại lẩm bẩm:"Chắc chắn là ăn nhầm bả rồi!".
Ai ngờ sau 1 đêm, qua 1 giấc ngủ, Mộng lại trở về bình thường, lại ghét Du như ngày nào, bước qua Du mặt lạnh hơn tiền. Du cũng thấy shock, rõ ràng hôm qua còn bày dặt ngại ngùng, còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nhau, còn chẳng dám về chung một đường, thế mà giờ đây như người dưng qua đường. Thế mà vừa nhìn thấy Mơ là Mộng cười liền. Ánh mắt Du rực lửa ghen tuông.
Trời đất nhìn cái cách thằng Mơ cười nói thân mật với Mộng kìa, cái tay lại còn xoa đầu Mộng nữa, trời đất sao Mộng lại phải đỏ mặt. Du nắm chặt tay gân guốc nổi lên, rồi tự hét lên trong lòng:"Mình nhất định phải thay đổi. Thằng Mơ ôn con kia HÃY ĐỢI ĐẤY".
Mơ cũng không biết từ bao giờ lại hay để ý Mộng thế, cứ hay nhớ đến cái con vô duyên dở người nhưng lại tỏ ra dịu dàng đáng yêu trước mặt Mơ, nhưng Mơ thấy đáng yêu thật. Hay là thích rồi nhỉ
- Hôm nay kiểm tr.a 45 phút Hóa.
Cô giáo nói xong mà Mộng sợ vãi cả đ**, Mộng ngu Hóa lắm mà dưới 5 điểm thể nào cũng bị gọi điện về nhà. Biết Mộng k gioỉ, Mơ đổi chỗ ngồi cạnh Mộng, Du chậm một bước tức muốn xông vào oánh Mơ nhừ tử.