Chương 29

Khi tôi hỏi Yên Ngọc, anh có thể sử dụng tâm lý học và hành vi học mà anh từng được học qua, rồi sửa lại ký ức của Cố Diễn Chi từ sau khi tôi thi đại học được không, anh trầm mặc một lát, lạnh nhạt mở miệng: “Em không nhất định phải dùng phương thức này. Em cứ trực tiếp nói với Cố Diễn Chi là em thay lòng đổi dạ, như vậy không phải là được rồi sao?”


Diễn đàn lê quý đôn
“Em không nghĩ là nói trực tiếp với anh ấy như vậy, anh ấy sẽ tin.” Tôi nhìn anh, “Em cũng không có nhiều thời gian để khiến anh ấy tin tưởng điều đó. Em chỉ có thể tìm anh hỗ trợ thôi.”


“Nhưng đó là một chủ ý hoang đường, Đỗ Oản.” Yên Ngọc đẩy đẩy mắt kính, chậm rãi trả lời tôi, “Anh không phủ nhận quả thực như lời cha anh nói, anh hiểu thuật khống chế tâm lý. Nhưng anh muốn nói rõ với em một điều, khống chế tâm lý và mất trí nhớ là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu hiện tại Cố Diễn Chi mất trí nhớ, anh có thể tùy tiện sửa chuyện ngày trước nói với cậu ta là em thay lòng đổi dạ. Anh bảo đảm cậu ta sẽ tin tưởng mà không có chút nghi ngờ nào. Nhưng hiện tại thần trí cậu ta thanh minh hơn ai hết. Cái gọi là thuật khống chế tâm lý, cũng không thể thay đổi trí nhớ của một người được.”


Tôi tạm ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: “Nhưng là nếu hiện tại Cố Diễn Chi mất trí nhớ thật, bản thân em cũng có thể tự nói với anh ấy là em thay lòng đổi dạ. Đâu cần nhờ anh ra trận.”
“.....”


Vẻ mặt Yên Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi. Trên mắt kính bỗng dưng phát ra một luồng ánh sáng chói mắt.
“Anh Yên Ngọc,” tôi thấp giọng nói, “Những thứ anh nói em đều biết rồi.”
“.....”


“Đúng là khống chế tâm lý không thể làm thay đổi trí nhớ của một người. Nhưng nó có thể khiến một người đang mềm yếu nhất, bất động thanh sắc thay đổi thế giới quan và giá trị quan của một người mà. Tiện đà có thể sẽ khiến một người từng trải đột nhiên hoài nghi những sự thay đổi xung quanh mình.” Tôi ngẩng đầu lên, “Nó là một loại khống chế hành vi. Hơn nữa em biết, anh đều biết những thứ này.”


available on google playdownload on app store


Yên Ngọc nheo mắt, nhìn tôi qua cặp kính. Sau một lúc, chậm rãi mở miệng: “Xem ra chủ ý này của em không phải là chuyện phát sinh nhất thời. Em tr.a những thứ này từ khi nào?”
Tôi thành thật trả lời: “Đêm qua ạ.”


Khi Yên Ngọc quyết định tiến hành kiểm tr.a lại lần thứ hai, tôi đã không còn ôm ấp một tia hy vọng nào nữa rồi. Từ ngày hôm trước tôi đã lăn lộn khó ngủ, mãi cho đến khi có kết quả chẩn đoán hôm nay. Lòng tôi tràn đầy ý nghĩ tương lai sau này sẽ thế nào. Nếu nhất định không lâu sau tôi sẽ ch.ết, tôi hy vọng mình sẽ ra đi không một tiếng động. Tôi muốn tìm một biện pháp giải quyết tốt nhất, giúp mọi người không phải bi thương.Vì thế tôi bận rộn đến mức căng thẳng, hai ngày này thậm chí tôi còn không có thời gian để rơi nước mắt. Đêm qua bỗng nhiên tôi nghĩ ra chủ ý này, tôi liền từ trên giường bật dậy, kiểm tr.a tư liệu cả buổi tối.


Yên Ngọc thâm sâu nhìn tôi. Không lâu sau, anh bình tĩnh mở miệng: “Em nói đúng, đúng là anh biết hết. Trên thực tế cái này cũng không quá khó khăn gì, rất nhiều người đều có thể làm. Nhưng là Đỗ Oản, anh không giống những người đó, anh là một bác sĩ. Cho dù anh cực kỳ không thích bệnh viện, nhưng anh vẫn là một bác sĩ. Anh hoàn toàn khác với những thứ loạn thất bát tao hay bán hàng đa cấp. Khống chế tâm lý, hay nói một cách khác, đó là tẩy não. Đây là việc làm phi đạo đức, cho dù anh biết, nhưng anh cũng không dễ dàng sử dụng cho người khác đâu.”


Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý bị anh từ chối. Tôi nghe xong liền bất động, chỉ biết càng khẩn cẩu nhìn anh. Yên Ngọc trầm mặt một lúc, tiếp tục nói tiếp: “Mặt khác, thuật khống chế tâm lý cũng không phải có thể sử dụng với tất cả mọi người. Bán hàng đa cấp cũng là dùng thủ thuật này, họ thường chọn những người nhìn đời chưa sâu, kinh nghiệm không phong phú. Rất nhiều người là học sinh, hoặc là những người già. Tâm trí Cố Diễn Chi cứng rắn, cho dù anh sử dụng với cậu ta, cơ bản cũng không thể thành công.”


Tôi tiếp tục khẩn cầu nhìn anh, gằn từng chữ rõ ràng: “Xin anh cố gắng giúp em.”


Anh vê vê cổ tay áo. Sau lưng là cánh hoa đào rơi lả tả. Ánh nắng mặt trời cuối xuân thật ấm áp. Mà vẻ mặt anh lại lạnh băng, dường như không muốn nể mặt. Tôi đứng ở đó thật lâu, đang nghĩ có nên khóc một chút để Yên Ngọc buông lỏng không. Việc này đối với tôi bây giờ kỳ thực không khó. Bỗng nhiên tôi nghe thấy anh nhẹ nhàng mở miệng: “Anh có thể đáp ứng em.”


Tôi ngửa mặt lên, anh từ trên cao cúi xuống nhìn tôi: “Anh biết em nghĩ như thế nào. Nếu thất bại, bất quá em phải nói với Cố Diễn Chi em bị ung thư xương. Nhưng nếu vạn nhất có thể thành công, anh hy vọng chính em phải chuẩn bị cho tốt về hậu quả sau đó.”
“..... Cái gì?”


Anh nhàn nhạt nói: “Ngày em mất đi, Cố Diễn Chi sẽ không biết. Chờ sau khi em qua đời, cậu ta cũng sẽ không tới viếng mộ em. Hồi ức về những ngày đã qua của hai người, từ nay về sau chỉ còn lại mình em nhớ. Sau này có khả năng Cố Diễn Chi sẽ cưới người khác. Nếu em xác định em có thể chịu đựng được hết tất cả những thứ này, như vậy anh có thể thử giúp em một tay.”


Từng chữ anh nói quả thực như đang chém vào tim tôi vậy.


Một lúc lâu sau, rốt cục tôi a... một tiếng. Lí trí của tôi rất muốn tỏ vẻ không sao cả mà nói một câu không có quan hệ gì cả. Nhưng sự thật chứng minh thời khắc này không hiểu sao sáu chữ này như có sức nặng ngàn cân. Tôi há mồm thật lâu, nhưng vẫn không thể nói lên lời. Chỉ có thể nhỏ giọng trả lời một câu: “Có thể.”


Bỗng nhiên tôi nhớ tới một câu nói mà Diệp Tầm Tầm đã nói với tôi sau khi vào đại học. Khi đó có rất nhiều dồn dập xảy ra: năm đó Lí Tương Nam đỗ thủ khoa trường khoa học tự nhiên, không lâu sau liền rời thành phố T, hướng đến đại học A trong lòng cậu ta; Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc hợp lại lần thứ hai, không lâu sau lại chia tay lần thứ ba, không lâu sau cô ấy cũng vào đại học T giống tôi, mà một mình Yên Ngọc lại đến thành phố A. Mọi người xung quanh tôi đều độc thân, chỉ riêng Cố Diễn Chi và tôi mỗi lần xuất hiện đều có đôi có cặp. Rốt cục vào ngày sinh nhật tôi hai mươi tuổi, Diệp Tầm Tầm bị kích thích đến không chịu nổi, dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi, sâu xa nói, Đỗ Oản, cậu hạnh phúc như vậy, khiến Thượng Đế cũng phải đố kỵ.


Diệp Tầm Tầm vô ý nói một câu lại thành lời sấm.


Bây giờ nghĩ lại, bốn năm qua của tôi có thể tổng kết thành ba chữ, thật mỹ mãn. Mỗi một sự kiện đều có thể khiến Diệp Tầm Tầm tuyệt giao với tôi. Tôi còn nhớ rõ lần bản thân tôi lặng lẽ đến thành phố A ngày đó, ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi cảm giác chiếc khăn trải giường ở bên dưới rất sạch sẽ lại gọn gàng. Cố Diễn Chi mặc bộ quần áo ngủ màu tím đang nằm nghiêng bên cạnh, khiến chúng tôi nằm kề sát vào nhau, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy xương quai xanh, và vùng làn da dưới cổ đang được che bởi chiếc áo ngủ. Cánh tay kia của anh đặt trên lưng tôi, đang cuộn một lọn tóc của tôi, khóe miệng có chút tươi cười. Rồi sau đó anh từ từ tiến tới, hôn lên trán tôi một cái.


Mười năm trước Cố Diễn Chi có trồng một cây bạch quả ở trước sân nhà, hiện giờ nó đã trưởng thành cao vút; năm ấy khi tôi mười chín tuổi, nhà họ Cố từng vì để chào đón tân hôn mà sửa chữa lại một lần, phòng ngủ của Cố Diễn Chi được trang trí thành một màu sáng mộc mạc theo tâm nguyện của tôi; khi gần tới sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, truyền thành ở thành phố T từng tranh nhau đưa tin một vùng đất ở trung tâm thành phố, sau khi động thổ một tháng lại không thấy xây dựng gì, mà là dựng lên một nhà ấm bằng thủy tinh gồm hai tầng để trồng hoa.


Lúc đó tôi không hiểu, lại không nghĩ chuyện này có liên quan gì đến Cố Diễn Chi. Mãi đến một ngày Giang Yến Nam tìm đến cửa, một cước đá văng cửa phòng Cố Diễn Chi, coi như không nhìn thấy vị thư ký đang che hai mắt đứng phía sau, và tôi đang bị ôm trong ngực Cố Diễn Chi, nổi giận nói: “Cố Diễn Chi! Cậu thật không biết xấu hổ! Khối đất ở trung tâm thành phố kia là của tôi! Là đất của tôi! Khi cậu mua nó từ tay tôi không phải cậu nói là muốn xây dựng công viên giải trí sao? Việc chia hoa hồng bây giờ phải làm sao? Phải làm sao hả? Cậu phải bồi thường tiền cho tôi! Cậu xây dựng cái nhà thủy tinh đó để làm gì? Cậu để hoa sống nhưng cũng phải để người khác sống với chứ! Quả thực cậu điên rồi! Cậu nói xem, cậu xây dựng cái nhà đó để làm gì hả? Hả?”


Cố Diễn Chi chờ anh ta một hơi rống hết, ừ một câu, bình tĩnh nói: “Bởi vì có người thích, tôi cũng vui hơn.”
Giang Yến Nam nói: “.....”
Tôi nói: “.....”


Tôi đang được Cố Diễn Chi ôm vào trong người liền qua một khe hở nhỏ, nhìn thấy Giang Yến Nam đang run rẩy chỉ vào Cố Diễn Chi, miệng tức giận đến run run một lúc lâu sau, bỗng đem ngón tay chỉ đến người tôi.
Giang Yến Nam mắng to một tiếng: “Cậu là cái đồ hôn quân!”


Tôi từ phía sau run rẩy một cái, khép khe hở lại. Tôi cảm giác được tay của vị hôn quân đang vỗ nhẹ lên lưng mình, ở đó vuốt ve trấn an, sau đó không chút để ý nói: “Oản Oản, em xem, người đàn ông vừa ly hôn đáng sợ đến mức này đấy.”
Giang Yến Nam nói: “.....”
Tôi nói: “.....”


D!đà
ê#quý$donn


Tôi cũng nhớ rõ sau hôm sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, tôi và Cố Diễn Chi đã đi đến cục dân chính. Đến bây giở tôi vẫn nhớ rõ bộ dạng nhẹ nhàng, ấm áp ngày đó. Chúng tôi ngồi ở phòng đăng ký, ngoài cửa sổ có bông hoa tường vi đang ra hoa, nhân viên công tác cách một cái bàn đánh giá tôi một lúc lâu, lại nhìn Cố Diễn Chi một cái, sau cùng tầm mắt lại dừng trên thân tôi, có chút do dự nói với tôi: “Cô à, rốt cục cô đã trưởng thành chưa vậy? Đây là chuyện hôn nhân đại sự, không phải chuyện đùa. Cô chưa trưởng thành lại đến nơi đây hồ nháo cái gì vậy?”


Tôi nghiêm túc nói: “Tôi không hồ nháo.” Hai tay lại đưa hộ khẩu lên, đoan đoan chính chính bổ sung một câu, “Chính anh xem đi, tôi đã hai mươi tuổi rồi đúng không?”
Đôi mắt anh ta không chút tin tưởng nhìn tôi. Rốt cục mới đưa tay nhận sổ hộ khẩu. Một mặt hỏi: “Tên gì? Cô tên gì?”


Tôi a một tiếng, nghiêm túc nói: “Cố Đỗ thị.”
“…..”
Từ nãy giờ Cố Diễn Chi chỉ ngồi một bên không nói gì lúc này lại sặc một tiếng, vươn tay ra, sờ đầu tôi, sau đó kéo vai tôi lại, cười nói: “Đỗ Oản. Cố Diễn Chi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Cơ bản hồi ức đã kết thúc.
Từ chương này trở đi sẽ trở lại từ tiết tử.






Truyện liên quan