Chương 3: Đã lâu không gặp, thanh thanh
Sau bữa tối ấy, Thanh Thanh nhốt mình trong nhà, không dám bước nửa bước ra khỏi cửa. Đến chuyện ăn uống cũng vô cùng khó khăn.
Cô vẫn không tin được. Nhưng lại chẳng dám đi tìm anh.
Phải, Thanh Thanh đúng là một kẻ vô dụng.
Cả căn nhà này, không có chỗ nào là Thanh Dương không dọn dẹp, cô nhấn chìm mình trong những công việc ngu ngốc nhất để rồi lừa mình rằng Nhuận Dương sẽ sớm quay lại.
Anh ấy sẽ sớm quay lại...
Tất cả chỉ là trò đùa...
Hôm nay, một ngày dài trong nhà lại trôi qua, Nhuận Dương vẫn không quay lại bên Thanh Thanh.
Cũng giống như trong quá khứ, đứa trẻ kia còn không nói một lời liền biến mất. Bố mẹ Thanh Thanh nói họ đã chuyển đi rồi, rất nhanh. Còn Thanh Thanh khi đó vừa buồn vừa tức, lại càng không thích kết bạn hơn. Cô cứ ngỡ Nhuận Dương sẽ khác, kết quả chẳng phải anh cũng đi rồi hay sao?
Có phải hay không, cô không thể có một người bên cạnh? Có phải hay không, số phận định đoạt cô phải là một kẻ cô đơn đến suốt cuộc đời?
Thanh Thanh nhìn về phía cửa sổ, chiếc rèm ấy mấy ngày nay chưa được mở ra. Cả căn nhà bị cô biến thành một nhà tù cho chính mình. Mà Thanh Thanh cư nhiên lại muốn ở trong tù thật lâu.
Cô sợ phải rời khỏi đây. Cô sợ nhìn thấy ánh sáng. Co người lại, cô lại không kìm được mà nức nở, anh nói rèm cửa phải mở. Giờ cô đóng rèm suốt, anh có biết không? Tại sao không đến mở rèm? Tại sao không còn quan tâm Thanh Thanh nữa?
Anh đã nói sẽ làm bạn với Thanh Thanh. Anh đã nói sẽ quan tâm Thanh Thanh. Anh đã nói anh thích Thanh Thanh. Anh đã nói sẽ ở bên Thanh Thanh thật lâu.
Nhưng giờ anh ở đâu rồi?
Thanh Thanh luôn cố gắng, luôn cố gắng để trở thành một người vợ lý tưởng, để có thể bên anh mãi mãi...
Đã rất nhiều lần, Thanh Thanh ảo tưởng cuộc sống sau này của bọn họ...
Anh sẽ có một công việc văn phòng như anh mong muốn.
Thanh thanh cũng có thể trở thành nhà sinh học như cô muốn.
Cuộc sống bình dị như bao người khác.
Cùng ra khỏi nhà lúc tám giờ.
Đều làm việc tám tiếng mỗi ngày.
Chiều chiều, Thanh Thanh sẽ lại đi chợ nấu những món anh thích.
Đúng rồi, còn phải mua thêm sách nấu ăn, người ta nói phụ nữ trong bếp phải sáng tạo để giữ được dạ dày người đàn ông...
Lúc mới cưới có thể sống ở căn nhà nhỏ này, tuy có hơi bất tiện một chút.
Khi hai vợ chồng khá giả, sẽ có thể mua nhà lớn hơn.
Mỗi tối sẽ mặc đồ ngủ đôi đi ngủ.
Phải rồi, Thanh Thanh rất thích được mặc đồ đôi, trông các cặp tình nhân mặc thật đẹp. Nếu thành vợ anh rồi, chắc sẽ không ngại ngùng mà yêu cầu anh mặc nhỉ?
Công việc văn phòng có thể vất vả, trực đêm tăng ca có thể làm da anh xấu đi. Không sao, cô có thể làm mặt nạ giúp anh, cùng nhau đắp và kể cho nhau một ngày dài như thế nào.
Sáng dậy sẽ có thể ôm anh trong vòng tay, có thể dụi đầu vào lồng ngực lớn của anh, cảm nhận hơi thở của anh...
Cô không muốn vừa lấy chồng đã lo chuyện con cái, bọn họ có thể dành một hai năm cho thế giới riêng mình sau đó sinh em bé sau.
Nghe nói sinh em bé sẽ rất đau, nhưng có anh thì chắc Thanh Thanh sẽ trải qua được thôi.
Sẽ có một đứa trẻ i a quấn quanh cô.
Sẽ rất bận rộn đây.
Sẽ phải chăm lo và dành tiền cho tương lai của đứa nhỏ.
Một nhà ba người sẽ nắm tay cùng đi dạo.
Hưởng một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi...
Thanh Thanh đã luôn cho rằng đó sẽ là tương lai của mình...
Một tương lai bên Nhuận Dương.
Cô lại nhấc điện thoại, ngắm nghía dãy số quen thuộc mà cô đã đọc đi đọc lại cả vạn lần.
Nhớ ngày đó, Nhuận Dương rất vui vẻ mang chiếc điện thoại này tặng cô làm quà sinh nhật. Anh đã phải làm thêm rất nhiều để mua nó. Nên Thanh Thanh chưa bao giờ dám để nó cách xa mình. Sợ sẽ làm mất công sức của Nhuận Dương...
Anh nói phải nhớ số của anh. Anh sợ Thanh Thanh có thể sẽ bị lạc. Sợ Thanh Thanh không liên lạc được với anh.
Thanh Thanh vô cùng nhu thuận dụi dụi vào người anh gật đầu.
Cô tựa như con mèo nhỏ, mãi mãi quấn quýt bên một người.
Mà người đó, luôn vuốt ve khen cô đáng yêu, lại bỏ cô đi mất...
Thanh Thanh lại thuần thục lướt màn hình điện thoại. Đọc lại từng tin nhắn của anh. Tất cả vẫn còn tình cảm như vậy...
Từng hình ảnh của hai bọn họ, vẫn còn hạnh phúc như vậy...
Rốt cuộc cô đã sai ở đâu?
Tại sao anh không chịu tha thứ cho cô?
Lặng nghe những tiếng tút dài khi gọi cho anh, Thanh Thanh lại rơi nước mắt lần nữa...
Anh tại sao nói chia tay là chia tay như vậy? Không còn anh, cô nên làm gì đây...
Cô là một kẻ đứng gần sát bờ vực cô đơn được anh đưa tay kéo lại...
Vậy mà anh lại nhẫn tâm buông tay nhìn cô thêm một lần rơi xuống vực thẳm...
Cô có hận Nhuận Dương hay không? Nếu anh thực sự không quay lại, cô sẽ hận anh chứ?
Thanh Thanh không hiểu vì sao trong tiềm thức luôn cho rằng mình là kẻ sai, vì thế nhất nhất chỉ cho rằng anh chán ghét cô vì điểm này...
”Tinh tinh”
Chuông cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Thanh Thanh. Mà Thanh Thanh khi nghe thấy có người đến không thèm nghĩ ngợi gì lập tức cho rằng anh đã trở về, hận không thể nhảy cẫng lên mà chạy ra ngoài.
Anh thực sự về rồi!
Nhuận Dương thực sự về bên cô rồi!
Cô biết anh sẽ về mà!
Mãi cho đến khi chạm tới khung cửa lạnh ngắt, cô mới giật mình nhận ra. Nếu là anh, tại sao phải bấm chuông?
Nếu là anh, sẽ vô cùng quen thuộc mà mở cửa...
Thanh Thanh thấp thỏm đưa tay mở cửa.
Liệu có phải Nhuận Dương muốn cô bất ngờ?
Làm ơn, hãy để đó là Nhuận Dương. Thanh Thanh khẽ nguyện cầu trong tuyệt vọng.
Run run mở cánh cổng ra, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trước mặt cô khiến Thanh Thanh không khỏi thất vọng.
Mấy hôm nay, cô hết ngồi một góc nghĩ vẩn vơ rồi lại khóc, khóc đến nỗi giờ mắt chớp chớp còn thấy khó khăn. Nhất định vô cùng xấu xí.
Mà người kia thấy tình trạng của cô liền nhíu mày kiếm lại, vẻ mặt không đành lòng.
”Thanh Thanh, đã lâu không gặp.”