Chương 13: Có một người luôn ở bên

Thiên Vũ vẫn thường xuyên xuất hiện trong căn phòng trắng chơi cùng Thanh Thanh...
Còn Thanh Thanh tay cầm mấy bức ảnh run run, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Vũ.
Thiên Vũ như cảm nhận được điều gì đó, nét mặt cũng thoáng buồn ngồi một góc nhìn Thanh Thanh.
Nhưng bức ảnh chiều hôm ấy...


Những bức ảnh cô cùng Thiên Vũ...
Lại chỉ có mình Thanh Thanh...
"Thiên Vũ, cậu là do tôi tưởng tượng ra sao?" Được một lúc, Thanh Thanh lên tiếng.
"..."
"Dạo này cậu lại càng xuất hiện nhiều hơn. Có phải sợ mình sẽ biến mất hay không?"
"..."
"Cậu không trả lời có nghĩa là anh Thanh Mạc đã nói đúng."


"..."
"Nếu đã như vậy thì hãy cút đi!" Thanh Thanh thấy cậu ta cứ im lặng thì liền tức giận đuổi.
Tại sao không phản đối? Tại sao không nói bọn họ đã sai rồi?
Dù chứng cứ đã rõ nhưng Thanh Thanh vẫn là không muốn tin vào sự thật này.


Chuyện bố mẹ Thiên Vũ sắp ly dị đã là chuyện của hơn mười năm về trước, Thanh Thanh đã từng nghe bố mẹ nói với nhau chuyện này nhưng lại sớm quên đi mất. Thế nhưng tiềm thức của cô lại luôn có nó. Lại nói, tính cách cậu ta lại thực giống đứa trẻ 10 tuổi, lại nói cậu ta tránh mặt mẹ cô, lại nói, cậu ta thoắt ẩn thoắt hiện, lại nói cậu ta có thể xuất hiện trong căn phòng này...


Bởi vì Thanh Thanh không biết, mười mấy năm sau tính cách của Thiên Vũ sẽ thay đổi thế nào nên chỉ lấy hình ảnh một đứa trẻ...
Bởi vì sợ mẹ cô thấy cô nói chuyện một mình nên mới tránh đi...
Bởi vì ánh mắt những người trước đây thấy Thanh Thanh nói chuyện một mình...


Trọng Thiên Vũ, tôi thực sự điên rồi sao?
Nhưng Thiên Vũ à, khoảng thời gian cậu xuất hiện, tôi đã rất hạnh phúc. Tôi rất thích Thiên Vũ này.
Thế nhưng, hiện tại thì tôi phải làm gì với cậu đây?
Thanh Mạc vẫn mang thức ăn cho cô đều đều, nhưng hầu như đều im lặng, mang vào rồi đi ra.


available on google playdownload on app store


"Anh. Thiên Vũ là do em ảo tưởng ra sao?"Lần này Thanh Thanh lại lên tiếng trước khi Thanh Mạc đóng cửa.
Nếu là như vậy... cô phải làm thế nào? Cô thực sự là một kẻ điên? Nghĩ đến điều đó, cô lại sợ gặp Thiên Vũ...


"Em phải lựa chọn. Một là gia đình, hai là ảo tưởng." Anh nói đoạn rồi bỏ đi, để lại Thanh Thanh ngồi đó.
Cô lại khẽ liếc sang một góc, Thiên Vũ vẫn đứng đó nhìn cô trân chối...
Thanh Thanh có lẽ hiện tại là bắt đầu sợ Thiên Vũ, sợ người cứ luôn ngay bên cạnh này....


"Cầu xin cậu đừng xuất hiện nữa... Cậu chỉ là do tôi tưởng tượng ra mà thôi..." Thanh Thanh tuyệt vọng gào lên rồi lại nức nở một góc. Đôi mắt vốn đã sưng đỏ, nay lại càng nghiêm trọng hơn.
Trọng Thiên Vũ thực sự, đã ch.ết từ hơn mười năm về trước rồi...


Gia đình bọn họ bị tai nạn giao thông, cả nhà không ai thoát khỏi...
Bố mẹ vì sợ cô đau lòng liền dấu đi...
Thiên Vũ kia, vốn chỉ là do Thanh Thanh trong lúc đau khổ đã tạo ra...
Nhưng dù vậy, sâu trong cả nỗi sợ, Thanh Thanh vẫn không đành lòng nhìn cậu ta biến mất...
Trọng Thiên Vũ.


Một thời gian sau, Thanh Thanh được chuyển ra phòng bệnh ở bệnh viện tâm thần để điều trị.


Thời tiết cũng đã chuyển đông rõ rệt, cô sau một thời gian Electroconvulsive trị liệu(*) thì đã cải thiện và có thể chuyển sang trị liệu thường. Buổi chiều, sau một cuộc nói chuyện, Thanh Thanh khoác áo lông ra khu vườn nhỏ của viện. Vì lạnh nên cũng không còn nhiều người đến đây.


Đã một khoảng thời gian dài rồi, cô không tiếp xúc với người ngoài trừ anh trai, anh Văn Đông và một số bác sĩ khác tất nhiên là cả bệnh nhân trong viện nữa. Bỗng dưng Thanh Thanh lại nhớ khoảng thời gian trước kia, nhớ bốn cô bạn mà cô biết. Không rõ bọn họ thế nào rồi?


"Thanh Thanh, đang nghĩ gì thế?" Thanh Mạc thấy em gái ngồi một mình ở ghế đá liền lại gần hỏi han. Gần đây con bé đã đỡ nhiều rồi. Ít nhất giờ nó đã chấp nhận, Trọng Thiên Vũ là ảo tưởng. Đó hẳn là một tiến triển rất lớn. Văn Đông đã thở phào nhẹ nhõm khi nói với anh điều đó.


"Em đang nghĩ đến bạn bè." Nói đoạn, Thanh Thanh lại nở nụ cười. Bọn họ thực sự rất đáng yêu.


Thanh Mạc liền nhớ mấy cô bạn lần trước đến viện hỏi han tình hình của Thanh Thanh mà lòng ấm áp lên vài phần. Lần bị bệnh này, em gái anh đã có bạn. Vậy sau khi chữa khỏi, cũng có thể an tâm về cuộc sống của con bé.
"Em thích bọn họ không?"
"Có. Em rất thích bọn họ."


Thanh Thanh lại nghịch ngợm mấy cây cỏ quanh bồn cây khẽ cười. Bọn họ là điều hạnh phúc xuất hiện trong quãng thời gian đau khổ của Thanh Thanh.


Mà ở một góc viện, Vĩnh Mai Chi, Dương Ngà, Linh Lan, Mộc Hương trộm lau nước mắt nhìn Thanh Thanh. Không nghĩ tới, cô bạn nấu ăn ngon của mình lại thành ra như thế này... Dù sao,trong mắt bọn họ, Thanh Thanh vẫn thật giống một thiên thần.
Một năm sau...


Một ngày đẹp trời, không khí đầu đông vẫn còn mát mẻ, bệnh viện cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Mấy con chim bồ câu thi nhau đậu lại ăn thức ăn bệnh nhân rải ra. Cũng liền bay đi khi thấy mấy người ánh mắt sáng quắc định vồ tới.


Hôm nay, Thanh Thanh xuất viện. Mấy cô nàng lập tức mang một đống đồ đến đón cô. Ông bà Lưu lại càng vui vẻ hơn khi thấy con gái đã có bạn có bè.
Mộc Hương giơ ra trước mặt Thanh Thanh một miếng đậu hũ thật lớn cười tinh nghịch :"Này Thanh Thanh, ăn đậu hũ đi!"


Mà Linh Lan thấy vậy thở dài một hơi cốc nhẹ vào đầu cô ấy :"Thanh Thanh mới ra viện chứ đâu phải mới ra tù mà ăn đậu hũ chứ?"
Dương Ngà lại chẳng mấy quan tâm hai người mà chỉ sán lại Thanh Thanh :"Cái dạ dày tôi nhớ cậu ch.ết đi được!"


Vĩnh Mai Chi thì chỉ nhìn cô cười rồi lại hướng sang Thanh Mạc gật đầu. Anh cũng rất vui vẻ cười lại với cô. Thời gian trước, cô bé này cũng rất quan tâm Thanh Thanh, mà thực ra mãi về sau anh mới phát hiện, cô ấy cũng có thể là quan tâm cả hai anh em anh nên mới đến thường xuyên như vậy.


Thanh Thanh cười rực rỡ nhìn bọn họ, cảm giác được mọi người chào đón thật hạnh phúc. Cảm ơn, những người bạn của tôi đã giúp tôi hồi sinh...


"Về nhà mình nhé?" Thanh Thanh lên tiếng nói với bọn họ. Mà mấy cô nàng nghe mình sắp được ăn mỹ vị liền khoái chí vô cùng đập tay nhau vài cái. Xem như hôm nay trốn tiết không phải quyết định sai lầm!


Cả bốn người cùng bố mẹ và anh trai Thanh Thanh đều lên xe về nhà chuẩn bị thưởng thức món ngon. Miệng ai nấy cũng nở nụ cười vui vẻ.


Trước khi lên xe, Thanh Mạc đột nhiên quay lại nhìn phía cửa viện, Lý Nhuận Dương đang đứng đó cười hướng về phía này. Anh cũng biết, một năm nay cậu ta cũng thường xuyên đến thăm Thanh Thanh, nhưng vẫn chỉ là nhìn từ xa, không có lại gần.


Mà Lý Nhuận Dương thấy Thanh Mạc nhìn về phía này bèn vẫy tay bảo anh mau lên xe. Thanh Thanh, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc rồi. Thiên thần trong mắt anh, cuối cùng cũng có thể nở nụ cười vui vẻ dưới ánh nắng tươi đẹp rồi...
Dù gì đi chăng nữa, Thanh Thanh, em vẫn là tín ngưỡng quan trọng trong cuộc đời anh...


Lý Nhuận Dương nhìn chiếc xe đã đi xa liền rảo bước cô độc trên con đường dài.
Con đường đời, anh đã vì người ngoài mà buông tay Thanh Thanh.
Anh là một kẻ có phúc mà không biết hưởng
Sự hối hận này, là cái anh nên nhận...
Thanh Thanh, luôn nở nụ cười em nhé.


Tiết thanh minh, Thanh Thanh theo Thanh Mạc rời thành phố, đến một vùng nông thôn nhỏ ngoại thành.
Đây chẳng phải là nơi cô cùng Thiên Vũ tới hôm ấy? À không, phải nói là Thanh Thanh đã đi một mình đến đây mới đúng.
Nhưng tại sao Thanh Thanh lại biết nơi ấy?
Đó là một điều không ai lý giải nổi...


Anh trai giờ lại đưa cô đến đây, liệu có phải?
Thanh Mạc gật đầu trước suy đoán của Thanh Thanh rồi hướng ra một ngôi mộ nhỏ.


Nhìn bia mộ với di ảnh một đứa trẻ mười tuổi, Thanh Thanh dù chuẩn bị trước tinh thần mà vẫn không kìm được mà khóc lên thút thít. Bàn tay khẽ mân mê ngôi mộ lạnh ngắt mà lòng đau thắt lại.
Thiên Vũ, tôi giờ mới biết cậu đã ra đi như vậy...
Lại còn trách cậu bao năm...
Tôi xin lỗi, Thiên Vũ.


Cậu khi ấy có đau không?
Chắc là rất đau đớn...
Lúc ấy vào mùa đông rồi...
Cậu có bị lạnh không?
Cậu, còn ở đây hay không?
...
Thanh Mạc chạm vai em gái một cái an ủi. Dù gì đi chăng nữa, Thiên Vũ cũng là một người quan trọng trong cuộc đời con bé...


Thanh Thanh lau nước mắt, khẽ chuyển ánh mắt ra một phía xa xa, Thiên Vũ của cô đang đứng đó cười thật tươi nói cậu ta ổn...
Cậu là do tôi ảo tưởng ra, có phải không?


Nhìn Thiên Vũ ấy, Thanh Thanh lại cố gắng nặn ra một nụ cười đáp lại :"Dù cậu là do tôi ảo tưởng ra đi chăng nữa, nếu có thể, hãy chấp nhận lời cảm ơn của tôi. Cảm ơn vì đã giúp tôi có cuộc sống ngày hôm nay"


Thanh Thanh rời khỏi nghĩa trang vẫn còn quyến luyến nhìn về phía sau không ngừng. Thực ra, Thiên Vũ vẫn xuất hiện trong tiềm thức của cô... Vẫn luôn như vậy...


Thanh Mạc dặn em gái đứng một chỗ rồi mình thì đi lấy xe. Thanh Thanh gật đầu một cái rồi yên lặng nhìn xuống đám cỏ phía đất. Ánh mắt vô thức nhìn ra phía đồng cỏ nơi Thanh Thanh từng đến cùng Thiên Vũ.


Lại không hiểu vì sao, thấy Thiên Vũ đứng ở đó, cô lại đột nhiên muốn băng qua đường mà bước tới.
"Kíttttt."
Tiếng xe máy gào rú dừng lại đúng chân cô khiến Thanh Thanh liền bừng tỉnh, vì hoảng hốt mà ngã xuống.


Ánh mắt lại hoang mang hướng về phía đó. Thiên Vũ đã biến mất từ lúc nào...
"Cô có sao không?" Một giọng nam khàn khàn vang lên bên tai khiến Thanh Thanh giật mình quay lại.
Cô liền rơi vào ánh mắt rực lửa của người đó, cảm giác quen thuộc lại dâng lên, gương mặt này...
"Anh là..."
"Tôi là Chu Thanh Văn."


HẾT CHÍNH VĂN


(*)Trị liệu Electroconvulsive (ECT). Electroconvulsive trị liệu (ECT) là một thủ tục trong đó dòng điện được chuyển qua bộ não, cố tình gây ra sự co giật ngắn. Điều này dường như làm thay đổi hóa học não có thể nhanh chóng làm giảm triệu chứng của một số bệnh tâm thần, chẳng hạn như trầm cảm. Bởi vì nó có thể cung cấp những cải tiến đáng kể trong các triệu chứng nhanh hơn so với tâm lý hay thuốc men, ECT có thể là lựa chọn điều trị tốt nhất trong các tình huống nhất định. Quyết định xem liệu pháp electroconvulsive là một lựa chọn tốt cho một người thân có thể khó khăn. ECT có thể gây ra một số tác dụng phụ. Hãy chắc chắn rằng hiểu tất cả những ưu và khuyết điểm.






Truyện liên quan