Chương 1-2
“Anh nhớ nơi này.” Nhậm Khuê Ung nói nhỏ, ngay sau đó cúi đầu hôn lên mi mắt người trước mắt.
“Còn có nơi này.” Lúc này bờ môi ấm áp lại chạm đến chóp mũi xinh xắn cao vút của cô.
“Và nơi này……” Anh đưa đầu lưỡi tỉ mỉ lượn lờ quanh cánh môi béo mập kia, sau đó chậm rãi đẩy ra, thăm dò vào, môi lưỡi quấn quýt, toát ra không khí ȶìиɦ ɖu͙ƈ nóng bỏng.
“Bĩnh tĩnh chút đi, chúng ta vẫn còn ở trong thang máy, em không muốn biểu diễn cho bất cứ ai nhìn đâu.” Khúc Man Lăng không thể phủ nhận đã bị hôn đến mê loạn nhộn nhạo tinh thần, nhưng chút lý trí vẫn còn, cô vẫn không quên ở đây trong thang máy còn có camera giám sát, mà trước màn hình camera chắc chắn sẽ có nhân viên an ninh trực giám sát đi!
“Hừ…… Chúng ta không có làm chuyện gì trái pháp luật thì sợ gì hả?” Nhậm Khuê Ung thở dài, không thể không buông Khúc Man Lăng ra.
Anh nóng nảy nhìn chằm chằm những con số hiện tầng lầu đang dần dần nhảy lên, lần đầu tiên cảm thấy lúc đầu hai người vì quan cảnh xinh đẹp mà lựa chọn sống trên tầng lầu hai mươi tám, đó là chuyện sai lầm lớn nhất.
“Bà xã à, chúng ta dọn nhà đi, chỗ này cao quá.” Ngày mai anh sẽ đi tìm kiếm nhà mới.
“Nhậm Khuê Ung tiên sinh thân yêu, đây là ngôi nhà mới kết hôn của chúng ta, mà chúng ta ở cũng chỉ mới ở có ba tháng, anh thay lòng cũng không quá nhanh đi? Đi xem mấy ngày trời mới mua được căn nhà, lại bởi vì thang máy chạy chậm mười mấy giây mà muốn bỏ, anh có ngốc không vậy?” Khúc Man Lăng cảm thấy buồn cười liếc nhìn Nhậm Khuê Ung, nhưng trong lòng cũng biết anh chỉ oán trách trên miệng mà thôi, không phải thật muốn dọn nhà.
Vì sao oán giận đây? Không phải là Lão đại anh phải đến Hongkong công tác, mấy ngày rồi không gặp bà xã thân yêu của mình, tiểu biệt thắng tân hôn, rất vội mà.
“Em ở ngay bên cạnh anh, lại không thể ngay lập tức ăn em vào bụng, anh có thể không ngốc sao?” Bây giờ không chỉ tay anh đang ngứa ngáy, lòng cũng ngứa ngáy, toàn thân cũng ngứa ngáy đó! Ước gì ngay lập tức một ngụm nuốt cô vào bụng đi.
Lời vừa dứt, rốt cuộc thang máy cũng tới tầng lầu của bọn họ, Khúc Man Lăng cười lấy chìa khóa ra nhanh chóng mở cửa, mà gương mặt người đàn ông ở sau lưng đang kéo hành lý lại là không thể nhịn được nữa rồi.
Lửa dục khó nhịn nha!
Khi cánh cửa Âu vừa mở ra, Khúc Man Lăng dẫn đầu đi vào trong, người đàn ông phía sau kéo hành lý vào bên trong cửa, ngay sau đó đóng cửa lớn lại, khóa lại, động tác nhanh chóng lưu loát, liền mạch.
Dù trên lưng không có mắt, chỉ nghe tiếng vang cùng động tác, Khúc Man Lăng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vội vội vàng vàng của người kia, vì vậy bản tính hư vinh phụ nữ của cô cũng được lấp đầy rồi, tâm tình vốn đã cực kỳ cao hứng lại được nâng lên một nấc nữa.
“Ha ha ha ha……” Mặc dù bị “Sắc lang” sau lưng đè té lên trên ghế salon, nhưng Khúc Man Lăng vẫn vui vẻ cười ra tiếng.
Nhậm Khuê Ung ỷ thế vóc dáng đàn ông đè cô dưới cơ thể mình, dĩ nhiên sẽ không cho cô cơ hội giãy giụa hay trốn thoát nào, môi mỏng nhanh chóng mạnh mẽ phóng đến vùng mẫn cảm trên người cô mà công thành đoạt đất.
Môi lưỡi của anh tàn sát bừa bãi lên môi mềm của cô, xuôi theo cần cổ duyên dáng một đường đi xuống, mà bàn tay dường như chơi đùa không đủ khi cách một lớp vải, rất nhanh đã thâm nhập vào trong áo.
Không lâu sau, tiếng cười trên miệng Khúc Man Lăng ngưng bặt, thay vào đó là hơi thở dục vọng gấp gáp.
“Ưm……” Cô nhỏ giọng thở gấp, không thể coi thường môi lưỡi và bàn tay trên người cô.
Một đường ɭϊếʍƈ ʍút̼ cắn nuốt, làm cho Khúc Man Lăng vừa đau vừa nhột, vừa muốn đẩy anh ra vừa muốn thôi, chỉ có thể để cho cơ thể cứ mãi mâu thuẫn, làm cho trái tim hưởng thụ cảm giác vui sướng rồi lại không vui sướng kia.
Bàn tay đẩy áo cô lên trên thật cao áp vào, ngay sau đó tháo vật trở ngại quanh bồng đảo đẫy đà kia cũng kéo xuống, núi đồi mềm mại mại săn chắc cứ thế không hề che dấu từ trong áo lót mà phơi bày ra trước mắt.
Đầu tiên bàn tay có chút chơi đùa dùng sức nhè nhẹ xoa chầm chậm vân vê nụ hoa mịn màng, sức lực dù là êm ái, cũng đã nắm giữ toàn bộ dục vọng của cô trong lòng bàn tay.
Khúc Man Lăng uốn éo người, đôi tay ôm lên trên gáy Nhậm Khuê Ung đã sớm buông lỏng, miệng lại khẽ ngâm nga rên không dừng được.
Đầu lưỡi lặng lẽ di chuyển đến vùng đỉnh, im lặng ɭϊếʍƈ láp vòng quanh, Khúc Man Lăng rên lên càng thêm kịch liệt – khi đầu lưỡi chạm vào rồi há miệng ngậm ʍút̼ thì cô không nhịn được phát ra âm thanh ngâm nga nặng nề, thân thể uốn éo càng lúc càng gia tăng.
“Ưm…… Ưm……” Lửa nóng làm người ta khó nhịn được dục vọng, khiến Khúc Man Lăng không muốn ở tư thế bị động như vầy nữa, cô bắt đầu loạn xạ cởi quần áo trên người Nhậm Khuê Ung, níu kéo, cái áo ấy cũng bị cô xé đi.
“Em thật là gấp nha! A……” Nhậm Khuê Ung cười.
“Tốt nhất anh không muốn chút nào đi!” Khúc Man Lăng hừ, tầm mắt dời xuống phía dưới nghiêng mắt nhìn.
Thật là vừa ăn cướp vừa la làng mà, còn nói cô sao, cái tay đang gấp gáp đặt dưới qυầи ɭót của cô không phải là anh chắc!
“Sao như vậy chứ…… Chỉ có muốn không đủ, không có không muốn.” Vừa nói, cái quần dài trên người Khúc Man Lăng đã bị anh thành công không bị cản trở gì mà kéo tuột xuống.
“Anh không phải cũng vậy sao? Chúng ta không thể kháng cự nhau được.” Thời gian chưa bao giờ là sự ngăn cách giữa hai người họ, có cũng chỉ là kiềm chế ngắn ngủi.
Biết nhau ba năm, quen nhau một năm, kết hôn ba tháng, thời gian đối với bọn họ mà nói ngoại trừ là thời gian không ngừng tăng lên, hình như tất cả đều không có gì thay đổi, tình yêu giữa bọn họ cũng không vì vậy mà tiêu giảm nửa phần, trái lại càng tăng trưởng mà không lụi tàn đi.
Thời gian chung sống càng lâu, trái tim cũng vì cô mà càng yêu say đắm, sâu đậm, mà anh biết – cô cũng vậy
Bọn họ vì mê luyến lẫn nhau mà yêu nhau.
Rốt cuộc mảnh vải mỏng manh gây trở ngại cũng bị một bàn tay không khách khí cởi bỏ, người đàn ông lấy dục vọng nóng bỏng của mình đem ra ngoài.
“Đời này anh chỉ biết càng ngày càng thích em, sẽ không có người phụ nữ thứ hai nào khác xuất hiện.”
Thực tế trên phương diện làm ăn kinh doanh bọn họ là địch thủ, nhưng trên mặt tình cảm lại không cách nào thiếu hụt một nửa còn lại kia.
Khúc Man Lăng và mấy người bạn thân cùng nhau mở ra một salon làm tóc tên là “A Game”, mấy năm nay khuếch trương chi nhánh ra khắp cả Đài Loan.
Bọn họ là những ông chủ cũng kiêm luôn tạo mẫu, công việc mỗi ngày đều rất bận rộn, một ngày làm việc ít nhất của họ cũng là từ mười giờ trở lên.
Mà Nhậm Khuê Ung cũng vậy, bởi vì anh cũng là người thành lập salon “Dance”, trên toàn bộ Đài Loan cũng có không ít chi nhánh. Bất kể là phong cách kinh doanh, chăm sóc khách hàng, hai salon cũng có chút tương tự nhau cũng không phải là ai bắt chước ai, mà là người làm kinh doanh cùng có ý tưởng giống nhau mà thôi.
“A Game” và “Dance” là hai salon mở ra cùng năm, Khúc Man Lăng cũng biết Nhậm Khuê Ung là ông chủ của salon kia, cũng bởi vì anh chỉ một thân một mình mà lại có thể kinh doanh cùng phát triển cũng chẳng kém bọn họ, mà kỹ thuật tạo mẫu của anh càng làm cho các đồng nghiệp cũng phải công nhận tài nghệ, cho nên dù xem anh là một địch thủ đáng gờm, nhưng cũng kính nể kỹ thuật tài tình cao siêu của anh.
Hai tiệm mặc dù cướp buôn bán của nhau, nhưng lại rất ăn ý bảo trì phong độ mà không trở mặt nhau.
Ở trong nghề, Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng tất nhiên đã nghe thấy đủ thứ về đối phương, dĩ nhiên, tất cả đều trong chuyện công việc làm ăn, nhưng tích cóp chỗ này một ít chỗ kia một chút cũng đủ để cho chính họ biết chút tính tình cơ bản của đối phương.
Ba năm trước, trong một cuộc hợp tác lớn, bọn họ chính thức biết đối phương, hai người không quản được trong công việc triển khai hợp tác mà thường xuyên qua lại; mà bây giờ, bọn họ là vợ chồng, trừ quan hệ thân phận thay đổi cách gọi , tất cả đều không thay đổi gì.
Ban ngày tách ra làm công việc thì việc kinh doanh vẫn cứ cạnh tranh nhau, đến ban đêm, bọn họ lại tiếp tục yêu thương lẫn nhau, nói không để trong việc kinh doanh thắng thua với nhau mà ảnh hưởng đến tình cảm của nhau, thế mà bọn họ lại làm vô cùng tốt.
Thế là sau ba tháng cưới nhau, Mặc Khuê Ung lần đầu tiên đến Hongkong công tác, bắt tay vào làm công việc phát triển chi nhánh ở đó, mới chia xa nhau mấy ngày, nhớ nhung cô như là nước lũ nhấn chìm cả anh rồi.
Cho nên, nhìn thấy người phụ nữ của mình ở ngay trước mắt mình thì thử hỏi làm sao anh có thể không động tình được đây?
Nhớ nhung cùng dục vọng cấp bách, ỏ trên ghế sofa mềm mại thoáng đã được tiêu giải, nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Khi người bên dưới một lần lại một lần yêu kiều thở gấp, cuối cùng không nhịn được thét lên thì Nhậm Khuê Ung dừng dục vọng va chạm lại
Anh ôm Khúc Man Lăng trở về phòng ngủ của hai người, biết cô không còn hơi sức nào nữa, anh mừng rỡ tự động gỡ bỏ tất cả quần áo xốc xếch còn vướng trên người cô.
“Bà Nhâm thân yêu à, chồng em sẽ vì em ngay bây giờ di chuẩn bị nước tắm nha, em nghỉ ngơi chút đi!” Nhậm Khuê Ung cười đi vào nhà tắm.
Khúc Man Lăng lại không một mảnh vải nào che thân mà nằm trên giường lớn, cô biết người đàn ông của cô tối nay không hút khô hết toàn bộ tinh khí của cô, chắc chắn sẽ không ngừng tay. Cho nên, anh muốn cô nghỉ ngơi, cô phải nhanh nhanh nghỉ ngơi cho tốt đi! Tối nay cô đừng có nghĩ được ngủ ngon đi.
Nhậm Khuê Ung pha nước trong bồn tắm xong, mắt đẹp của người đang trên giường lớn đang khép hờ, dường như đang muốn chìm sâu vào trong mộng đẹp. Anh ôm cô lên, thẳng hướng phòng tắm mà đi.
“Nhanh như vậy đã khỏe rồi?” Khúc Man Lăng bị kinh động, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.
“Muốn ngủ thì cứ ngủ, kế đó để anh làm là được.” Nhậm Khuê Ung đương nhiên đang chỉ đến chuyện tắm ý nhị này, trong quá trình tắm có thật chỉ là tắm hay không, ngay cả anh cũng không có chút chắc chắn nào cả.
Vốn là đang buồn ngủ, thế nhưng giọng nói bình thường kia sau khi nghe vào trong tai, tinh thần Khúc Man Lăng lại trở về, cô nở nụ cười, hiểu ý trong lời nói của ah rồi.
“Bây giờ giống như cũng không như vậy nữa rồi.”
Đi tới bên trong phòng tắm, hai người song song đứng dưới vòi hoa sen, lúc đầu là vì xoa bọt sữa tắm cho nhau.
Mới ban đầu hai người còn cười hi hi ha ha xoa cho đối phương, nhưng khi cả hai lần nữa cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng không tầm thường như thế càng lúc càng dâng lên thì Nhậm Khuê Ung không phút giây nào chậm trễ cầm lên vòi hoa sen rửa sạch bọt cho hai người, không kịp chờ đợi dẫn đầu đi vào bồn nước đẩy nước tràn ra khắp phòng tắm.
Anh đưa bàn tay ra trước Khúc Man Lăng, cô không hề chậm nửa nhịp nào mà đưa bàn tay ra giao phó, dưới sự dẫn đường cẩn thận của anh, cô bước vào phòng tắm ngồi vào trong lòng anh, dán vào trong ngực anh ngâm mình, cảm giác hưởng thụ thật thoải mái dễ chịu, cũng hưởng thụ nhiệt độ từ sau lưng anh đang truyền tới, nghiêng đầu cùng anh môi lưỡi dây dưa.
Hôn ʍút̼ triền miên, cùng nhau nếm trải tư vị mê tình đến say lòng người này, đôi tay bá đạo chỉ muốn chiếm lấy tất cả xúc cảm của đối phương, dục vọng đòi hỏi càng ngày càng gấp gáp, mãnh liệt……
Đôi tay Nhậm Khuê Ung từ sau lưng cô chuyển đến trước người, nhanh chóng che lấp nơi đẫy đà đang căng tròn kia, vừa vân vê vừa chà xát vừa bóp nhẹ.
“Ưm……” Khúc Man Lăng rên rỉ, hơi không thỏa mãn xoay người, đối mặt với anh.
Đưa nơi mẫn cảm nhất cũng là dải đất mềm mại nhất chạm vào nơi săn chắc của phái nam kia, nhè nhẹ cọ sát qua lại, cũng đem hơi thở khát vọng của mình rơi trên cánh môi anh, muốn anh hiểu ham muốn của cô.
“Thế này làm sao anh có thể không yêu em, không muốn em được chứ?” Nhậm Khuê Ung thở hổn hển, “Em không chỉ có được lòng của anh, em còn khống chế được nó.”
Cô, mới là chủ nhân của nó.
Khúc Man Lăng cười kéo tay phải của anh đặt lên ngực trái của mình, “Chẳng lẽ nó không phải của anh?”
“Nó là của anh đó, tất cả của em anh đều muốn có hết.” Dứt lời, anh nhẹ đưa tay nâng lên cái mông trắng của cô, để cho lửa nóng ướt át của anh đưa vào cửa, mới chậm rãi buông cô xuống.
Đường khuê mật bị anh chậm rãi tiến vào, cái cổ trắng ngần của Khúc Man Lăng phát ra âm thanh rên rỉ, mà Nhậm Khuê Ung vì cô bao chặt mà thỏa mãn thở dốc.
Biết sức lực cô có hạn, bàn tay vẫn dừng trên eo thon của cô gắng sức, trợ giúp cô trước sau rút ra cắm vào.
Theo thân thể mềm mại không ngừng đong đưa từng nhịp, nước trong bồn tắm theo sóng gợn tràn ra khắp nơi, mực nước dâng lên lửa nóng dục vọng cũng dần dần tản đi, không gian có hạn cùng nước ấm cũng lạnh dần, cũng ngăn cản sức lực Nhậm Khuê Ung.
Lòng tham muốn đạt được dục vọng của anh càng biểu hiện rõ khi nhìn thân hình đầy vẻ phong tình quyến rũ của cô, mà ở trong bồn tắm không phải là nơi lý tưởng nhất, đổi nơi khác đi!
“Về giường đi, để cho anh hảo hảo yêu em.’
Nhậm Khuê Ung là con một, cha già qua đời vì bệnh đã mấy năm nay, mẹ anh chỉ còn một mình nên lựa chọn đi nước ngoài dưỡng lão.
Gia đình Khúc Man Lăng mặc dù nói ra thì cũng khá đơn giản, nhưng so với gia đình anh thì cũng xem như có chút phức tạp. Lúc cô mười ba tuổi thì mẹ mất, hai năm sau cha già tái giá (lấy vợ khác), từ đó cô có một dì kế và một cô em gái không cùng huyết thống.
Lúc dì mang theo đứa con gái chồng trước gả cho ba thì em gái lúc ấy đã bảy tuổi rồi. Dì không phải là mẹ kế đáng sợ, trái lại hết sức dịu dàng, em gái cũng không phải là một cô bé nghịch ngợm thích gây chuyện, mà lại là một cô gái nhỏ đáng yêu rất nghe lời.
Cuộc sống không có cái gọi là thời gian đau khổ, người một nhà rất tự nhiên dung nhập vào một cuộc sống mới, thời gian ấy, Khúc Man Lăng rất kính yêu dì nhỏ, cũng thương yêu em gái, đối với tình cảm người nhà bọn họ mà nói, chuyện máu mủ ruột rà tuyệt đối chẳng có tí quan hệ nào.
Từ khi ra trường, Khúc Man Lăng liền một mình từ Đài Trung lên Đài Bắc lập nghiệp, đến nay cũng đã mấy năm rồi, gặp nhau với người nhà cũng càng ngày càng giảm đi, nhưng mỗi tháng cô vẫn luôn cố định gọi điện về nhà quan tâm thăm hỏi mọi người, thỉnh thoảng người nhà cũng sẽ quan tâm cuộc sống hiện tại cô như thế nào.
Hôm nay cô nhận được điện thoại của cha già gọi tới, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc sau mười phút, cô nhanh chóng gọi điện đến số thuê bao khác.
“Nhậm tiên sinh thân yêu, người có thể dành cho tôi một chút thời gian hay không?” Giọng điệu nói chuyện của Khúc Man Lăng mười phần là thỏ thẻ, làm nũng,.
Tối hôm qua anh “Yêu” cô rất lâu, cho đến trời gần rạng sáng, cô mới mê mang mà ngủ. Sớm đoán được tình trạng tiểu biệt thắng tân hôn, tiêu hao sức lực là chuyện không thể tránh, cho nên cô đã sớm sắp xếp xong toàn bộ công việc ngày hôm nay rồi, nhưng anh cũng giống cô sáng sớm mới ngủ đó, vậy mà mấy tiếng sau lại có thể có tinh thần phấn chấn chỉnh trang quần áo mà làm việc, siêu nhân mà!
“Nhậm phu nhân thân yêu, em biết anh có thể từ chối bất cứ ai, nhưng chính là không thể từ chối em nha.” Mặc dù bây giờ công việc có bận rộn đến đâu, anh cũng sẽ trôm mười hai mươi phút thời gian cho cô.
Thực tế, anh vừa vào trong salon liền vội vàng làm chuyện lớn chuyện nhỏ, bây giờ còn đang bận họp đấy.
Bởi vì tính mở liền hai chi nhánh ở Hongkong, ngoài việc thuê các nhà tạo mẫu nổi tiếng nước ngoài, mấy nhà tạo mẫu Đài Loan cũng phải an bài thật tốt thay phiên nhau làm việc ở đó, bởi vì bọn họ là đánh vào đòn kinh nghiệm cùng danh tiếng để cướp thị trường, tự nhiên khách cũng nườm nượp chạy tới nơi này.
Cho nên, ngoại trừ tất cả các nhà tạo mẫu phải thay phiên nhau cùng với những nhân viên thợ phụ, anh là ông chủ so với các nhà tạo mẫu còn phải chạy đôn chạy đáo giữa hai nơi nhiều hơn.
Bởi vì, thân phận anh ngoại trừ là ông chủ, cũng là chiêu bài đáng giá sống còn nhất của “Dance”, khách hàng sẽ muốn trở thành khách VIP hoặc hợp tác lâu dài cùng công ty, hơn nữa hơn phân nửa là từ danh tiếng của anh mà chạy tới, tự nhiên anh không thể để các đại gia thích vung tiền phải thất vọng.
Nhưng dù có chú ý đến sự nghiệp, bà xã càng phải chú ý, trừ công việc bên ngoài, còn dư mỗi một phút mỗi một giây, anh đều không muốn lãng phí trên người ai khác, anh muốn có cô, cũng biết cô cũng muốn.
“Ở salon phía đông sao?” Nghe lời dễ nghe, Khúc Man Lăng cười đến mức vui vẻ cả lên.
“Ừ, đến đây đi! Anh nhớ em lắm.” Đây là lời ngon tiếng ngọt anh am hiểu nhất, cũng là câu nói thật nhất phát ra từ miệng anh.
Tình yêu mãnh liệt, dù người yêu có ngay bên cạnh, vẫn là nhớ, chứ đừng nói bây giờ cô cũng không ở bên cạnh anh.
“Em cũng vậy.” Tâm tình giống như lông hồng nhẹ nhàng không ngừng bay lên, cuộc chuyện trò kết thúc Khúc Man Lăng lập tức xách túi đi ra cửa.
Một nơi khác, khóe miệng Nhậm Khuê Ung khẽ nhếch, gương mặt tuấn dật mang vẻ xa cách, nhìn thấy đã có chút nhiệt ấm áp như nắng ấm chiếu tới.
“Nếu như không phải biết cậu đã cùng một cô gái yêu nhau ròng rã hai năm trường, thậm chí đã kết hôn, dáng vẻ của cậu bây giờ thật giống như một chàng trai mới vừa biết yêu vậy.” Milo nhăn mày cười nói với Nhậm Khuê Ung.
Thân là nhà tạo mẫu lão làng của “Dance”, cũng là bạn tốt nhiều năm của Nhậm Khuê Ung, đến bây giờ Milo vẫn cảm thấy bạn tốt mê luyến một cô gái thật là một chuyện vô cùng thần kỳ.
Đại đa số người ta càng yêu lâu tình cảm cũng càng nhạt đi, người này lại hoàn toàn ngược lại càng lâu lại càng hãm sâu, đem tình yêu cuồng nhiệt của họ thật vô hạn duyên thân rồi. (Vô hạn duyên thân: yêu nhau vô bờ bến)
“Các cậu làm sao làm được như vậy?” Milo ném ra một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Nhậm Khuê Ung vẫn hiểu anh ta đang hỏi cái gì.
Anh tự hỏi lòng, làm sao có thể giữ độ lửa tình cảm luôn mới mẻ, làm sao khiến đối phương luôn khảm mình trong tim, bí quyết hạnh phúc đến tột cùng là cái gì?
“Mình yêu cô ấy, cô ấy yêu mình, thật lòng với nhau.” Chỉ đơn giản thế thôi.
Có lẽ, bọn họ nằm trong những cặp khá may mắn so với các cặp đôi khác đi.
“Cậu thật sự biết làm mấy cô gái đau lòng quá đi! Bên ngoài có biết bao cô gái đang chờ cậu thay lòng, chờ tình cảm các cậu xảy ra vấn đề, rồi sẽ cướp cậu vào tay mình, nhưng mình nghĩ trừ phi trời hạ mưa đỏ, chứ chẳng có ai đợi được tới ngày đó!”
Trong công ty có rất nhiều cô gái đang yêu thương thầm trộm nhớ anh, muốn thông qua anh quyến rũ được cậu ta, nhưng tất cả đều không có cơ hội để thấy được ngày đó!
Tương lai có thể thấy được, đây chính là tình cảm vợ chồng tốt đẹp đến mức làm người ta ghen tỵ còn làm cho tất cả mọi người tiếp tục ghen tị không thôi.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục họp nào.”
Nhậm Khuê Ung không muốn thảo luận đến những vấn đề không có một tí quan hệ nào đến mình, anh chỉ nghĩ nhanh nhanh chóng chóng kết thúc công việc ngay tức khắc, nhanh nhanh rút chút thời gian để bồi bà xã thân yêu.
Dứt lời, Nhậm Khuê Ung dẫn đầu trở lại phòng họp, bên trong còn có mười mấy người chờ bọn họ đấy!!!!