Chương 51: Chịu phạt chung (1)
Giữa cái nắng trưa ấy, sân trường không một bóng người...
- AHHHHH!!! - Tiếng gồng lên đầy giận giữ của một con sư tử hà đông gầm lên, hai bàn tay giơ lên trời kiểu như trách trời bất công, trên bàn tay kia còn cầm nguyên một cái chổi.
Bạch Băng Tâm tức giận đến nỗi muốn xộc luôn máu mũi ra ngoài, cô nói là nói vậy thôi, vậy mà hai cái tên ngốc kia tưởng thật, cứ tưởng cô nói giữ khoảng cách là ngang nhiên bỏ cô về trước luôn sao?
Cô khóc không ra nước mắt, nếu có Lâm đại ca ngồi ở đây ngủ cũng được, không cần làm gì cũng được mà, cô không muốn mình phải làm một mình đâu à.
Cô van trời xong, lại lục đục cầm chổi quét, một hàng lá dài cứ thế kéo lên kéo xuống, cô quét chắc được bốn năm xô lá rồi, thế mà vẫn không ăn thua là mấy.
Bỗng... Một bóng người tiến bước về phía cô, trong lòng cô hầm hè, cứ nghĩ Lâm đại ca còn có chút nhân tính mà đến đây trò chuyện cùng cô, nhưng cô quyết định giả bộ không biết gì, tiếp tục quét lá, lại thêm chút nỉ nê:
- Ui da, đau lưng quá... - Cô đứng dậy vặn lưng một cái, lúc đó hai mắt mở hé, miệng đồng thời rên - Oa, mệt quá...
Giật mình một cái, cô nhìn chằm chằm người đứng nhìn cô nãy giờ, ôi, ch.ết rồi, ch.ết cô thật rồi.
Cô ngay lập tức cầm cây chổi quét quét một cách cật lực nhất.
Người đàn ông nhìn điệu bộ của cô thì mỉm cười, trông người này cỡ ngoài bốn mươi tuổi, đầu hói, khuôn mặt lún phún râu dài, dáng người cao nhưng bụng hơi to, ông mặc một chiếc áo sơ mi tím thẫm, quần dài đen nhìn khá đơn giản.
Người đó ngồi xuống cùng cô, khuôn mặt nở nụ cười:
- Này em học sinh, em chăm chỉ nhỉ?
Rõ ràng giọng điệu là thế, vậy mà không nghe ra chút mỉa mai nào cả.
Cô nhìn người đàn ông đó, miễn cưỡng nở một nụ cười:
- Thầy hiểu trưởng. Hì..
Thầy vỗ vỗ vai tôi, mặt thầy nhìn hiền lành phát sợ:
- Em là người đầu tiên bị phạt mà lại kiên trì làm đến cùng như thế, ngày nào tôi cũng nhìn thấy em quét sân, thật đúng là một học sinh gương mẫu, thật đáng khen.
Cô cười hà hà, cũng không biết nói gì hơn, mà cô cũng chẳng hiểu nổi nữa, thầy hiệu trưởng không lẽ vì thấy thương cảm mà đến đây cổ vũ cô.
Cô càng hì hục quét, càng cật lực hơn, không muốn phụ sự kì vọng của thầy.
Khuôn mặt thầy đột nhiên nghiêm túc:
- Nhưng mà... Em không cần phải hét to lên như vậy đâu. Thật điếc cái lỗ tai.
Mặt cô đột nhiên giật giật mấy cái, nhìn thầy cười mà khóe môi cứ giật giật, cuối cùng lủi thủi:
- Em hờn cả thế giới, hờn cả thầy.
Ông thầy cười ha hả mấy câu, cuối cùng cũng chịu cổ vũ cô:
- Cố lên, em cố gắng như vậy, tôi sẽ bàn bạc với các giáo viên giảm thời gian hình phạt của em.
Bạch Băng Tâm cười nắc nẻ vác cặp đi ra ngoài cổng trường, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện sau những cơn tức giận đến bật lửa.
Cô đội mũ lưỡi trai lên đầu, chuẩn bị phóng một mạch về nhà thì cảm giác khô rát từ họng truyền đến, cô định bụng sẽ dừng lại chỗ quán nước gần trường để mua trà sữa uống.
Vì nó cùng đường với đường về nhà nên cô rất thư thái mà đi, mắt đã nhìn thấy quán nước, cô cười cười, bước chân cũng nhanh hơn, tuy hơi đau nhưng vẫn chịu được mà chạy đến.
Đùng một cái, hai mắt cô choáng váng như sao, cô nhìn vào trong quán, hai mắt muốn lồi cả ra.
Quán hàng nước này thường ngày rất ít người, vậy mà hôm nay lại đông kín, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, cô chép chép miệng mấy cái, toàn là học sinh nữ của trường.
Cô đảo mắt mấy lượt, đôi mắt trong veo dán chặt vào cái bàn dễ nhìn dễ quan sát nhất, cô từng bước chân bước đến, mỉm cười với bác chủ quán:
- Bác ơi, cho cháu một ly trà sữa vị bạc hà.
Bác ấy rất nhanh đã làm cho tôi một ly, cắm ống hút vào, tôi đặt xuống cái bàn kia cái cốp, cũng may là bàn gỗ nên ảnh hưởng cũng không nhiều, chỉ có bác chủ quán nhìn cô nhăn mày mấy cái, cô cười giả lả rồi trừng mắt nhìn hai người kia.
Hai người kia có dáng người cao, một người có mái tóc đen nhanh nhìn rất đẹp, còn người cũng có mái tóc nâu hạt dẻ nhìn rất cuốn hút, người kia thì khuôn mặt nhã nhặn dễ hòa đồng, còn người kia khuôn mặt lạnh lùng đến thấu xương, nhưng hai người này hiện tại lại trưng ra bộ mặt thách thức, cả hai đều ngồi đối diện nhau, trong tay mỗi người là một ly trà sữa, bên cạnh cũng đặt thêm một ly, hai người này hiện đang cúi người uống trà sữa nhưng đôi mắt vẫn cứ trợn trừng nhìn nhau, không có lấy một chút thiện cảm.
Thấy có tiếng động đến từ ngay bàn mình, cả hai trừng mắt nhìn người làm rung chuyển kia, cuối cùng bốn con mắt kia muốn lồi ra.
- Tâm... - Cả hai đồng thời cùng nói, trông sắc mặt cô lúc này thì không giống vui chút nào, nhìn hai người cái kiểu hằm hè chực sẵn kia.
Bạch Băng Tâm khoanh hai tay, đầu cúi xuống húp một ít trà sữa, khóe miệng cong lên liền xuất hiện nụ cười:
- Hai người nhìn có vẻ vui, tiếp tục đi.
Nhưng mà... Hai người kia đã dừng uống, đầu ngẩng cao, dáng người thẳng, mắt đẹp nhìn chằm chằm cô mấy cái, hình như mũi hai người còn cảm nhận được mùi thuốc súng.
Cô điềm nhiên nốc cạn sạch hơi ly trà sữa, chuẩn bị đứng dậy thì hai ly trà sữa lập tức được đặt trước mặt cô, đều là vị bạc hà mà cô thích, cả hai đều nhìn cô chăm chú.
Cô cười tươi một cái, tai lại nghe mấy tiếng xì xào bàn tán đằng sau, chẳng những không tức giận còn cười tươi hơn nữa, cô vỗ vai hai người:- Đại ca, anh hai, cảm ơn hai người nha, hai người cứ việc nói chuyện, em sợ ảnh hưởng đến chuyện tốt của hai người.
Nói xong câu đó, cô đứng dậy đắc ý cười ha hả rồi chạy như bay, hai người kia đương nhiên vùng vằng đứng dậy vội lại chỗ bà bán hàng trả tiền, kết quả là cả hai dùng dằng nhau, cuối cùng Lâm chịu thua khi Tùng đưa ra tờ tiền rồi giục anh:
- Cậu cứ ở đây trả tiền nhé? Tôi đi theo bé Tâm đây.
Mà phần tiền đó đủ trả hết cho anh và Lâm, tính luôn tiền trả sữa của cô ở trong đó luôn rồi, mắt thấy Tùng lấy xe rồi chạy như bay cách mình một đoạn, lại thấy sắp đuổi sát đến chỗ cô, Lâm nghiến răng lên xe đạp chạy theo.
Những bạn học sinh nữ trong quán một phen cứng người, tất cả đều được thu vào tầm mắt bọn họ không thiếu một thứ gì.
Ánh mắt mà bọn họ nhìn nhau trước khi Tâm đến... Không phải là đưa tình chứ?
Còn cả thái độ của con nhỏ kia nữa, giống như kiểu mình làm phiền hai người vì khi xuất hiện, hai người kia nhìn giống kiểu ngại ngùng.
Đã vậy còn dành trả tiền? Ôi không thể tin được.
Hai chiếc xe đạp đi hai bên, cứ kè kè đi bên cạnh khiến cô không khỏi bật cười, cô biết hai người này chắc chắn sẽ không bỏ cô đâu, nhưng vì sao nhỉ?
- Ngày mai, em mà có chuyện gì không xong thì hai người không xong đâu! - Cô đanh giọng, khuôn mặt chau lại mấy cái, còn làm bộ bước đi chập chững.
Tùng lo lắng mà lay lay vai cô, nếu nhìn kĩ, thực ra, nhìn anh còn giống đi bộ hơn cô, chỉ tội là còn vác theo chiếc xe đạp thôi:
- Tâm, lên anh Tùng chở về.
Cô nhìn anh một cái, rồi đảo mắt qua nhìn Lâm, mặt người này đã xám xịt từ lâu, ngay cả một câu cũng không nói.
Cô lắc lắc đầu cười tươi, tay đưa lên cóc đầu anh một cái:
- Chúng ta chỉ là bạn bè, không cần như vậy, người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.
Nói đoạn, cô trèo lên ngồi xe đạp của Lâm, mặt anh dãn ra trông thấy, miệng còn mỉm cười.
Cô cười cười vẫy tay với Tùng, trong làn gió tóc cô phấp phới rất mê hồn:
- Anh Tùng, em về trước, tí có gì gặp lại nhá!
Bàn chân của Lâm đạp mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, chả mấy chốc đã cách xa cô một đoạn xa.
Ánh mắt Hoàng Bách Tùng nhìn theo dáng họ khuất xa, một nỗi đau không tên gặm nhấm vào lòng, cứ một chút một chút nhưng rất nhanh biến mất.
Anh thở dài một hơi, khuôn mặt đẹp trai trở nên huyền ảo khó đoán, anh thả người xuống dắt xe đạp đi một bên không buồn đạp.
Những đoạn kí ức mơ hồ ùa về, trong màn xa xăm phía mặt trời, bên tai anh còn vang lên tiếng cười đùa của trẻ con khiến anh thấy xót xa não nề.
Không còn quay về được nữa sao? Anh, phải từ bỏ?
Bên cạnh cô có một người ân cần chu đáo đến vậy, không thuộc loại dịu dàng như ai, không ôn nhu như ai nhưng người này ít ra còn cho cô học được tính tự lập, tự làm tự chịu, lại còn mạnh mẽ trước sự sợ hãi mà không phải ai cũng có thể bình tĩnh, người này bên ngoài thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lòng cậu ta thật sự quan tâm đến cô, luôn bảo vệ cô từ phía sau.
Một người như vậy, tại sao...
Làn mi cong làm buồn thêm ánh mắt nâu thẫm kia, anh mím môi, hai bàn tay nắm chặt, nắng cứ rọi vào anh như vậy mà anh không thể cảm nhận từ nó, chỉ có một chút lạnh lẽo từ trái tim truyền ra.
Bánh xe đạp thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt quen thuộc, tiếng xích vận hành, tiếng bánh xe ma sát với những mảnh đá tạo nên những mảnh âm thanh gồ ghề. Bạch Băng Tâm nhìn con đường quen thuộc mà mình vẫn đi, bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy áo người con trai phía trước, chân đung đưa từng nhịp, mắt nhìn vào khoảng không xa xăm.
Người lái xe cũng vậy, anh ta đắm chìm trong suy nghĩ chỉ riêng một mình mình, đến khi nghe tiếng kít phanh khi đến đường quẹo, cả hai mới bừng tỉnh.
Anh đột nhiên hỏi cô, giọng nói quen thuộc vẫn lạnh nhạt như vậy:
- Mày thích anh ta à?
Câu hỏi này chỉ là anh buột miệng nói ra, nói xong lại cảm thấy xấu hổ, lập tức yên lặng không nói nữa, anh mong cô sẽ không nghe thấy, cho nên cũng không mở miệng giải thích vì sao mình hỏi như vậy.
Cô im lặng một lúc, giống như không nghe thấy điều này, nhưng một lúc sau lại trả lời:
- Không thích.
Trái tim anh nhẹ bẫng, tim đập bùm bụp mấy cái, hơi thở có vẻ nặng nề hơn trước nhưng vì trái tim đang đập kịch liệt kia, sự sung sướng lan tỏa toàn thân khiến bàn đạp của anh đạp nhanh hơn, giống như có cảm giác hưởng thụ.
Anh mỉm cười, không biết phải thể hiện thái độ thế nào, cuối cùng chỉ có thể khuyên bảo một câu:- Ừ, vậy cũng tốt, mày còn ít tuổi.
Cô suýt nữa đập cho người này một cái, kiểu gì cũng không thể tin được anh chàng đang chở cô lại có suy nghĩ vớ vẩn như vậy, ít tuổi? Không đùa chứ, không phải anh không biết lớp cô và anh đang học có rất nhiều cặp đôi, ngày nào cũng tình cảm ngọt ngào gọi nhau rồi chọc ghẹo, thế mà còn cho là cô còn ít tuổi?
Như biết được tâm sự của cô, anh mở miệng giải thích:- Tâm hồn mày quá trong sáng, không thể rơi vào mấy chuyện thị phi.
Quá trong sáng? Ôi không, Nguyễn Văn Lâm càng nói càng hồ đồ, từ khi quen biết đến nay, anh chưa bao giờ khen cô một câu tử tế, không lẽ hôm nay trời mọc đằng Tây sao?Cô cãi lại:- Dẫu sao cũng không còn nhỏ, cũng cần có một người chỉ dạy cho em, đại ca, anh không thể không biết cảm giác cô đơn của em, em cần lắm một người yêu, hehe, cho nên, không thể xem em là con nít được.
Kít!!! Xe đột nhiên dừng lại, cô ngoảnh mặt nhìn, mới đó đã đến nhà trọ rồi, cô nhìn anh lè lưỡi trêu trọc mấy cái rồi vào nhà, còn không quên nhắc anh ngày mai mang thứ này thứ nọ, còn dặn chiều nay cô sẽ đi tìm việc.
Đến khi hình dáng nhỏ nhắn của cô đã vào trong nhỏ, mặt người kia nhìn cô mới sững lại mấy giây rồi lẩm bẩm: "Không phải còn có tôi sao?"
Buồn chán, anh lại đạp xe ra về, còn không quên liếc nhìn nhà trọ một cái rồi tức tốc đạp đi.