Chương 21

Thanh xuân đối với mỗi người là một quãng thời gian qúy gía kể cả tôi với cậu cũng không ngoại lệ, đã có những mối tình không chọn ven, có lần bị cảm.nắng một ai đó, chỉ lén nhìn người ta từ xa, những ngày tháng thanh xuân đó góa tình yêu, có nụ cười và nước mắt cũng không thể thiếu với một chút giận hờn khiến ta dần xa cách. Rồi những năm tháng trôi qua chúng ta dần trưởng thành hơn chững trạc nhưng vẫn không thể quên được thanh xuân


********************
************
********
Từ khi hắn nằm ngủ ở sofa thì chả bao giờ ngủ ngon giấc.hôm nay cũng không ngoại lệ hắn cũng dậy sớm mở điện thoại lên thì mới 4h sáng định nằm đó thì một suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
- băng, băng dậy đi ngắm bình minh nhanh lên


Hắn lay tay nó, nó mơ màng mở mắt nhìn hắn rồi gật đầu. Khi hắn vừa bước vào phòng tắm là nó lại nằm quận tròn trong chiếc chăn ấm.
******""""""**""*
****""“†*****★*
******%****★****%**


Chiếc xe chỉ dừng lại ở đầu chân núi còn nó với hắn phải đi bộ lên trên đồi mất gần 1h đồng hồ, chân tay nó mệt dã dời chỉ muốn ngồi ngay bên đường thôi cũng may là tới nơi rồi. Nó ngạc nhiên khi nhìn thấy khung cảnh tòan thành phố, chỗ nó và hắn đang đứng là một bãi đất trống nhưng lại có một cây bằng lăng rất lớn che máy cả một khoảng đất. Nhìn thấy biểu hiện của nó như vậy hắn Liên mỉm cười nhìn giây phút này trông nó thật giống trẻ con.


- òa bình minh đẹp thật
Nó reo lên như đứa trẻ lần đầu được ngắm mặt trời mọc vậy
- thế lần nào rảnh tôi với em lên đây ngắm cảnh hoàng hôn nhá
Hắn nói xong ngồi xuống ngay gốc cây bằng lăng để ngắm bình minh, còn nó thì gật đầu rồi cũng chạy lại ngồi chỗ hắn.
- là anh nói nhá


Nó cũng bớt lạnh lùng với hắn rồi, hắn gật đầu rồi đưa lay vén những lọn tóc rơi xuống má của nó giây phút này 4 con mắt nhìn nhau, nó ngại ngùng quay mặt đi
- cảm ơn anh, bình minh đẹp thật
Nó đánh lảnh ra chuyện khác cho không khí bớt căng thẳng.
- hôm nay chúng ta sẽ không đi học


available on google playdownload on app store


Hắn nhắm mắt để tận hưởng sự bình yên bên nó, còn nó chỉ gật đầu rồi ngồi ngắm bình minh đẹp rạng rỡ đang tỏa sáng sự yên bình này lâu rồi nó chưa cảm nhận được, tự dưng nó thấy nhớ gia đình nó qúa nó cũng từng với gia đình đi ngắm mặt trời mọc nhưng bây giờ khó lắm.


- em đã từng yêu ai chưa
Bỗng dưng hắn hỏi nó làm nó có phần ngạc nhiên nó chỉ đành lắc đầu.
- còn tôi hồi bé đã gặp một cô bé, cô ấy có đôi mắt biêt cười, tôi chỉ tình cờ gặp cô ấy trong vườn hoa cứ mỗi lần tới sinh nhật tôi tôi đều mong cô ấy tới.


Nghe hắn kể nó ngạc nhiên
- cô bé đó không phải là thiên di àk
Hắn nhìn nó rồi gật đầu
- tôi không biết tôi có thích cô bé đó không nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn muốn gặp lại cô bé đó,....
- thế còn thiên di anh còn yêu cô ấy chứ
- thời gian sẽ trả lời câu hỏi này của em.


- tôi nghe ông nói cô bé năm đó tặng anh một món qúa phải không
Hắn nhìn nó rồi lắc đầu


- không lúc đó ông nội cô bé tìm cô bé đó, tôi chưa kịp hỏi tên thì cô bé đó đã về và chiếc vòng cổ của cô bé bị rơi, nên tôi muốn tìm cô bé đó để trả lại nhưng từ hôm đó tôi chưa hề gặp lại.
- có duyên 2 người sẽ gặp lại nhau.


Rồi hai người chỉ ngồi im ngắm bình minh trả ai nói với ai câu nào, CO lẽ nó biết cô bé năm đó là ai chính là nó, hôm đó do đi lạc vào vườn hoa rơi ngồi khóc ở chiếc xích đu thì có một cậu bé chạc tuổi nó móc từ túi ra đưa nó 2c kẹo ngậm làm nó bật cười, rồi hai người ngồi nô chuyện suốt quên cả đi tìm ông làm ông lo lâng tìm nó suôta lúc thấy ông nó đã chạy tới chỗ ông nói lời tạm biệt người con trai đó rồi về nhưng không ngờ nó lại bị rơi chiếc vòng cổ có hình hoa tuyết ở đó.


Ngồi đó cho tới khi mặt trời mọc lên cao thì hai người họ cũng rời khỏi đây.
" á...á...á"
Thấy hoá kêu lên thì hắn quay lại thấy hoá ngồi xổm tay đang ôm cổ chân trai khiến hắn lo lắng lại gần chỗ nó
- có sao không
- không chỉ bị chật chân thôi


Nghe nó nói vậy hắn nhắn mày rồi cần chân nó lên rút cái rắc kiến nó la lên
- chân em bị vậy thì lên tôi cõng
Nó chần trừ thì hắn dục nó leo lên lưng nên nó cũng để hắn cong nghĩ lại quãng nó đi bộ lên tới đây đã thấy mệt rồi
- tôi nặng lắm hả


Nó dò sét nhìn hắn, con hắn chỉ mỉm cười
- nặng gần ch.ết nên cố gắng đôia xử tốt với tôi
Nghe hắn nói vậy nó đấm mấy phát vào lưng hắn
- ủa sao mặt anh đỏ Thế kia
Nó vừa noia vừa sờ vào má hắn
- anh đâu có sốt đâu
Nó ngô nghê hỏi làm ai kia càng đỏ mặt


- ngốc ạ ngồi yên trên lưng tôi đi
Nó cũng phải công nhận lưng hắn rộng thật còn mùi hương bác hà quen thuộc nữa làm nó dần dần ngục vào lưng hắn ngủ, cảm nhận được nó ngủ ngon lành trên vai hắn, hắn mỉm cười hạnh phúc






Truyện liên quan