Chương 30
Hôm nay là ngày trường của nó tổ chức đi cắm trại, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, nó vẫn đi học ăn ngủ diễn ra như ngày thường chỉ có điều cảm xúc của nó ít nhiều cũng bị thay đổi thất thường khiến cho bản thân nó cũng không hiểu về mình.
- băng hôm nay mày bị sao thế
Nhỏ vỗ vai nó hỏi
- đúng đấy sao sắc mặt mày yếu thế
Quỳnh nấy giờ đứng cạnh cũng lên tiếng, nó nhìn tụi kia rồi mỉm cười bước lên xe do nhà trường chuẩn bị, ngọc với chi cũng khoác balo lên và trèo lên xe.
Mọi người đã có vị trí ngồi nên xe bây giờ chỉ còn lại 3 chỗ trống nhưng lại có một người ngồi rôi.
Nó vẫn đứng yên trên xe từ khi bước vào
- về chỗ ngồi đi chứ
Nhỏ vỗ vai nó từ đằng sau rồi lách qua về phía chỗ trống bên cậu ngôi, còn chi thì ngại ngùng đi về phía phong chi không ngờ khi mình lên xe lại phảo ngồi với phong nên tự nhiên mặt chi đỏ ửng lên. Nó vẫn đứng im nhìn về chiếc ghế dài phía cuối còn thừa một chỗ duy nhất, trong tâm trí của nó vẫn còn phân vân là có nên qua đó ngồi không vì ở đó đã có hắn với thiên di rôi, chân nó cứ vô thức bước đi tới cuối xe nó mới trợt tỉnh mộng thì thaay mình đứng đối diện hắn, hắn nhìn thấy nó thì mỉm cười lấy lại tinh thần nó trở về trạng thái ban đầu ngồi xuống chiếc ghế trống thiên di thấy nó có phân không ưa nó lắm những vẫn mỉm cười chào nó.
Khi mọi ngưỡi đã ổn định chỗ ngồi thì những chiếc xe lăn bánh rời khỏi trường từng khối sẽ có nơi cắm trại riêng ai cũng háo hức mọi người trên xe nói chuyêm rôm rả tiếng cười nói.
Ngồi nhiều giờ khiến ai cũng gật gù mệt mỏi uể oải. Có vẻ cơn buồn ngủ đã tới với những cô chiêu cậu ấm nên những ai có chỗ tựa thì có thể ngủ thoải mái.
Nhỏ may có cậu lúc buồn ngủ đã ngả luôn vào vai cậu, cậu mỉm cười thì thầm vào tai nhỏ rồi mỉm cười tất nhiên là nhỏ không nghe tiếng gì rồi.
Còn về phía chi, cô cũng đã ngủ nhưng ý chí không cho phép cô được dựa vào vai phong nên đầu của cô cứ lắc qua trái rồi qua phải phong nhìn cô như vậy cũng thấy tội nghiệp bất trợt xe thắng gấp khiến người cô ngã nhào về phía trước cũng may phong phản xạ nhanh đã đỡ được đầu cô, cô còn đang lơ mơ tỉnh lại thì phong đã để đầu cô dựa lên vai mình thấy có chỗ dựa thoải mái cô chả thèm mở mắt nhìn nên đã ngủ luôn,
Nó vẫn cứ quay mặt ra phía ngoài cửa sổ im lặng nhìn cảnh vật lướt qua, tự nhiên nó cảm thấy ngồi cạnh hắn không được thoải mái. Thiên di cũng đã ngủ đầu tựa vào vai hắn bàn tay nắm chặt lấy hắn như sợ hắn sẽ biến mất.
Trên xe bây giờ chỉ còn bác tài xế hắn với nó là còn thức còn ai cũng đều yên giấc của mình.
- sao em không ngủ
Hắn quay mặt sang nhìn nó từ khi thiên di trở về hầu như hắn với nó không nói chuyện bao giờ nhiêu lần tự nhiên hình ảnh cô độc của nó hiện lên trong tâm trí hắn khiến hắn chỉ muốn gặp nó thôi nhưng khi đứng trước mặt nó hắn không biết phải làm gì nên nói gì.
Nó quay qua nhìn hắn thì thấy hắn đang mỉm cười nhìn nó, đập vào mắt nó là cảnh thiên di đang dựa vào vai hắn tay nắm trặt vô thức nó quay mặt đi
- anh cũng vậy mà
Có lẽ câu nói của nó đã đánh giấu cuộc nói chuyện chấm dứt chỉ với một câu nói.
- em không thích đi cắm trại sao
Hắn vẫn khiên quyết bắt chuyện với nó.
Nó chỉ gật đầu nhẹ nó không muốn quay qua rồi nhìn thấy cảnh hắn với thiên di.
- thế sao còn miễn cưỡng mình
- vì ngọc muốn
Hắn định nói chả lẽ ngọc bảo em làm gì em cũng làm sao thì lại thôi.
- ông có hỏi sao em không đến chơi với ông
- do tôi bận vài hôm nữa tôi sẽ tới
- sao em cứ lạnh lùng với tôi vậy
Hắn lấy tay mình nắm nhẹ cằm nó về phía hắn đối diện với nó hắn chả thể kiềm chế được
- tôi
Câu nói chưa hết thì là lúc xe đã tới nơi mọi người ai cũng vươn vai lấy hành lí để xuống xe, ai cũng ngạc nhiên vì ở đây
Có một bãi đất trống xa xa kia là rừng tất cả mọi người ngồi nghỉ một lúc là thầy cô hô hào các học sinh dựng trại để tối có chỗ nằm mọi người tấp nập căng trại để ở khung cảnh thật hỗn loạn