Chương 18
"Anh cho tự về đấy chứ. Lớn rồi, thân ai người ấy lo". Jirasak nhướn mày, chẳng có vẻ gì dao động khi bị em gái phản kích.
"Mẹ, mẹ xem anh Jok kìa, chẳng gallant gì cả, lại còn không biết làm gương cho em gái nữa". Namjiu mách mẹ.
"Hai đứa đủ rồi đấy". Bà Jenjira lắc đầu, quay sang hỏi ý kiến chồng: "Anh nghĩ sao chuyện Raman muốn dẫn Namjiu đi dự tiệc tối mai?".
"Đừng về muộn quá". Ông Athikorn nói ngắn gọn.
"Cháu cám ơn hai bác". Raman cám ơn rồi xin phép ra về ngay. "Hôm nay cháu làm phiền gia đình thế này thôi ạ. Giờ cháu xin phép về". Nói rồi anh chắp tay chào ông Athikorn và bà Jenjira rồi đứng dậy.
"Nếu rảnh cháu đến chơi và ăn cơm với mọi người nhé. Không phải ngại. Gia đình này lúc nào cũng chào đón cháu". Bà Jenjira lên tiếng trước khi Raman dợm bước đi.
"Vâng ạ". Raman cúi đầu cám ơn.
"Con tiễn anh ấy ra cổng nhé". Namjiu đứng dậy theo Raman, nhanh chóng dẫn anh ra khỏi nhà.
Vừa bước qua cửa, Namjiu đã hỏi: "Anh ổn không? Không sợ đến mức hồn lìa khỏi xác chứ?".
Raman mỉm cười, không nói gì mà chỉ nhìn vào đôi mắt to trong của Namjiu.
"Anh cười cái gì?". Namjiu không chịu thua, cũng trợn mắt nhìn lại.
"Anh thích người nhà em". Raman cười tươi hơn. Lần đầu tiên Namjiu thấy trong mắt Raman ánh lên những tia sáng vui vẻ. "Ngày mai gặp lại". Dứt lời, Raman đi ra xe, còn Namjiu vẫn đứng đó, ngơ ngẩn với đôi mắt cười của anh cho đến tận khi xe đã rời đi.
"Rắc rối quá đấy. Trước khi vào nhà cũng phải nhìn mắt nhau một lúc, lúc về cũng lại nhìn nữa. Không thể chịu nổi". Kẻ ban nãy đứng nhìn trộm qua cửa sổ giờ lại tiếp tục nhìn trộm.
"Jok, nhìn trộm em nó làm gì?". Bà Jenjira hỏi.
"Con chỉ nhìn vậy thôi, nhỡ Namjiu bị ức hϊế͙p͙, chúng ta còn kịp nhảy vào giúp chứ".
"Nhìn qua cửa sổ như thế trông như kẻ thần kinh ấy, Jok ạ". Người anh lớn cười nói.
"Không được đâu anh. Phải quan sát thật kĩ, đúng không bố?". Jirasak quay sang hỏi bố.
"Nhìn trộm từ xa một chút, kẻo em nó giật mình".
"Con bé Namjiu này không nhát gan thế đâu bố, đâu nó cũng như bê tông ấy".
"Anh Jok nói ai đầu cứng như bê tông?". Namjiu cất giọng hỏi khi đã đứng trên ngưỡng cửa ra vào, trước khi hất mặt vào ngồi bên cạnh bố.
"Chắc là tôi tự nói tôi thôi". Jirasak cạnh khóe em gái.
"Thế thì cho qua. Cứ tưởng dám động tới bố yêu quý của Namjiu này". Namjiu cười với bố.
"Cứ nịnh cho sướng đi, những đừng tưởng sẽ chuyển chủ đề được dễ thế".
"Xời, người như Namjiu chưa bao giờ phải chuyển chủ đề vì sợ hãi". Namjiu thách thức.
"Hi vọng là thế". Jirasak lầm bầm rồi lại hỏi tiếp: "Có chắc là người này tốt không, anh thấy cũng bình thường".
Namjiu chưa kịp trả lời, bà Jenjira đã tranh nói thay: "Nhưng mẹ thích cậu ta. Trông có vẻ lành, lịch sự. Cho dù có hơi cứng nhắc nhưng không kênh kiệu, lại biết điều nữa. Và quan trọng nhất là cậu ấy tôn trọng gia đình mình, làm gì cũng biết xin phép bề trên, đúng không anh?". Bà quay sang hỏi chồng.
Ông Athikorn gật đầu vì không muốn làm phật ý vợ.
"Con thì sao, Jet? Con nghĩ thế nào?".
"Nếu nhìn vẻ bề ngoài thì cũng tốt ạ. Nhưng con muốn quan sát anh ta lâu hơn một chút. Anh ta là người giàu có, lại còn đẹp trai, con vẫn thấy lạ là sao anh ta lại có thể thích Namjiu. Vậy nên con không muốn chúng ta quết định ngay. Thời gian sẽ giúp cho chúng ta biết thêm được nhiều điều, xem anh ta thật lòng với Namjiu nhà mình đến mức nào". Jetana thẳng thắn nói, anh vốn là người hay để ý và suy nghĩ rất logic.
"Anh Jok nghe thấy chưa, khi phát biểu về cái gì cũng phải sâu sắc như anh Jet ấy". Namjiu được dịp lên giọng với ông anh thứ vốn nóng nảy, trái ngược hoàn toàn với anh cả. "Và đừng có mang thông tin sai lệch ra báo cáo nữa. Thảo nào... hôm nay Namjiu thấy vẻ đẹp trai của anh Jok có phần nhăn nhúm, lừa đảo thế nào ấy. Hóa ra là bị bẽ mặt. Thật là đáng thương. Hôm nay thì hết cả đẹp trai".
"Được thể to mồm nhỉ, nhóc con". Jirasak lắc đầu đứng dậy. "Con đi thì hơn".
"Ơ... đi đâu thế Jok?". Bà Jenjira hỏi.
"Con có hẹn với bạn mẹ ạ. Đêm nay mẹ cứ đóng cổng đi, con sẽ ngủ ở nhà bạn". Nói rồi, Jirasak nhanh chóng đi ra xe đỗ ngoài sân.
"Vẫn còn dám ra ngoài à? Hôm nay không đẹp trai đâu anh Jok ạ, cẩn thận không làm con gái nhà người ta giật mình đấy".
Jirasak giơ nắm đấm về phía em gái rồi ngồi vào xe, lái ra khỏi cổng.
Ông bà Athikorn và cậu còn trai lớn ngồi cười khi thấy hai anh em trên tức nhau. Hai người đã như thế ngay từ khi còn bé, không ai chịu thua ai, lại còn nói phải tập luyện đấu khẩu trước nhằm "phát triển trí tuệ" để sau này không bị bắt nạt. Cả hai vì thế mà dần trở thành cặp đôi đấu khẩu của gia đình Hatxchaban, khiến cả nhà lúc nào cũng nhộn nhịp, vui vẻ và đầy ắp tiếng cười.
Sau khi Rawat đưa ngôi sao xinh đẹp mới nhất của mình về nhà cô ta, cậu liền lái xe đến thẳng một pub hạng sang nổi tiếng nằm tại trung tâm thành phố. Vừa đến nơi, cậu đã nhận được sự chào đón vô cùng nồng nhiệt, từ cậu bé chuyên mở cửa xe đón khách chạy vội ra chào, cúi đầu lễ phép xin chìa khóa xe, cho đến ông quản lý pub đích thân ra đón, ông ta đã quá quen với vị khách hàng này.
"Cậu Rawat, xin mời ạ!". Ông quản lý mỉm cười vồn vã.
"Hôm nay đông khách thật đấy. Còn phòng nào không?". Rawat cũng cười đáp lại.
"Với cậu Rawat tất nhiên là phải còn rồi, người nhà cả mà". Ông quản lý nịnh bợ khách hàng lớn: "Để tôi thu xếp ngay đây, phòng cũ luôn".
Rawat gật đầu hài lòng. Ông quản lý gọi cậu nhân viên đứng gần đó lại dặn, ba câu. Cậu nhên viên nghe xong liền dẫn Rawat đến căn phòng đặc biệt vốn chỉ chuyên phục vụ cho những khách hàng quan trọng.
Ở đây, Rawat nhận được sự chào đón nồng nhiệt chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của mình. Cậu chờ không lâu thì người bạn đã hẹn từ trước bước vào.
"Wat, đến lâu rồi à?". Phanop hỏi bạn.
"Cũng mới đến thôi". Rawat ra vẻ mệt mỏi.
"Sao lại có cái giọng đấy. Tớ vào nhà vệ sinh một lát, rồi sẽ ra nghe cậu nói. Đừng có nghĩ quẩn rồi ch.ết trước đấy". Phanop vừa nói vừa mỉm cười. Cậu biết nếu thằng bạn thân thiết của mình nói giọng điệu này, lại còn đến một mình mà không dẫn theo bất cứ cô gái nào có nghĩ là đang bức xúc chuyện gì đó.
"Quay lại nhanh lên đấy, còn giúp nhau nghĩ cách nữa". Rawat nói.
"Được rồi. Đợi chút đi, không chịu nổi nữa rồi". Dứt lời Phanop vừa đi vừa chạy ra khỏi phòng.
Khi giải quyết xong vấn đề cá nhân, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Phanop sững người lại khi nhìn thấy người đang đi đến.
"Anh Jok! Chào anh".
"Ơ, Nop, cũng đến đây chơi hả?". Jirasak nhận ra cậu em trai của bạn mà đã lâu anh không gặp.
"Vâng ạ. Anh Jok cũng hay đến đây ạ?".
"Chán quá. Thằng bạn nó bùng, hẹn rồi không đến. Anh đang định về đây". Jirasak tỏ vẻ chán chường.
"Chán làm gì anh, đi ngồi với em cho vui, nhân tiện giúp em. Bạn em nó cũng đang chán kia". Phanop nhiệt tình rủ Jirasak.
"Liệu có được không?". Jirasak lưỡng lự.
"Không sao đâu, có hai đứa em thôi mà. Thằng bạn này của em không nhiều chuyện đâu. Nó cũng tốt tính trừ những lúc rắc rối". Phanop cười. Rawat quả thật là một người bạn tốt, không bỏ rơi bạn bè những lúc khó khăn, chỉ tệ mỗi khi cậu ta giở chứng thôi.
"Vậy cũng được". Jirasak quyết định đi theo Phanop.
Phanop đi trước dẫn Jirasak vào phòng: "Wat, đây là anh Jok, bạn anh Sak. Anh Jok, đây là Wat, bạn em". Phanop giới thiệu hai người với nhau.
"Chào anh". Rawat chào anh chàng cao lớn vừa bước vào cùng bạn mình trong khi mặt vẫn không vui vẻ hơn chút nào. Phanop và Jirasak cũng ngồi xuống ghế.
"Tóm lại là cậu bị làm sao, trông cứ như sắp bị cắt cổ vậy?". Phanop hỏi.
"Mình chán. Ông anh mình bị con bé đó bắt mất hồn rồi". Rawat bực bội: "Anh ấy rõ tốt, làm cái gì cũng đâu ra đấy, thế mà cuối cùng ngã ngựa để cho con bé kia tóm được. Đã cố độc thân lâu đến thế rồi, cuối cùng cũng không thoát nhanh vuốt con quỷ cái".
"Wat đang chán anh Jok ạ, ông anh duy nhất của nó đang có người yêu". Phanop thì thầm vào tai Jirasak.
"Cô ta không tốt à?". Jirasak ngạc nhiên.
"Trời ạ, anh Jok, em không muốn nói ra đâu...". Sau đó, kẻ không muốn nói ra đã tường thuật lại cho người mới quen nghe hết tất cả những pha giáp mặt với con "quỷ cái" như thể muốn giãi bày hết bức xúc trong lòng.
"Con bé đó rất điên khùng, tính tình thì du côn, man rợ. Cứ có gì không hài lòng là lại dùng nắm đấm dọa dẫm. Nếu anh Jok thấy, anh sẽ giật mình. Đàn bà con gái gì mà vừa dữ dằn, vừa độc mồm độc miệng, chẳng ai có thể cãi nổi cô ta, vừa nhanh, vừa mạnh, vừa độc, còn hơn cả máy xén cỏ. Em thật sự muốn anh gặp cô ta, anh sẽ biết những gì em vừa nói không hề sai chút nào".
"Đến thế cơ à?". Jirasak có phần kinh ngạc.
"Thật đấy ạ. Em mới chỉ hiểu nhầm có chút xíu thôi, bỗng dưng cô ta nổi điên lên, đấm vào mặt em. Em không muốn đánh trả, không lại bị hiểu nhầm là bắt nạt phụ nữ. Anh thấy loại con gái như thế có đáng sợ không?".
Jirasak lắc lắc đầu: "Du côn thế thì đúng là không chịu được rồi. Mà anh trai cậu làm gì mà lại bị cô ta cho vào tròng thế?".
Rawat thở dài bất lực: "Anh ấy chắc là mắt mù tạm thời. Em cũng đang nghĩ xem làm cách nào giúp anh ấy sáng mắt ra đây".
Jirasak nhìn Rawat đầy vẻ thông cảm.
"Nếu anh Jok có ý gì hay thì bảo em nhé. Em không muốn có chị dâu là một kẻ bệnh hoạn, cũng nào cũng chỉ nghĩ đến đánh đấm. Rồi một ngày ông anh em cũng bị đánh đến ch.ết mất thôi".
"Đến mức bệnh hoạn á?". Phanop không dám tin.
"Bệnh hoạn là còn ít. Biết đâu cô ta bị tâm thần thật. Phải nhìn vào mắt cô ta ấy, đảo qua đảo lại như bi, mặt mũi thì quá tệ, tệ khó tả. Đấy là còn chưa kể đến thói vênh váo, lúc nào cũng cho mình là đúng, mình là nhất. Chỉ cần tồn tại hai đứa con gái như thế thôi là đàn ông trên thế giới này cũng đủ mệt rồi". Rawat tranh thủ đá đểu sang Parani.
Jirsask gật gù đồng tình: "Gặp phải loại phụ nữ như thế thà ở một mình còn hơn".
Mắt Rawat đột nhiên sáng lên, nhìn vào Jirasak như thể gặp được bạn tri kỉ. "Anh Jok nói quá đúng. Lại đây, chúng ta cùng uống mừng. Lâu lâu em mới gặp được một người tâm đầu ý hợp như anh. Dẫn sao, em cũng xin được làm một người em của anh nhé".
Jirasak cười, cảm thấy vô cùng thích thú và có duyên với anh chàng mới gặp lần đầu này. "Được thôi, thằng em, lại đây làm em trai của Jirasak, người đàn ông mạnh mẽ và tuyệt vời này.".
"Quá được anh ạ". Rawat vui vẻ nói. Sau đó, cả ba người cùng nhau nói cười vui vẻ vang cả phòng.
"Anh cứ chờ mà xem. Em sẽ tìm cách đánh thức anh trai tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Nếu loại phụ nữ ấy về làm chị dâu của em thật, em chắc sẽ không có ngày hạnh phúc mất. Chỉ cần nhìn thấy bản mặt cô ta là em đã thấy kinh sợ rồi".
"Mặt mũi cô ta chắc là xấu xí lắm". Jirasak cười.
"Ôi, mặt cô ta chẳng khác gì trái đất bị thiên thạch đâm trúng hết". Rawat gằn giọng, nói đầy vẻ thù hằn.
Jirasak và Phanop bật cười khi nghe thất câu so sánh của Rawat.
"Cậu cứ thích nói quá, không đến mức ấy đâu. Tớ thấy cô ta cũng đáng yêu đấy chứ, dù dữ dằn những mà cũng đẹp". Phanop nói đỡ cho người mình từng gặp một lần.
Rawat nhìn Phanop như muốn nhắn nhủ hãy tỉnh táo lại đi: "Tớ nghĩ cậu chuẩn bị mù rồi. Cậu nên đi khám bác sĩ trước khi mắt hỏng hoàn toàn thì hơn".
Phanop cười lớn.
"Hay là cậu bắt đầu để ý đến con bé nước mắm[1] ấy rồi".Rawat nheo mắt nhìn bạn.
[1] Tên Namjiu nếu đọc lệch đi là Namchim, nghĩa là nước mắm.
"Không, không. Cậu đừng có vơ việc sang cho tớ. Tớ không muốn bị anh trai cậu đá đâu". Phanop vội phủ nhận.
"Không đâu". Rawat cười cười như vừa nghĩ ra được điều gì: "Hai người đó vừa mới bắt đầu hẹn hò thôi. Cậu vẫn còn cơ hội. Chơi không? Tớ sẽ giúp cậu hết sức". Rawat thầm lên kế hoạch trong đầu. nếu bạn cậu thích Namjiu thật, cậu sẽ hùa vào cho bằng được, chỉ cần kéo được cô ta ra khỏi anh Raman.
"Không đời nào". Phanop lắc đầu, cậu vẫn còn muốn sống, cậu thừa biết anh trai Rawat xuống tay thì thật nghiêm và dữ đến mức nào.
"Haizz...". Rawat thở dài đầy tiếc nuối rồi quay sang hỏi Jirasak: "Anh Jok có hứng thú không?".
Jirasak cười: "Không đâu. Anh thích các cô gái đẹp cơ".
"Nếu thế thì phải bỏ qua cô ta rồi. Mặt như cái nồi đất thời Sukhothai[2]. Nhìn đi nhìn lại cũng không nặn nổi ra được một chữ đẹp nào đâu".
[2] Một vương quốc cổ nằm ở nửa phía nam của vùng Bắc Thái Lan ngày nay, tồn tại từ năm 1238 đến năm 1438.
"Hả? Mặt như thế mà giống nồi đất khai quật từ thời Sukhothai thì chắc hẳn phải vô cùng quý giá". Phanop trêu.
"Ờ, quý lắm, lại còn hiếm có khó tìm nữa, phải giữ lại làm bạn với con bé ghê gớm kia, một đứa là đồ cổ, một đứa là nồi đất, rồi gửi cả đôi ấy vào bảo tàng luôn đi". Rawat nghĩ tới cảnh hai con người cổ vật bị đưa đi mà nhún vai ra vẻ vô phương cứu chữa.
"Thằng này ác miệng thật!". Phanop lắc đầu.
Jirasak thấy buồn cười với cậu em vừa mới quen: "Xấu đến thế, sao anh trai Wat lại có thể thích được nhỉ?".
"Anh trai em thích của lạ. Từ trước đến giờ anh ấy sở hữu toàn những thứ tốt, giờ tự nhiên gặp được thứ lạ lùng, khác người nên mới hoa mắt mà rơi vào bẫy. Mà con bé ấy cũng đã giăng sẵn thiên la địa võng rồi, anh em mới rơi vào cái bịch, mất hết cả hình tượng như thế". Rawat ngán ngẩm.
"Phụ nữ thời buổi này lạ thật, cứ thích đổ xô vào đàn ông". Jirasak nói.
"Thế đấy anh ạ. Em thấy chán thật. Đáng ra phải để những người đàn ông như chúng ta đi tán tỉnh họ mới đúng, thế mới chọn được con mồi đúng ý, đẹp, đẫy đà, gợi cảm". Rawat vừa nói vừa cố nhịn cười, mắt sáng lên khi nghĩ đến những cô nàng khác.
"Chính xác đấy". Jirasak tươi cười thích thú với câu nói của Rawat.
"Rất vui vì được gặp anh hôm nay. Có vẻ hai chúng ta rất hợp cạ đấy, cứ như thể đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy". Rawat cười xởi lởi.
"Anh cũng nghĩ vậy. Có gì cần giúp chú cứ nói, không phải ngại. Chúng ta đều là anh em thân thiết cả". Jirasak hào phóng nói.
"Wat, cậu có thể gửi gắm anh Jok được đấy. Anh ấy tốt bụng, lại còn là một điều tr.a viên tuyệt vời của cục cảnh sát nữa". Phanop tâng bốc Jirasak.
"Vậy có gì anh giúp đỡ em nhé". Rawat cười thật tươi với Jirasak.
"Nop cứ nói quá. Anh chỉ là một tay cảnh sát quèn thôi mà".
"Trời ạ, anh Jok, ai chẳng biết anh Jok giỏi đến mức nào. Anh không phải khiêm tốn quá đâu".
Bỗng nhiên, mắt Rawat sáng lên như thể vừa nghĩ ra được một ý gì hay ho: "Anh Jok, anh có thể tìm cho em một vệ sĩ giỏi được không?".
"Có người định làm hại chú sao, Wat?". Giọng Jirasak lập tức trở nên nghiêm nghị.
"Ờ, Wat, cậu gây chuyện với ai sao, người như cậu sao có thể có kẻ thù được?". Phanop lo lắng hỏi.
"Không phải giật mình, tớ không có kẻ thù nào cả, tớ chỉ cần có một vệ sĩ đi cùng để phòng thân thôi". Rawat khẽ cười, mắt nhìn chằm chằm về phía trước đầy thách thức: "Chỉ cần một nữ vệ sĩ giỏi một chút làm vật cản, không cho cái con bé ‘canh nhạt’[3] kia có thể đến dọa dẫm nữa".
[3] Tên Namjiu đọc lệch thành Namchut có nghĩa là canh nhạt.
"Này Wat, cậu định gây chiến thật à?". Phanop hỏi.
"Không đến mức đó nhưng tớ cũng nên làm gì đó để phòng ngự chứ. Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, để phụ nữ họ tự giao chiến với nhau, nhìn sẽ đỡ đáng ghét. Nếu để một người đàn ông lịch thiệp như tớ xông vào kể cũng hơi quá, rồi lại bị mang tiếng là bắt nạt phái yếu. Phải để phụ nữ đấu với phụ nữ mới công bằng". Rawat cười, trong mắt ánh lên sự ranh mãnh.
Phanop lắc đầu với suy nghĩ quá xa xôi của bạn.
"Liệu anh Jok có thể tìm được cho em một nữ vệ sĩ rắn tay để đối phó với con bé kia không?".
"Được, không thành vấn đề. Anh có rất nhiều đàn em giỏi giang. Thậm chí có người còn có thể quật ngã nhiều gã to con trâu mộng nữa kia". Jirasak nói.
"Thế thì càng tốt. Chuyện này em sẽ trả thù lao hào phóng, chỉ cần đó là người giỏi nhất thôi".
"Được. Chuyện cỏn con ấy mà, anh sẽ liên hệ cho. Đảm bảo Wat sẽ phải ngạc nhiên". Jirasak nói đầy tự tin.
Rawat cười, mắt sáng lên đầy thích thú. Đã đến lúc cậu xoay chuyển tình thế từ kẻ bị ức hϊế͙p͙ thành kẻ được quyền dọa dẫm rồi. Lần này, hai con bé kia sẽ được một phen khinh hồn bạt vía, trốn chui trốn lủi khi gặp vệ sĩ của cậu. Xời, chỉ đá chơi vài cái rồi được huy chương mà cũng vênh váo à? Để xem có chọi được vệ sĩ chuyên nghiệp trong đội của anh Jok, người anh mới quen nhưng vô cùng đáng kính của cậu hay không?