Chương 20: Cát địa cầu hòa, tang quyền nhục quốc (*)
(*) “Cống nạp đất đai cho nước mạnh sẽ bị nỗi nhục mất chủ quyền”, ở đây có nghĩa Tịch Tịch vì tiền nên phải chịu nhịn bị áp bức
Tết âm lịch đã đến gần, không khí làm việc trong công ty rất háo hức, các đồng nghiệp tụm năm tụm ba bàn tán xem năm nay về quê nên lì xì con cháu trong nhà bao nhiêu, tặng quà tết gì cho bố mẹ già, ai nấy cũng đều than trời than đất vì tốn kém quá.
Tôi đột nhiên nhớ ra Tần Mạch còn nợ tôi số tiền thưởng gấp bốn kia. Lần trước định nói với anh ta khi xem nhà, ai dè tối đó lại xảy ra chuyện, sau đó cả tôi và anh ta cùng quên việc này. Tết sắp đến rồi, không thể trì hoãn việc đi lấy tiền được nữa.
Tôi cầm điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn không dám gọi trực tiếp cho Tần Mạch, đành gọi cho Lisa. Nhưng Lisa lại nói Tần Mạch vẫn còn nằm trong bệnh viện. Tôi thầm mắng: bị thương có chút xíu ngoài da thôi mà cũng nằm viện đến ba ngày! Ngày thường chẳng phải làm việc bạt mạng lắm hay sao, giờ tự dưng lại làm biếng vậy!
Tôi đang định nhờ Lisa hẹn dùm Tần Mạch đến nghiệm thu căn hộ thì Lisa lại đột nhiên nói: “Cô tìm Eric có việc sao? Đúng lúc tôi đang ở bệnh viện nè, cô nói chuyện với anh ấy đi.”
“Ách… Không cần không cần…”
“Alo?”
Tiếng cự tuyệt của tôi còn chưa ngừng hẳn thì bên kia đã truyền đến một giọng nói trầm thấp. Nghe giọng nói này, trong lòng tôi trào lên một cảm giác tê tê, nhất thời cũng không dám mở miệng.
“Hà Tịch?”
“Hả… Ừ, là tôi đây.”
Bên kia cũng trầm mặc một lúc, tôi có thể hình dung ra được tư thế trầm tĩnh, đĩnh đạc, ánh mắt đang chuyên chú nhìn vào một nơi nào đó trong phòng của anh ta.
“Vết thương đỡ chưa?”
Không nghĩ tới, câu đầu tiên anh ta lại hỏi chuyện này, tôi hơi ngẩn người, hít sâu một hơi, lấy lại lý trí: “Chỉ bị thương ngoài da, không sao đâu. Hôm nay tôi gọi tính hỏi anh khi nào có thời gian đến xem căn hộ…”
“Vừa hay chiều nay tôi có thời gian rảnh, cô đến bệnh viện đón tôi đi.” Tần Mạch bỗng nhiên nói, “Lát nữa làm xong thủ tục xuất viện, chúng ta cùng đi.”
“Hả…”
“Buổi chiều cô có việc sao?” Anh ta dùng khẩu khí tất-cả-vì-công-việc nói: “Có điều nếu không đi chiều nay thì phải sau tết tôi mới sắp xếp đi được.”
“Ừm… Không có việc gì.”
“Tốt, hẹn lát gặp.”
Điện thoại tắt rất dứt khoát mà tôi vẫn đứng ngây ra hồi lâu. Lần nói chuyện này, không tranh cãi, không đối đầu, nhưng sao tôi lại có cảm giác như bị áp chế nhỉ? Tựa như… Tựa như hai bên vẫn án binh bất động rồi đột nhiên một bên chủ động tấn công mạnh mẽ, quyết tâm giành chiến thắng…
Yêu cầu của Tần Mạch có phần kỳ cục, đi xem nhà anh ta thì cứ trực tiếp đến đó là được, mắc mớ gì bắt tôi đến bệnh viện rồi đi cùng nhau? Nhưng rồi lại nghĩ, đằng nào từ công ty đến bệnh viện rồi qua nhà anh ta cũng thuận đường, đi cùng anh ta tôi còn có thể tiết kiệm được chút tiền taxi, cần gì phải so đo cho mệt.
Hai giờ chiều, tôi có mặt trước cửa phòng bệnh của Tần Mạch, gõ vài tiếng rồi đẩy cửa đi vào, vừa lúc anh ta đang thắt caravat, thấy tôi, anh ta thản nhiên liếc mắt một cái nói: “Mẹ tôi có nấu ít cháo để trên bàn, cô muốn ăn không?” Thần thái ngôn ngữ tự nhiên cứ như ba ngày anh ta nằm viện tôi luôn túc trực tại bệnh viện chăm sóc vậy.
Thái độ thân thiện của anh ta khiến tôi cảm thấy kỳ kỳ, tôi ngạc nhiên lại hoang mang nghĩ không biết trong cháo có bị bỏ thuốc vào không, ý nghĩ này làm tôi sợ đến mức một mực lắc đầu từ chối.
Anh ta cũng không ép buộc, thắt caravat xong, quay đầu nhìn tôi: “Ừ, vậy đi ăn cơm đi.”
Không ăn cháo thì ăn cơm… Tôi bất lực nghĩ, đây là thứ logic cường bạo gì vậy. Tôi dõng dạc cự tuyệt: “Tôi ăn rồi.”
“Nhưng tôi chưa ăn.” Anh ta nghiêm túc nói, giống như việc cùng anh ăn cơm là trách nhiệm của tôi vậy, thấy tôi xù lông nhím chuẩn bị phản công, ánh mắt anh ta lại càng sắc bén, nhưng ngữ khí thì dịu đi rất nhiều, giống như dỗ dành trẻ con đang dở chứng vậy, “Ăn cơm xong rồi đi xem nhà nhé.”
Trong nháy mắt, tôi lại trơ mặt nghĩ, câu nói của anh có ý là —— ăn cơm, xem nhà, lấy tiền sẽ dễ dàng. Không ăn cơm, không xem nhà, lấy tiền không có cửa đâu!
Mớ lông nhím mới xù lên liền bị mấy tờ giấy hình Bác Mao màu hồng nhẹ nhàng vuốt ve lập tức xẹp xuống, tôi im lặng mỉm cười.
Bóng Tần Mạch phản chiếu trên cửa sổ dường như cũng hơi nhếch miệni, nhưng đến khi anh ta ăn mặc xong xuôi, lúc bước qua tôi đã khôi phục lại là bộ dáng lạnh nhạt thường thấy.
Vốn tưởng kiếm đại chỗ nào ăn cho xong bữa nhưng đến khi thấy Tần Mạch đưa tôi đến một nhà hàng Châu Âu thì mặt tôi đen thui: “Tần tiên sinh, chiều nay xem nhà xong tôi còn phải về công ty làm việc.”
“Ừ.” anh ta lên tiếng, nhưng không nói thêm gì.
Tôi âm thầm tụng câu “Khách hàng là thượng đế” mười lần rồi bình tĩnh ngồi xuống với anh ta.
Anh ta gọi một phần bít tết, còn tôi chỉ gọi một ly nước cam. Anh ta im lặng dùng bữa, tôi cũng không tìm được đề tài nói chuyện. Không khí có chút gượng gạo, theo thói quen tâm trí của tôi lại bắt đầu chậm rãi trôi đi tận đẩu tận đâu nên cũng chẳng cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Có lẽ… Anh ta chỉ muốn có một người cùng ăn cơm mà thôi.
“Hà Tịch.”
“Ừm”
“Cô chia tay với anh chàng bác sĩ kia rồi hả?”
Tôi liếc mắt: “Chứ còn thế nào nữa? Chẳng lẽ xài chung một người đàn ông với người đàn ông khác?”
Dường như anh ta đang tìm chuyện để hỏi: “Không đau lòng sao?”
“Không biết, dù sao tình cảm đó cũng không đủ lớn để ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.” Tôi cắn ống hút, trong lòng đột nhiên xẹt qua ý nghĩ, sức ảnh hưởng còn chưa lớn bằng của Tần tiên sinh anh đâu. Ý nghĩ này qua đi, tôi đột nhiên tỉnh hẳn, giật mình đánh thót một cái, nhìn lướt qua Tần Mạch đang khoanh tay ung dung nhìn tôi, vội đè nén cảm giác chột dạ xuống.
“Hà Tịch, cô kiên cường thật sự hay chỉ là che giấu quá giỏi?” Anh ta hỏi tôi, giọng nói mang ý khó hiểu “Tôi còn nhớ cô gái gào khóc thảm thiết trên xe của tôi lúc trước không phải như thế này.”
Đương nhiên, một bên là bạn trai yêu đương qua lại vài năm với một bên là người thay thế giữa đường, không tình cảm thì khi chia tay có gì mà quyến luyến. Dĩ nhiên những điều này không cần giải thích cho Tần Mạch, tôi thở ra nhẹ nhõm, cười cười, cũng không biết là nói với chính mình hay là nói với Tần Mạch: “Nghĩ thông suốt rồi, cũng chỉ là tình yêu thôi, có gì đặc biệt đâu.”
Tần Mạch gật gật đầu, giống như đồng tình với câu nói ngạo mạn này của tôi, lát sau anh ta mới nói: “Nhưng hiện giờ cô không có bạn trai, người nhà không có ý kiến gì sao?”
Đương nhiên là có ý kiến! Đây là chuyện làm tôi đau đầu nhất khi về nhà nghỉ Tết!
Tôi nhịn xuống cảm giác muốn kể lể dông dài, chỉ nói một câu: “ Mấy chuyện này không giống nổ máy xe, Có thể gấp gáp được sao?” Tôi cắn loạn cái ống hút sau đó quyết định chĩa mũi dùi về phía khác: “Hơn nữa, người lớn tuổi như anh thế này còn không gấp, tôi gấp cái gì.”
Mấy chữ “lớn tuổi thế này” hình như kích thích Tần Mạch, anh ta dằn dao nĩa xuống bàn, ánh mắt sắc bén như đang nghiền ngẫm, chăm chú nhìn tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến hốt hoảng, đảo mắt đi chỗ khác: “Sao vậy, không thích người ta nói thật sao?”
“Quả thật tôi không vội.” anh ta nhìn tôi thật lâu, thần sắc từ từ nhu hòa trở lại, “Bắt được thỏ, đang chuẩn bị bỏ vô nồi”
Nghe ra lời ám chỉ của anh, tôi do dự trong chốc lát: “Anh… Có đối tượng rồi à?”
Anh im lặng không trả lời. Vậy là tôi đã hiểu, thì ra ngay cả người như Tần Mạch cũng đã tìm được một nửa của mình … Thoáng chốc, trong lòng tôi không biết dội lên cảm giác, như là khó chịu vì bị phản bội, lại giống như bi thương khi bị bỏ rơi, xen lẫn vị chua chua của ghen tị, tất cả dồn ứ lại trong ngực.
Nhưng rõ ràng tôi nào có quyền gì mà khó chịu, bi thương hay ghen tị.
Bữa cơm được tiếp tục trong không khí trầm lặng.
Đến lúc Tần Mạch thật sự đứng trước cửa nhà thì đã ba giờ rưỡi chiều.
Vào nhà, tôi thực hiện đúng chức trách của mình, nghiêm túc giới thiệu bố cục tổng thể của căn hộ cùng với chi tiết các thiết kế trong sinh hoạt, thỉnh thoảng xen vào vài nguồn gốc cảm hứng khi thiết kế. Anh ta nghe rất say sưa, còn tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc phần giới thiệu để bỏ của chạy lấy người.
“Cô làm tốt lắm.” Sau khi dạo một vòng từ trên lầu xuống dưới đất, anh ta nói: “Tôi rất hài lòng”
“Tôi rất vinh hạnh!” Tôi tìm hợp đồng trong túi xách, muốn anh ta nhanh nhanh ký tên xác nhận là tôi có thể ngoan ngoãn lăn về công ty chờ lấy tiền.
“Nhưng…” Anh hơi lưỡng lự sờ sớ góc sô pha nói, “Trong nhà còn chưa có, ga nệm và đồ dùng gia đình thiết yếu.”
Gân xanh chạy loạn trên trán tôi: “Tần tiên sinh, những thứ này hoàn toàn không có trong hợp đồng, chắc anh phải tự đi mua thôi.”
“Hà tiểu thư, tôi cần một căn hộ có thể trực tiếp dọn vào ở”
“Tôi là kiến trúc sư, những gì anh nói không thuộc phạm vi chịu trách nhiệm của tôi.”
“Tôi tin tưởng con mắt của kiến trúc sư.”Anh nói, “Những gì cô chọn chắc chắn sẽ rất hợp với phong cách của căn nhà này.”
Tôi nổi giận: “Không làm!”
“Được rồi.” Anh ta nhìn nhìn đồng hồ, tỉnh bơ nói “May là tối nay tôi cũng không có việc gì gấp, chúng ta đi siêu thị sắm mấy thứ đó đi.”
Tôi kinh ngạc trừng mắt: “Dựa vào cái gì chứ! Những gì trong hợp đồng tôi đã hoàn tất, tôi không đi!”
Anh ta khoanh tay, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn không thể che được ý cười rõ ràng trong mắt, cười vô cùng đắc ý! Anh ta nhíu mày: “Hà tiểu thư, thái độ phục vụ của cô thật sự làm cho tôi không hài lòng, tôi nghĩ, bản hợp đồng này có lẽ để ngày khác hãy ký đi”
Lửa giận trong lòng tôi đã bốc cao hơn ba trượng, hận không thể cầm nguyên tập hợp đồng nện thẳng vào mặt anh ta, sau đó dùng giày gót giày đục n lỗ cho xịt máu!
Anh ta nhìn bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống anh ta của tôi, làm như vô cùng bất đắc dĩ nói: “Xem ra tôi phải nói với giám đốc Tạ về thái độ tích cực trong công việc của nhân viên công ty nha.”
Tôi nắm tay thành đấm, nếu anh ta gặp Tạ Bất Đình để phàn nàn thì coi như món tiền thưởng gấp bốn kia sẽ bay đi mất!
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi! Đi thì đi…”
Nhìn nét cười đắc ý trong mắt anh ta, trong đầu tôi chỉ hiện lên tám chữ to đẫm máu——
Cát địa cầu hòa, tang quyền nhục quốc…