Chương 1: Benny
Đêm đầu tiên, sau khi rời căn hộ của Désirée, tôi ngã bổ chửng ngoài cầu thang, Tôi đã nghĩ: “Càng tốt!” và gí cùi chỏ vào lồng thang máy để kìm mình lại sau khi trượt chân trên mấy bậc thang – “Aida, cái lồng thang khỉ gió!” – tôi đáp xuống sàn bằng một đầu gối. Chân tôi bị gập lại theo đúng một góc khác thường, hình như tôi còn nghe thấy tiếng xương vỡ thì phải.
Một ông già mặc đồ ngủ mở cửa căn hộ của mình. Ông ta nghi ngại đưa mắt nhìn ra chiếu nghỉ cầu thang và trông thấy tôi quỳ gối tại đó. Tôi đau như hoạn, đau đến mức phải cắn môi để khỏi gào lên, nhưng dù vậy tôi vẫn trấn an ông ta. Để ông già hiểu rằng tôi không phải là một mối đe dọa ghê sớm đối với trật tự xã hội, tôi đã kính cẩn nghiêng mình chào ông ta. Tôi, Benny, gã Thất Bại Cấp Quốc gia. Ông già đóng cửa đánh sầm một tiếng, tôi còn nghe thấy tiếng ông ta xoay chìa khóa mấy vòng và cài chốt xích an toàn. Chắc ông ta nghĩ tôi là thành viên của một giáo phải quái gở nào đó đang lên đồng cầu nguyện tại cầu thang trước khi thu thập môn đệ. Lạy trời!
Bạn đã bao giờ thử lái xe với một chân cứng đơ, chân còn lại phải đảm trách cả côn lẫn thắng cùng lúc hay chưa? Chiếc xe của tôi nhấp nhổm hệt như một con thỏ phi trên ruộng khoai vậy.
Nhưng như thế càng tốt, vì suốt cả ngày hôm sau, cái chân đau không cho phép tôi nghĩ đến chuyện khác. Đau đến thế cơ mà. Nói chứ nếu suy nghĩ lan man có khi bộ óc tôi chập mạch mất thôi. Désirée. Những cảm xúc cũ khiến lòng dạ tôi tan nát. May là Anita đã ngủ lúc tôi về đến nhà, và cẫn còn say giấc nồng khi tôi khập khiễng lê bước ra ngoài chuồng bò vào sáng hôm sau. Thậm chí tôi còn tránh nhìn vào những cuộn len và que đan của Anita nằm trên băng ghế trong nhà bếp khi ngồi uống cà phê. Cốc cà phê hòa ra pha vội bằng nước nóng trong vòi, để tôi có thể biến ra khỏi nhà thật nhanh mà không phải nhìn vào ánh mắt của cô ấy.
Sau đó là màn vắt sữa với cái chân thẳng đuỗn. Đầu gối tôi nóng rần rật và sưng to như một quả bóng ném. Khập khiễn chán, tôi trông thấy cái ghế đẩu vắt sữa một chân có gắn lò xo mà người ta hay buộc vào thắt lưng. Do đã lâu không dùng đến nó, tôi quên mất cách giữ thăng bằng và ngã lăn xuống rãnh nước thải, một lần nữa bị đập cùi chỏ đau điếng. Nằm sõng soài trong nước bẩn, tôi cười như thằng dở hơi, tự rủa đáng đời cái thằng tôi ngu ngốc. Tôi còn nghĩ nếu kể lại chuyện này cho Désirée nghe thì cô ấy buồn cười lắm. Tôi gần như xấu hổ vì đã vui như thế.
Chỉ có điều là, tôi không thể kể được, Hiện tại đây không phải là thời điểm thích hợp để tán gẫu và pha trò. Thứ nhất, chỉ nội việc quay vào nhà buổi tối đã đủ khiến tôi mất hết hồn vía. Tôi phải nói dối Anita. Cô ấy đã chuẩn bị món xúc xích xông khói nấu với khoai tây và thì là cho bữa tối, món khoái khẩu của tôi. Tôi nhận thấy quyển catalogue đồ trang sức của thương hiệu Guldfynd được đặt trên băng ghế, mở ngay mục nhẫn cưới. Nếu đây mà là tình cờ thì tôi đi đầu xuống đất, nhưng tôi cứ vờ như không thấy gì cả. Nhận ra ánh mắt đầy thắc mắc của Anita, tôi bịa ra chuyện mình bị trượt chân trong vựa cỏ khô và ngã đập đầu gối, sẵn dịp thêm thắt tí gay gấn để kiếm cớ kêu ca. Thằng đần trong tôi tìm cách gỡ gạc sau sai lầm mà lại. Nhưng nó vẫn thành công như mọi lần. Máu y tá trong người Anita đã thắng thế, cô kiểm tr.a cái đầu gối của tôi một cách thành thạo trước khi băng bó và tuyên bố tôi chỉ bị bong gân nhẹ.
Bằng giọng nghẹn ngào, tôi lí nhí bảo Anita là Berggren ở làng bên nhờ điền giúp một mẫu đơn, trước khi tập tễnh bước ra ô tô. Phóng xe như ma đuổi về hướng thành phố được một lúc thì tôi nhớ ra nhà Berggren nằm ở hướng ngược lại. Nếu Anita mà nhìn qua cửa sổ lúc tôi lên đường thì chắc chắn tôi sẽ không thoát được màn tr.a hỏi khi quay về.
Mặc kệ vậy. Quan trọng nhất là đi được ra khỏi nhà. Tôi là người đàn ông đang thực hiện một sứ mệnh cao cả kia mà. Một người hùng đem năng lực phi phàm của mình đến giúp một nàng Tôm bé nhỏ! Tôi chỉ thiếu mỗi chiếc áo choàng và bộ đồ bó sát. Cùng với cái lôgô trên ngực... vẽ hình một chú t*ng trùng to tướng, chẳng hạn?
Tôi tự hỏi liệu có nên nghĩ theo hướng mình là đối tượng bị lợi dụng hay không. Như thế không phải lạm dụng ȶìиɦ ɖu͙ƈ hay sao, việc bắt một anh người yêu cũ phục vụ mình chỉ vì muốn có con bằng mọi giá ấy? Đáng lẽ tôi nên vênh váo đáp lại rằng cô ấy chỉ việc tìm đến ngân hàng t*ng trùng mới phải.
Nhưng thôi, dù sao tôi cũng biết đây là một việc mà mình không thể không làm, cho dù có phải nhảy lò cò đến tận thành phố. Và tình yêu trẻ con cũng không phải là một suy nghĩ nhất thời của Désirée. Điều duy nhất khiến tôi không hát vang bài Hosanna trong xe hơi là bởi một mối ngờ vực rất nhức nhối, rằng cô ấy chỉ mong mỏi có một đứa bé lẵng nhẵng bám đuôi, chứ nào phải tôi. Đương nhiên tôi đã nhốt toàn bộ sự nghi ngờ của mình dưới giếng sâu và đậy nắp thật kín. Có lẽ tôi sẽ không cần phải giải thích gì với Anita. Ai mà biết được, biết đâu tôi đã tiếp xúc với khối kryptonite xanh lá cây và bị nó tiêu diệt sạch sẽ các chú t*ng trùng thì sao? Hoặc là tôi bị nhiễm chất diệt cỏ, diệt chuột trong nông trại? Trong trường hợp đó, liệu tôi còn có ích gì cho Désirée?
Sau khi làm xong chuyện phải làm, Désirée khóc lóc và bảo là không muốn chúng tôi gặp lại nhau nữa, vì cô ấy lại bắt đầu thấy nhớ tôi. Lại bắt đầu thấy nhớ? Tôi á? Tôi lúng túng đến nỗi chỉ nói được mỗi hai chữ “Thế à”, trước khi quay về nhà với một cái đầu nhức như búa bổ. Nhưng tối hôm sau tôi vẫn mò đến. Chúng tôi đã thỏa thuận làm ba lần. Nếu cô ấy không chịu, tôi sẽ hỏi cô ấy có ý gì khi nói ra mấy chữ “lại bắt đầu thấy nhớ”.
Nhưng lần này thì cô ấy không có nhà. Chẳng biết sao nữa, nhưng Désirée không mở cửa.