Chương 6: Désirée
Khi yêu nhau, chỉ số IQ của người ta tụt xuống mức 72, tôi tin là thế. Vừa đủ để có thể tự mình tìm đến phòng vệ sinh và không bị cảnh sát thổi phạt trên đường, nhưng quá thấp để có thể đặt niềm tin vào sự xét đoán của họ.
Benny và tôi, chúng tôi đã nhất trí dành cho nhau thêm ba tối nữa, chỉ ba buổi tối thôi, vào thời điểm thích hợp trong tháng! Có lẽ tôi đã tính nhầm ngày và không thành công ở lần trước. Nhưng nếu sau lần này vẫn không có kết quả thì chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa!
Vào đêm cuối cùng của đợt bổ sung, chúng tôi quắp lấy nhau như thể một trong hai đứa sắp phải ra chiến trường. Nước mắt tôi tuôn tràn trề, và khi tôi chạm tay vào má anh, tôi cũng cảm thấy ở đó hơi ươn ướt.
- Anh cũng khóc à? Đàn ông đàn ang kiểu gì thế!
- Không, nước mắt tự chảy đấy thôi. – Anh sụt sịt.
Cả anh lẫn tôi đều không còn tin tưởng vào chuyện có em bé nữa. Như thể chúng tôi đã tự lừa dối mình để có thêm ba đêm bổ sung trước khi chấm dứt chuyện tình rối rắm và bất khả thi của hai đứa. Tôi chưa bao giờ sung sướng đến thế, cũng chưa bao giờ cảm thấy gần gũi một ai đó như thế - nhưng có lẽ đó là do tôi biết sẽ không có lần tiếp theo chăng? Đó chỉ là lời giã biệt thật buồn, lời giã biệt mà mối quan hệ của chúng tôi lẽ ra không bao giờ cần đến. Chắc anh cũng cảm thấy như thế, vì cả anh lẫn tôi đều không đề cập đến chuyện tương lai trong những ngày này. Nói chung là chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau.
- Tranh mới à?
- Mmmm. Chân anh bị sao thế?
- Em sẽ không muốn biết đâu.
Trong im lặng, chúng tôi tiến vào phòng ngủ. Trong im lặng, chúng tôi làʍ ȶìиɦ suốt nhiều giờ liền, và trong im lặng chúng tôi chia tay trước cửa căn hộ, khi anh phải ra về. Chúng tôi còn biết nói gì đây? Tôi thật sự không muốn biết về cuộc sống mới của anh cũng như về bạn gái mới của anh, và tôi cũng không nghĩ anh muốn nói đến chuyện đó hoặc muốn biết tôi đã quen người nào chưa.
Ba đêm hóa ra là một khoảng thời gian dài một cách kỳ lạ. Đêm đầu tiên chúng tôi cảm thấy thong thả vì còn nhiều thời gian. Đêm thứ hai, chúng tôi nghĩ: “Dù sao cũng chưa phải đêm cuối”. Và trong đêm thứ ba, chúng tôi mải mê tận hưởng đến nỗi thời gian như ngừng trôi.
Đêm hôm ấy, chúng tôi cũng đã trao đổi với nhau vài câu. Khi siết tay nhau thật chặt, chúng tôi đã lặp lại lời hứa sẽ không gặp nhau nữa nếu kết quả thử thai là âm tính. Như hai đứa trẻ con, chúng tôi đã hứa sẽ hôn nhau sau cú điện thoại cuối cùng và người nọ sẽ nghĩ đến môi người kia. Nụ hôn cuối cùng. Sau đó cả hai cùng nói: “Nếu như...”. Thế là chúng tôi phải nói lại từ đầu.
Tôi biết. Chúng tôi hoàn toàn không đả động gì đến chuyện trở thành cha mẹ, đúng không? Tôi đồng cảm với các cặp đôi cuống cuồng đi kiểm tr.a sức khỏe sinh sản ngay khi thất bại ở lần đầu tiên không dùng các biện pháp tránh thai. Trước khi có thai, người ta chẳng dám nói gì, vì sợ nói trước bước không qua – biết đâu họ sẽ chẳng bao giờ có con thì sao?
Tôi cũng đã nghĩ đến tất cả những chị bạn của mình, dù là đã có hay chưa có con cái thì họ cũng đều nói việc làm mẹ khi đã nhiều tuổi trở nên khó khăn như thế nào. Nhét đồng xu vào khe máy thôi chưa đủ, còn phải chú ý đến thân nhiệt, rồi phải trồng cây chuối và làm nhiều trò mà có trời mới biết. Đôi khi tôi tự nhủ những lần gần gũi với Benny mà tôi đã sắp xếp một cách tự phát ấy có lẽ chỉ là một cách vô thức để làm cho cơ thể và cái đồng hồ sinh học trong tôi im tiếng: Chúng mày thấy chưa? Tao đã làm hết sức rồi nhé! Nếu không có kết quả thì đâu phải lỗi của tao, tại chúng mày đấy chứ!
Thật ra thì tôi chưa từng nghĩ xa hơn về viễn cảnh con cái. Sau ba lần thử đầu tiên thất bại, tuy trên thực tế chỉ là hai lần, tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc dọn tới Gӧteborg. Tôi có một lời mời đến đó làm việc. Công việc chắc là thú vị lắm. Họ có kế hoạch xây dựng một ngôi nhà cổ tích cho trẻ em, trong đó sẽ có một phòng chiếu phim. Tôi thì đầy ắp ý tưởng. Chúng tôi có thể làm một hang động được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc và ánh đèn ma thuật, tại đó những người kể chuyện có thể thỏa sức sáng tạo với truyện thần tiên và truyện ma. Chúng tôi cũng có thể tổ chức một liên hoan phim dành cho trẻ em, với những đặc điểm của một liên hoan phim người lớn: cũng có các giải thưởng, các buổi họp báo, các buổi lễ và những suất chiếu sớm, tất cả chỉ dành cho trẻ em. Tôi đã lên mạng xem qua những ngôi nhà hoặc căn hộ vừa sức với khả năng tài chính của mình.
Đúng lúc đó thì chứng đau bụng trước kia của tôi quay trở lại. Tôi cảm thấy không ổn chút nào. Mùi cà phê và khói thuốc là khiến tôi khó chịu. Tất cả các loại mùi đều trở nên mạnh hơn thường lệ. Tôi mệt mỏi và lười nhác, tôi có thể ngủ liền tù tì mười tiếng đồng hồ. Ngực tôi căng lên. Tôi có cảm giác như phải vác hai quả dưa nặng trĩu. Chu kỳ kinh của tôi bị chậm, tôi đã nghĩ đó là dấu hiệu của chứng rối loạn kinh nguyệt do khủng hoảng tinh thần. Khi người ta bị ám ảnh bới chuyện sinh con, những thứ như thế vẫn hay diễn ra.
Rồi tôi mò đến hiệu thuốc và mua một que thử thai mới.
Dương tính á? Tôi nhìn cái que be bé. Tôi còn nhớ ý nghĩ đầu tiên trong đầu mình khi ấy là: “Thế này thì ai sẽ làm cái hang cổ tích ở Gӧteborg đây?”