Chương 38: Benny
Người ta có ngày 11 tháng Chín năm 2001, ngày 26 tháng Mười năm 2004, và một vài ngày không thể nào quên khác. Ngày của những thảm họa kinh khủng.
Đối với tôi, ngày đó là thứ Bảy, 17 tháng Hai. Một ngày buồn tẻ và không có gì đặc biệt giữa mùa đông, ngày thánh Alexandra. Thời tiết hôm đó xám xịt và mờ sương sau một thời gian chịu ảnh hưởng của khối khí lạnh. Nhiệt độ ở khoảng âm năm độ, một lớp tuyết mới đã phủ lên lớp băng giá cũ. Khi đi đến chuồng bò sáng hôm ấy, tôi gai người vì thiếu ngủ. Tôi bị đánh thức lúc ba giờ đêm, khi Désirée ngồi khóc trên giường vì kiệt sức. Nils bị đau tai và gào khóc suốt đêm. Désirée đã cố đẩy chiếc xe nôi ra ngoài giữa màn tuyết rơi trong đêm, giống như hồi thằng bé bị đau bụng co thắt và khóc quấy, sau đó cô ấy đi lại trong nhà với thằng bé trên vai nhưng vẫn không ăn thua. Thế là cô ấy ngồi trên giường và để mặc cho nước mắt tuôn trào.
Tôi rời khỏi giường để tiếp quản thằng bé, và bắt đầu bế Nils qua hết phòng khách đến phòng ngủ, nhà bếp, rồi lại quay về phòng khách, cứ thế rảo đi rảo lại. Tôi chỉ muốn hét lên sau vài giờ như thế. Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã gào khóc khiếp lên được, mấy tháng trước là vì chứng đau bụng co thắt, còn bây giờ là do bị viêm tai liên tục. Thường thì ban đêm tôi không trông thằng bé, tôi cần ngủ để có thể làm việc, do vậy Désirée ngủ với thằng bé ở trong phòng ngủ nhỏ mỗi khi nó khóc. Đôi khi Arvid cũng thức giấc và chen vào nằm cạnh mẹ. Nhưng lần này, tôi thấy Désirée khóc ghê lắm… cô ấy ít khi làm thế.
Khoảng năm giờ sáng thì Nils nhắm mắt và im lặng một lúc. May quá, thằng bé không thức giấc khi tôi đặt nó vào trong giường. Tôi đã định ngủ một chút, nhưng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện sẽ chỉ càng tệ hơn khi phải thức dậy một giờ sau đó. Tôi bèn pha cho mình một cốc cà phê hòa tan đậm đặc đến nỗi cái thìa cũng phải dựng đứng lên. Sau đó tôi ra khỏi nhà đi vắt sữa. Lũ bò khởi động khá chậm chạp, trong bụng chúng có gắn đồng hồ mà, nhưng rồi cũng vắt sữa được. Tôi chuẩn bị sẵn thức ăn được ủ nóng cho vào ca vắt sữa buổi tối, sau đó tôi đi dọn tuyết. Tôi đã định sẽ ngủ trưa một chút để lấy lại sức.
Tôi lái máy kéo ra, đổ xăng đầy bình và bật đài trong tai nghe của mũ bảo hiểm. Rồi tôi bắt đầu dọn tuyết. Lúc đó chỉ mới chín giờ sáng. Đèn đóm trong nhà còn chưa bật.
Tôi dồn tuyết thành một đống lớn gần chuồng bò. Tới, lui, tới, lui với cái lưỡi xúc, những di chuyển đơn điệu chỉ càng khiến tôi buồn ngủ hơn. Tôi nhận thấy bộ áo liền quần của Arvid trên tuyết và tự hỏi sao nó lại nằm ở đó. Tôi dặn mình lát nữa đem nó vào nhà.
Sau đó tôi không nhớ gì thêm, cho đến khi trông thấy một nắm đấm đập liên hồi vào kính buồng lái. Tôi gỡ mũ bảo hiểm và tắt động cơ. Lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng hét nhức nhối đến tận xương tủy. Tiếng hét của Désirée.
Cô ấy đã mở cửa buồng lái và vừa la khóc vừa chỉ vào tuyết. Cô ấy chỉ vào bộ áo liền quần của Arvid.
- Khỉ gió, cái quái gì…? – Tôi nhảy xuống và chạy đến xem tại chỗ.
Tôi gần như không thể nói lên lời.
Đó không phải là bộ quần áo.
Đó chính là thằng Arvid.
Tôi đã để bánh sau của máy kéo cán qua người nó.
Thằng bé nằm yên, mắt nhắm nghiền, trắng bệch như tuyết. Tôi cũng bắt đầu khóc lóc.
- Khỉ gió, sao cô lại để nó ra ngoài mà không cảnh báo tôi? Désirée, cô làm mẹ kiểu gì thế?
Một phản xạ tức thời. Đổ lỗi cho ai đó. Tôi cứ thế nói mà không suy nghĩ. La hét và đấm đá. Tôi suýt nữa đã đánh Désirée.
Nhưng Désirée mới là người đánh tôi. Cô đấm tôi và gào lên:
- Tại anh cả! Anh đã cán thằng bé! Anh chẳng bao giờ để ý gì hết! Anh giết con rồi!
Ngay giữa lúc om sòm đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng rên nhẹ. Thằng Arvid còn sống, ơn trời, con tôi còn sống!
Tôi quỳ xuống bên cạnh thằng bé và gạt lớp tuyết xung quanh nó. Désirée lao vội vào trong nhà để gọi cấp cứu. Arvid mở mắt ra nhìn tôi, nhưng thằng bé không nói gì.
Dấu vết trên mặt tuyết cho thấy rất rõ là bánh sau của máy kéo đã cán qua người thằng bé. Một chiếc máy kéo nặng hai tấn cán qua người thằng bé hai tuổi, nhưng nó vẫn còn sống. Tôi quyết định không nâng thằng bé dậy. Chắc chắn đây không phải là lúc chần chừ. Tôi nhẹ nhàng luồn cái xẻng vào bên dưới thằng bé, rồi gạt tuyết đi. Tôi đưa nó vào băng ghế sau của xe hơi và cẩn thận đắp cho nó một cái chăn. Mặc kệ Désirée với cái xe cấp cứu cần cả tiếng đồng hồ để chạy đến nơi, tôi nhảy vào ghế lái và phóng đi. Désirée xuất hiện trên thềm nhà trong chiếc vảy ngủ bị tuyết làm ướt đẫm phần bên dưới. Cô vẫy tay và la hét. Khỉ gió! Để cho một thằng bé hai tuổi ra ngoài một mình giữa lúc máy kéo đang chạy!
Tôi căm ghét Désirée trong suốt chuyến đi. Nhờ tiếng rên rỉ của Arvid trên băng ghế sau, ít nhất tôi cũng biết thằng bé còn sống.